Sống Lại Tôi Thành Đôi Với Kẻ Thù Cặn Bã

Chương 93: Ngoại truyện



Tinh Nguyên năm thứ 3

Ba năm trước, sau khi Vực chủ Bạch Động - Cận Văn Tu thống nhất ba tinh vực lớn, hắn phái quân đội đến khắp nơi để trấn áp các cuộc nổi loạn. Tiếp đó, hắn triển khai các chính sách mới và cho xây dựng hệ thống đường ray cùng các điểm nhảy không gian, giúp việc di chuyển giữa các tinh cầu trở nên thuận tiện hơn. Các tinh cầu vốn nằm ngoài ba tinh vực trước đây cũng được thu nhận vào.

Hiện tại, ba tinh vực lớn đã hoàn toàn hợp nhất thành một tinh vực duy nhất.

Sau khi tuyên bố hoàn thành việc xây dựng giao thông giữa các nơi và ban hành quy tắc mới cho tinh vực, còn có một thông báo khác về hôn lễ của Vực chủ.

Đến thời điểm đó, một nền tảng và tòa tháp cao sẽ được dựng lên ở trung tâm tinh vực để tổ chức hôn lễ. Ngoài những người nhận được thiệp mời, ai muốn tham dự đều có thể đến. Sau lễ cưới, nơi này sẽ được xây dựng thành thành phố mới, trở thành thủ đô của tinh vực.

...

Chớp mắt đã ba năm trôi qua.

Khi ấy, Cận Văn Tu từng nói với Sơ Bạch rằng sau chiến tranh họ sẽ tổ chức hôn lễ, nhưng khi thực sự nhắc đến chuyện này, do Sơ Bạch còn bận tham gia quân đội, thường xuyên phải nhận lệnh từ cấp trên để xử lý các cuộc nổi loạn ở khắp nơi, nên cậu cho rằng thời điểm đó chưa thích hợp, đề nghị đợi đến khi tinh vực ổn định.

Một lần đợi, là ba năm.

Sau khi các quy tắc mới của tinh vực được công bố, hai người họ mới bắt tay vào chuẩn bị cho hôn lễ.

Sơ Bạch xem xét quy trình, rồi đề nghị với Cận Văn Tu bỏ bớt những phần rườm rà, đơn giản hóa mọi thứ. Hai người ngồi trên sofa, Cận Văn Tu vòng tay ôm lấy cậu, lười biếng dựa vào người cậu. Nghe xong, hắn khẽ gật đầu, không ngừng hôn lên vành tai cậu: "Được."

Sơ Bạch đã quen với điều này. Cậu buộc mái tóc dài ngang vai của mình lại, để vài lọn tóc buông xuống bên tai, trên người mặc quân phục gọn gàng, rõ ràng vừa từ thao trường trở về không lâu. Cậu mang theo khí chất lạnh lùng, ánh mắt có vẻ đẹp hơn so với kiếp trước, nhưng cũng thêm phần xa cách.

Cậu phớt lờ Cận Văn Tu bên cạnh, tự mình điều chỉnh quy trình trên thiết bị đầu cuối, rồi truyền qua thiết bị của Cận Văn Tu: "Xem đi."

Cận Văn Tu mở ra, lướt nhanh qua một lượt rồi gật đầu: "Không vấn đề gì, cứ làm như vậy."

"Phía căn cứ phía Tây còn một số việc, em phải qua đó một chuyến, tối sẽ quay lại tìm anh." Sơ Bạch vừa nói vừa lấy áo khoác bên cạnh, đứng dậy.

"Những việc tiếp theo để anh lo là được, em ở lại đó cũng không sao." Cận Văn Tu dựa vào sofa, ngước đầu lên nhìn cậu mỉm cười: "Tất nhiên, nếu em nhớ anh mà về thì anh sẽ rất vui."

Sơ Bạch: "..."

"Em biết rồi."

Sơ Bạch khoác áo lên, lạnh nhạt nói: "Em sẽ nhớ anh."

Nụ cười trên khóe môi Cận Văn Tu càng sâu thêm.

Ba năm qua không có chiến tranh, tốc độ thăng tiến của Sơ Bạch cũng chậm lại, nhưng hiện tại cậu là Trung tướng, và là trợ lý của Đại tướng, công việc ngày càng quan trọng.

Lần này đến căn cứ phía Tây, cậu có vài việc quan trọng cần bàn bạc với Đại tướng ở đó. Theo kế hoạch, phải mất hai, ba ngày mới xong, nhưng vì lời của Cận Văn Tu, Sơ Bạch chỉ hoàn thành một phần vào ban ngày, rồi vội vã quay về vào buổi tối.

Vừa vào đến nhà, chưa kịp bật đèn, cậu đã bị một người bất ngờ ôm vào lòng.

"Làm sao đây, mới nửa ngày mà anh đã nhớ em rồi." Cận Văn Tu hôn lên tai cậu.

Hắn sớm biết tai là điểm nhạy cảm của Sơ Bạch, mỗi lần chạm vào là đỏ bừng lên.

Dù tai nóng bừng, nhưng Sơ Bạch vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, đưa tay đóng cửa lại rồi nhẹ nhàng đẩy hắn: "Không phải lần đầu nữa."

Ba năm trôi qua, Cận Văn Tu càng ngày càng thích dính lấy cậu. Tuy lúc làm việc hắn rất nghiêm túc, không để lộ chút lơ là nào, nhưng hễ có chút thời gian rảnh rỗi là hắn lại tìm cách bám lấy cậu. Sơ Bạch không phải không thích, chỉ là cậu nghĩ rằng sau khi cảm giác mới lạ qua đi, mối quan hệ giữa hai người sẽ dần nhạt bớt. Nhưng không ngờ, sau ba năm, chẳng có gì thay đổi.

"Những việc cần chuẩn bị cho hôn lễ anh đã sắp xếp xong, em không cần lo lắng nhiều, chỉ là ở đây có vài bộ lễ phục, em xem thích bộ nào." Cận Văn Tu nhẹ nhàng vuốt mái tóc bên tai cậu, nói khẽ.

"Anh chọn là được, em không kén chọn." Sơ Bạch nhìn hắn đáp.

"Được." Cận Văn Tu không phản đối.

Sau đó, hắn giơ tay nhẹ nhàng đặt lên eo Sơ Bạch: "Đi thôi, về phòng."

Gợi ý rõ ràng này khiến Sơ Bạch nhắm mắt lại. Thật lòng mà nói, sau ngần ấy năm, cậu vẫn không quá hào hứng với chuyện ấy.

Mệt mỏi lắm.

Nhưng điều này cũng không phải yêu cầu quá đáng, cậu chỉ có thể cố gắng đáp ứng.

Chỉ có điều, trên đường về phòng, cậu nhắc nhở, "Sáng mai bốn giờ em phải trở lại căn cứ phía Tây."

Cận Văn Tu nhanh chóng đáp, "Được, sẽ không muộn đâu."

Mặt Sơ Bạch không biểu cảm.

Cậu chẳng tin chút nào.

Lần trước cũng nói y như vậy.

Là một Vực chủ, điều duy nhất Cận Văn Tu lạm dụng quyền lực cá nhân có lẽ là lợi dụng thân phận của mình để tự tiện xin nghỉ phép cho cậu.

Nhưng cũng không sao, Sơ Bạch giờ đây đã học cách tự kiểm soát thời gian. Dù có đang làm gì giữa chừng, cậu vẫn phải kịp trở lại căn cứ đúng giờ.

Vừa bước vào phòng, Cận Văn Tu lập tức đóng cửa lại đè Sơ Bạch lên cánh cửa, hôn lấy hôn để. Sau khi hôn khẽ lên khóe môi, hắn bắt đầu tập trung cắn vào cổ cậu.

Sơ Bạch chợt nhớ đến vết đỏ và bầm tím trên cổ còn chưa kịp tan, giờ lại sắp có thêm một mảng nữa, khiến cậu không khỏi thở dài. Mặc dù những năm qua thường xuyên dùng da nhân tạo để che đậy, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị người khác phát hiện. Mỗi lần như vậy, cậu đều đưa ra cùng một lý do: "Nhà có nuôi chó."

Ban đầu, cậu còn cảm thấy không nên dùng cách này để miêu tả. Nhưng về sau, Sơ Bạch nghĩ mình nói vậy cũng chẳng sai.

"Đi thôi, tắm rửa trước đã." Cận Văn Tu đột nhiên ngẩng đầu nói.

Sơ Bạch hờ hững gật đầu.

"Cùng nhau." Cận Văn Tu bổ sung.

Sơ Bạch:......

...

Trong những việc thế này, lời của Cận Văn Tu quả thật khó mà tin tưởng. Đến gần bốn giờ sáng, Sơ Bạch đẩy mạnh hắn ra, vừa vuốt lại mái tóc ướt mồ hôi vừa bước xuống giường, nói: "Nếu anh còn xin nghỉ phép thêm lần nữa, chắc chắn Lã Tư sẽ có ý kiến đấy."

Vẻ mặt cậu hiện rõ sự bất đắc dĩ, cầm khăn bên cạnh lau người rồi mặc quần áo vào.

Cận Văn Tu dựa vào đầu giường, không biết từ đâu rút ra một điếu thuốc, nhẹ nhàng xoay giữa ngón tay. Hắn đã bỏ thuốc từ lâu, nhưng vẫn quen cầm như vậy, giống như điều đó khiến hắn thoải mái hơn.

Điếu thuốc bị bóp méo giữa ngón tay, nhưng hắn không để tâm, hờ hững đáp: "Không sao, lương của anh trả cho họ cao mà."

Sơ Bạch bất lực thở dài.

Trước khi rời đi, cậu nhanh nhẹn lấy một liều thuốc từ giá bên cạnh và uống. Không uống không được, mệt lắm.

"Thời gian đám cưới đã được định vào tháng sau, cụ thể ngày giờ anh sẽ gửi cho em sau. Mấy ngày tới em bận ở căn cứ phía Tây trước đi, anh phải đi ra ngoài một chuyến." Cận Văn Tu ngậm điếu thuốc trong miệng, thong thả nói.

Nghe vậy, Sơ Bạch nhìn hắn thêm vài giây, "Còn có việc gì cần anh đích thân ra ngoài nữa sao?"

"Ừ, ở vùng Đông Nam Tinh Vực vừa phát hiện một nguồn năng lượng mới, anh phải đến đó xem thử." Cận Văn Tu suy nghĩ một chút rồi bổ sung, "Là thứ ở kiếp trước chưa từng tìm ra."

Đúng là đáng để đi xem xét.

Sơ Bạch gật đầu đồng tình.

Dù gì Cận Văn Tu ở kiếp trước sống cả trăm năm mà vẫn không phát hiện ra nguồn năng lượng này, việc nó xuất hiện ở kiếp này quả thật là điều đặc biệt.

"Anh nhớ giữ an toàn." Sơ Bạch nhắc nhở.

"Tất nhiên rồi." Cận Văn Tu nhướn mày, "Anh còn phải về kết hôn với em mà."

Sơ Bạch không muốn nói thêm, tiện tay lấy thêm hai liều thuốc từ đầu giường rồi chuẩn bị rời đi.

Thế nhưng, chưa kịp bước ra khỏi phòng, cậu đã bị Cận Văn Tu, không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau, nắm lấy.

"Chờ một chút." Cận Văn Tu nói.

Sơ Bạch hơi im lặng một chút, "Sao anh không mặc quần áo?"

Cận Văn Tu nhướng mày, "Ở nhà mình thì cần mặc gì chứ?" Nói xong lại nhéo nhéo mặt Sơ Bạch, "Nói cách khác, trước mặt em thì cần mặc gì?"

Sơ Bạch:... Cũng được.

Sơ Bạch kéo tay hắn ra, nhàn nhạt nói: "Còn chuyện gì nữa?"

Cận Văn Tu chỉ vào mình, "Em quên rồi à? Dậy rồi thì phải hôn anh một cái."

Sơ Bạch:.........

Chuyện này thực ra có nguyên do của nó, nói ra thì dài dòng, tóm lại là Sơ Bạch bị dụ dỗ đánh cược với Cận Văn Tu, rồi cậu còn thua, hình phạt khi thua là mỗi sáng thức dậy phải chủ động hôn hắn một cái.

Về tiếp xúc cơ thể, dù là tiếp xúc kiểu nào, Sơ Bạch đều rất bị động, cậu hiếm khi chủ động làm những chuyện như vậy.

Vì thế, từ sau khi thua Cận Văn Tu, nguyện đánh cược nguyện chịu thua, cuối cùng cũng hiếm hoi bắt đầu chủ động.

Mà Cận Văn Tu cũng rất thích thú với vẻ mặt vừa đấu tranh vừa mâu thuẫn của cậu mỗi khi tiến lại gần.

Sơ Bạch đứng ngây người một lúc, sau đó tiến đến nhẹ nhàng chạm vào môi đối phương.

Cận Văn Tu lật tay nắm lấy cằm cậu hôn đáp lại.

Cuối cùng lại dây dưa thêm mười mấy phút, Sơ Bạch mới ra khỏi cửa.

Cậu vừa đi vừa bôi thuốc lên môi, thầm nghĩ may mà mình dậy sớm hơn mấy phút, nếu không chắc chắn sẽ muộn.

Trong khoảng thời gian Sơ Bạch bận rộn trở về căn cứ phía Tây, Cận Văn Tu cũng lần lượt gửi thiệp mời.

Tin tức bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ ở trung tâm tinh vực cũng được lan truyền rộng rãi.

Đồng thời, lễ đài bên kia cũng bắt đầu được xây dựng.

Nửa tháng sau, Sơ Bạch nhận được một bộ lễ phục được gửi đến.

Về khoản này, Cận Văn Tu và nhà thiết kế đều có con mắt rất tinh tường.

Bận rộn thêm hai ngày, cậu cũng quay trở lại thành, lại phát hiện dọc đường đi, lần lượt đều là người quen.

"Cậu Sơ Bạch." Duy Tư từ xa đã chào hỏi cậu, bước nhanh tới.

Vừa đúng lúc, Sơ Bạch cũng có chuyện muốn hỏi cậu ta, thấy cậu ta đi tới bèn kéo người sang một bên nói: "Không phải tháng sau mới tổ chức sao, sao mọi người đều đến rồi?"

Duy Tư gãi gãi đầu, "Vực chủ cho tất cả bộ phận nghỉ phép rồi, xung quanh cũng không có chỗ nào chơi, thành phố gần căn cứ nhất, cậu lại sắp tổ chức hôn lễ nên chúng tôi nghĩ đến đây luôn."

Nói xong, Duy Tư bẻ bẻ ngón tay, "À còn nữa, Vực chủ nói đến lúc đó để chúng tôi đưa đón cậu."

"Nghe nói đến lúc đó sẽ phát sóng trực tiếp toàn tinh vực."

Duy Tư nói rất nhiều chi tiết mà ngay cả Sơ Bạch là người trong cuộc cũng không rõ, tất nhiên là vì gần đây cậu quá bận nên không để ý.

"Vậy bây giờ tôi..." Sơ Bạch do dự nói.

"Cậu cứ về nghỉ ngơi là được rồi." Duy Tư nói như điều hiển nhiên, "Vực chủ đã sắp xếp hết rồi, trừ ngày cử hành hôn lễ ra, mấy ngày nay cậu cứ thoải mái chơi đi ạ."

"Ví dụ như... đi uống với tôi một ly." Cậu ta đề nghị.

Sơ Bạch xua tay, "Tôi không uống rượu."

Biết ngay là cậu sẽ không đồng ý, Duy Tư thản nhiên nói: "Vậy tôi lôi anh trai tôi đi uống."

Sơ Bạch: "Anh cũng dám rủ Duy Lệnh đi uống?"

Bấy lâu nay, từ khi Duy Tư nghe theo lời Sơ Bạch đến hỏi Duy Lệnh, anh đã nói ra quan hệ thật sự của họ, Duy Tư mới biết, mình còn có người thân trên đời này. Nghĩ đến hiểu lầm trước đây, cậu ta xấu hổ rất lâu, trốn Duy Lệnh nửa tháng mới dám xuất hiện.

"Khụ, anh trai tôi mà, tôi không chê." Duy Tư ho nhẹ một tiếng, che giấu.

Ai mà ngờ được Duy Lệnh luôn là người trầm ổn đáng tin cậy, khi say rượu lại kém như vậy, cứ túm lấy ai là nói thích người đó, cứ như trở thành một con người hoàn toàn khác.

Lần trước còn túm lấy Sơ Bạch một mực thổ lộ tình cảm, khiến sắc mặt Cận Văn Tu tối sầm lại.

Tất nhiên, sau khi tỉnh táo, Duy Lệnh liền tự kỷ.

Anh chưa bao giờ say rượu, cũng chưa từng uống quá nhiều, hoàn toàn không ngờ mình say rượu lại xấu xí như vậy.

Lúc đó anh suýt chút nữa đã xin từ chức khỏi quân đội.

Sơ Bạch cũng nhớ lại chuyện cũ, cười nói: "Thôi, chắc cả đời này anh ấy sẽ không động đến rượu nữa."

Từ sau lần đó, Duy Lệnh một giọt rượu cũng không đụng tới.

Là người chuốc say Duy Lệnh khiến đối phương mất mặt, Duy Tư ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng.

Hai người vừa nói vừa đi đến gần biệt thự, Duy Tư ngẩng đầu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nói với Sơ Bạch một tiếng rồi rời đi.

Người quen thuộc này, dĩ nhiên là Cận Văn Tu.

Hắn rất tự nhiên tiến lên, nhận lấy áo khoác ngoài mà Sơ Bạch cởi ra, thuận miệng hỏi han, "Về sớm vậy."

"Ừm, em nghĩ đến chuyện kết hôn, nên đã nhanh chóng xử lý xong việc ở quân bộ, nửa tháng sau có thể rảnh rỗi." Sơ Bạch gật đầu.

Tiếp đó Sơ Bạch như nhớ ra điều gì, lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp gỗ, mở ra bên trong là một miếng bánh ngọt màu tím nhạt, "Mấy hôm trước vừa từ tinh cầu LiLi trở về, đây là đặc sản của một thị trấn hẻo lánh ở đó, em thấy ngon nên mang về cho anh nếm thử."

Đừng thấy nó chỉ bé xíu như vậy, giá cả cũng rất đắt, hơn nữa chỉ có người dân địa phương mới biết.

Cận Văn Tu nhận lấy hộp gỗ nhìn một chút rồi nhét vào túi, sau đó kéo Sơ Bạch vào lòng hôn một cái, "Cảm ơn, anh rất thích."

Mấy năm gần đây Sơ Bạch thường xuyên đi làm nhiệm vụ ở một số tinh cầu, thấy đồ vật hiếm lạ sẽ mang về một ít.

Dù rẻ hay đắt, dù là hoa cỏ hay đồ thủ công tinh xảo, Cận Văn Tu nhìn thấy đều vui vẻ ra mặt, tuy không biết sau đó đối phương để đồ vật ở đâu, dù sao Sơ Bạch cũng không nhìn thấy nữa, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cậu biết, bạn đời của mình rất thích cậu mang đồ về.

Trở về biệt thự, trên người Sơ Bạch vẫn còn vương chút hơi lạnh bên ngoài, cậu cởi quần áo ra tắm rửa rồi thay đồ ngủ.

Nằm trên giường mới cảm thấy sống lại.

Rèm cửa trong phòng được kéo kín, căn phòng tối mờ, chỉ có bàn làm việc của Cận Văn Tu sáng lên nhờ một chiếc đèn nhỏ ấm áp. Hắn vừa xem thiết bị đầu cuối xử lý công việc, vừa để Sơ Bạch nghỉ ngơi.

"Em ngủ hai tiếng đi, lát nữa anh gọi."

Mới chỉ buổi trưa, nhưng Sơ Bạch thực sự có chút mệt mỏi.

Cậu gật đầu đáp lại, rúc vào trong chăn.

Giấc này ngủ rất ngon, lúc tỉnh dậy là đang nằm trong lòng Cận Văn Tu. Hắn nửa người dựa vào đầu giường ôm lấy cậu, một tay vẫn không ngừng xử lý công việc.

Sơ Bạch dụi mắt dựa vào người hắn một lúc rồi mới chậm rãi bò dậy.

Nhìn kỹ mới phát hiện hắn đang mô phỏng kiến trúc và bố trí của địa điểm tổ chức hôn lễ.

Càng nhìn, cậu càng mở to mắt, "Phải lớn đến thế sao?"

"Sau này sẽ cải tạo thành thành phố trung tâm." Cận Văn Tu vừa sửa đổi vừa nói, rồi bổ sung thêm một câu, "Trang viên của em, anh định xây dựng một điểm nhảy vọt chuyển đến đó."

"Tốn kém quá." Sơ Bạch nói.

"Anh có tiền." Cận Văn Tu xoa xoa đầu cậu, mái tóc trắng bị xoa đến rối tung.

Sơ Bạch dựa sát vào người hắn yên lặng xem một lúc, rồi đứng dậy lấy một chai dung dịch dinh dưỡng uống.

Ở bên Cận Văn Tu lâu, dường như cũng thích sự tiện lợi của dung dịch dinh dưỡng.

Cậu thuận tay cầm lấy chiếc áo khoác của Cận Văn Tu đặt ở ghế bên cạnh khoác lên người, "Em xuống lầu rót chút nước ép lan thảo, anh có muốn không?"

"Để robot mang lên đây." Cận Văn Tu nói.

"Không sao, em muốn đi lại một chút." Sơ Bạch mở cửa đi xuống lầu. Nội thất trong biệt thự vẫn như mấy năm trước, ngoại trừ việc có thêm một vài chiếc gối ôm và chậu hoa, trông ấm áp hơn nhiều.

Cậu rót hai ly nước ép nóng từ tủ giữ nhiệt dưới lầu bưng lên, Cận Văn Tu đã ngồi vào bàn làm việc bên cạnh.

Sơ Bạch đặt ly nước ép lên bàn, ngồi xuống cạnh hắn.

Đây là một chiếc ghế sofa dài, hai người ngồi thoải mái.

Khoảng thời gian này, Sơ Bạch lại phát hiện ra một điều mình khá thích, đó là nhìn Cận Văn Tu làm việc.

Nhìn hắn xử lý công việc là một việc rất thú vị, vừa nhanh vừa chính xác, cơ bản mọi việc đều giải quyết trong một lần.

Mà Cận Văn Tu cũng quen với việc cậu ở bên cạnh, tiện tay lấy một chiếc gối ôm nhét sau lưng cho cậu dựa vào.

Mặc dù trong một số việc Cận Văn Tu không chịu ngồi yên cũng rất ồn ào, nhưng khi xử lý công việc thì rất nghiêm túc.

Sơ Bạch lại xem thời gian tổ chức hôn lễ, lặng lẽ ghi nhớ.

Đến khi giải quyết xong một số việc quan trọng thì trời đã tối, Cận Văn Tu bảo robot nhỏ chuẩn bị cơm tối, vừa lúc bọn họ có thể xuống ăn.

Theo thói quen của Cận Văn Tu, hắn luôn dùng một chai dung dịch dinh dưỡng để giải quyết bữa ăn, nhưng sau khi sống chung với Sơ Bạch, hắn vẫn sẽ cùng cậu ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong thì tiếp tục làm việc, ngủ, hoặc... làm chuyện nên làm.

Trông có vẻ rất bình lặng tẻ nhạt, nhưng Sơ Bạch lại rất thích, cảm giác an ổn này khiến cậu rất thoải mái.

Vì Cận Văn Tu lo liệu phần lớn mọi việc, nên trước ngày cưới, Sơ Bạch thực sự được thư giãn nửa tháng, tất nhiên hoạt động thường xuyên nhất vẫn là cuộn tròn bên cạnh Cận Văn Tu xem hắn làm việc.

Trong công việc, cậu luôn nghiêm khắc với bản thân, dù người khác được nghỉ cậu vẫn làm.

Nửa tháng này hiếm hoi được thả lỏng, cậu sống cũng khá thoải mái.

Những ngày tháng như vậy kéo dài cho đến khi lễ đài trung tâm được xây dựng xong, đến ngày cử hành hôn lễ.