Nhìn Cố Phi phản ứng kịch liệt như vậy, Thẩm Dao có chút sợ hãi.
"Có phải anh không muốn phụ trách với em hay không?"
Ánh mắt Cố Phi lóe lên, "Em đừng suy nghĩ bậy bạ. Hiện tại, chúng ta đều là học sinh. Loại chuyện xác suất cực nhỏ này, sao có thể dễ dàng phát sinh trên người chúng ta?"
Thẩm Dao thất vọng cười, "Nếu có thì sao? Nếu thật sự khéo như vậy, vậy anh muốn làm thế nào bây giờ?"
Cố Phi mất kiên nhẫn, "Sao lại có nhiều nếu như vậy? Hơn nữa, làm sao anh có thể xác định đó là con trai của anh?"
Đôi tay Thẩm Dao run run, trong mắt tràn đầy sự khó tin, "Anh vừa nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa!"
Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới Cố Phi sẽ là loại người này.
Cô ta vẫn luôn cho rằng bản thân đã bắt thóp được Cố Phi.
Lại không ngờ tới Cố Phi sẽ nghĩ về cô ta như vậy.
Cố Phi nhìn vào mắt Thẩm Dao, có chút chột dạ, "Anh nói nếu, em phản ứng lớn như vậy làm cái gì?"
"Anh là đồ khốn! Em có phải lần đầu tiên hay không, chẳng lẽ anh còn không rõ sao?"
"Lời vừa rồi của anh là có ý gì? Anh cho rằng em thật sự là loại phụ nữ lả lơi, ong bướm sao."
"Chẳng lẽ anh cho rằng em còn có người đàn ông khác sao?"
Cố Phi cúi đầu, không nói gì.
Đối với cậu ta mà nói, Thẩm Dao có được quá mức dễ dàng.
Ai biết cô ta cũng từng đối đãi với người khác như vậy hay không?
Vạn nhất có đứa nhỏ rơi vào đầu cậu ta. Vậy cha cậu ta nhất định sẽ đánh gãy chân cậu ta mất.
Nhưng đối mặt với ánh mắt hung hãn của Thẩm Dao, cậu ta lại không dám nói ra lời ở trong lòng.
Chỉ có thể thay đổi sắc mặt, "Anh sai rồi, vừa rồi không nên nói như vậy. Em đừng nghĩ quá nhiều. Trở về nghỉ ngơi cho tốt. Tiếp theo có chuyện gì thì kịp thời nói cho anh biết. Anh nhất định sẽ cùng em đối mặt."
Mới là lạ.
Cũng chỉ có một, hai lần thôi.
Sao có thể thật sự có được.
Hiện tại tạm thời để cô ta bình tĩnh lại trước.
Đã nhận được bài học lần này. Về sau, cậu ta sẽ không bao giờ tiếp xúc thân mật với cô ta nữa.
Thẩm Dao nghe được lời này thì sắc mặt mới tốt hơn một chút. Cô ta kéo góc áo Cố Phi, nũng nịu nói: "Em biết anh sẽ phụ trách với em mà."
"Chúng ta đi nhanh đi. Cơn mưa này vẫn chưa ngớt chút nào. Nếu tiếp tục không về thì trời sẽ tối đen mất. Cha anh không thấy anh sẽ thật sự tức giận." Cố Phi thúc giục nói.
Thẩm Dao gật đầu.
Cô ta đã đạt được mục đích. Đương nhiên không cần lãng phí thời gian ở lại chỗ này.
Một lúc sau, bên trong hầm trú ẩn khôi phục lại sự yên lặng.
Lâm Dư nhẹ nhàng gỡ tay Thẩm Thanh đang che miệng mình xuống dưới.
Anh cũng biết.
Người phụ nữ vừa nói chuyện là em gái Thẩm Thanh.
Thở dài trong lòng, anh cũng không biết nên an ủi Thẩm Thanh như thế nào.
Một lúc lâu sau, anh mới thật cẩn thận hỏi: "Em cũng đã nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, anh có dự định gì không?"
Thẩm Thanh lắc đầu, "Hiện tại, em đã không phải người nhà họ Thẩm. Chuyện của con bé cũng không liên quan gì tới em. Con bé đã là người trưởng thành, nên tự có phán đoán riêng của mình. Hơn nữa, nếu em vô cớ can thiệp vào, người nhà họ Thẩm sẽ càng chán ghét em hơn thôi."
Lâm Dư gật đầu.
Thẩm Thanh nói cũng có đạo lý.
Dù sao, người nhà Thẩm đã đoạn tuyệt quan hệ với cô ấy.
Hiện tại xảy ra loại chuyện này. Thẩm Thanh cũng không có thân phận đi quản.
"Chỉ là em không nghĩ tới. Con bé còn trẻ như vậy đã làm ra loại lựa chọn sai lầm này. Khả năng đây là số mệnh của con bé rồi." Thẩm Thanh nói sâu kín .
Kiếp trước, cô đối xử với người em gái này như báu vật.
Bởi vì bản thân bị mắc mưa. Cho nên muốn căng dù cho con bé.
Đáng tiếc cho dù bản thân trả giá nhiều tâm huyết hơn nữa, con bé cũng chỉ là một con sói mắt trắng mà thôi.
Một đời này, cô không can thiệp vào chuyện của Thẩm Dao. Không nghĩ tới lại phát triển thành như vậy.
"Cơn mưa bên ngoài không có dấu hiệu giảm bớt chút nào, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?" Lâm Dư có chút lo lắng.
Dù sao, hiện tại trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh dự của Thẩm Thanh.
Anh cũng lo lắng Thẩm Thanh sẽ để ý.
Không nghĩ tới Thẩm Thanh lại rất bình thản nói, "Trời muốn mưa, chúng ta cũng không thay đổi được cái gì. Không bằng tạm thời nghỉ ngơi ở đây trước. Tạnh mưa lại về nhà. Nếu trời mưa không ngừng, ngủ qua đêm cũng không sao."
Mặt Lâm Dư đỏ bừng.
Qua đêm?
Anh lại nghĩ tình hình bản thân qua đêm ở trên núi với Thẩm Thanh trước đó.
Mặt càng ngày càng nóng bỏng, trái tim cũng càng ngày càng đập nhanh.
"Em không sợ hãi sao?"
Thẩm Thanh nghi hoặc liếc nhìn anh một cái, "Anh cũng không phải sài lang hổ báo, tại sao em phải sợ."
Vẻ mặt Lâm Dư càng ngày càng đỏ.
Anh quả thật không phải sài lang.
Nhưng khả năng càng nguy hiểm hơn sài lang.
Hai người lại đợi thêm một tiếng đồng hồ, cơn mưa vẫn không có dấu hiệu tạnh.
Lâm Dư không nhịn được ngáp một cái.
Thẩm Thanh quay đầu lại, quan tâm nói: "Nếu anh mệt mỏi thì ngủ trước một lát. Trời tạnh mưa thì em sẽ gọi anh."
Đêm qua Lâm Dư không ngủ ngon. Hiện tại, mí mắt thật sự không chống đỡ được.
"Vậy anh sẽ không khách khí nữa. Anh nghỉ ngơi trước một lát. Tạnh mưa em gọi anh, chúng ta cùng trở về."
"Được. Anh yên tâm ngủ đi."
Lâm Dư điều chỉnh tư thế, dựa vào góc tường nhắm mắt lại.
Có thể là do quá buồn ngủ. Không đến một lát, anh đã ngủ say.
Thẩm Thanh ngồi ở bên cạnh anh, im lặng nhìn những giọt mưa rơi.
Ngay lúc này, đầu Lâm Dư đột nhiên đổ xuống vai cô.
Thân thể Thẩm Thanh cứng đờ.
Trong lòng băn khoăn không biết có nên đẩy anh ra hay không?
Mái tóc của anh mềm mại, hương thơm tràn ngập quanh chóp mũi Thẩm Thanh.
Nhìn tư thế ngủ ngoan ngoãn của Lâm Dư, trong lòng Thẩm Thanh có một loại cảm giác kỳ lạ.
Cô không nhịn được vươn tay ra, xoa xoa mái tóc Lâm Dư.
Cảm giác không khác gì tưởng tượng của cô.
Cực kỳ mềm mại, giống như lông của động vật nhỏ.
Có thể là nhìn Lâm Dư ngủ quá say, quá ngon.
Thẩm Thanh cũng không nhịn được ngáp một cái.
Chỉ ngủ một lát, hẳn là không có việc gì.
Sau đó, cô cũng nhắm hai mắt lại.
......
Chờ đến khi Lâm Dư tỉnh lại, phát hiện bản thân đang dựa vào vai Thẩm Thanh.
Mà đầu Thẩm Thanh cũng dựa vào khuôn mặt anh.
Trái tim chợt đập như muốn nổ tung.
Cảm nhận được khuôn mặt ấm áp của Thẩm Thanh.
Tình yêu trong lòng không có cách nào kìm nén được.
Anh nhẹ nhàng quay đầu lại, sau đó đặt đầu Thẩm Thanh lên bả vai mình.
Sắc trời bên ngoài đã tối sầm lại. Mà cơn mưa không có ý định ngừng rơi.
Lâm Dư rối rắm trong lòng .
Nếu không gọi Thẩm Thanh tỉnh lại, khả năng thật sự phải qua đêm ở đây.
Nhưng tưởng tượng sẽ qua đêm cùng với Thẩm Thanh, trong lòng lại có chút chờ mong và kích động.
Nghe tiếng mưa rơi, nhìn khuôn mặt đang ngủ ngon của Thẩm Thanh.
Cuối cùng, anh vẫn không đành lòng đánh thức Thẩm Thanh.
Cứ như vậy đi.
Cho dù bắt anh phải đối mặt với những tin đồn nhảm.
Anh cũng nguyện ý.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Thẩm Thanh, ma xui quỷ khiến anh lại vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Thẩm Thanh.
Ấm áp
Mềm mại
Làm người ta không nhịn khẽ bóp một cái.
Vì sao lại đáng yêu như vậy?
Lâm Dư vô thức cong khóe miệng, nở nụ cười.
Tay anh vẫn còn dừng lại trên khuôn mặt Thẩm Thanh, Thẩm Thanh lại đột nhiên mở mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong sự xấu hổ lại sinh ra vài phần ái muội.
"Trời còn chưa tạnh mưa sao?" Thẩm Thanh làm như không có việc gì hỏi.
Bề ngoài thì bình tĩnh, kỳ thật nội tâm đã hỗn loạn rồi.
Lâm Dư ho khan hai tiếng, vội vàng rụt tay lại.
"Nhìn tình hình này có vẻ đêm nay mưa sẽ không tạnh rồi."