Sống Lại Tôi Thành Đôi Với Kẻ Thù Cặn Bã

Chương 94: Ngoại truyện



Cả tinh vực đều biết, Vực chủ của họ đang xây dựng một tòa thành nguy nga tráng lệ ngay trung tâm tinh vực để tổ chức hôn lễ thế kỷ.

Đến lúc đó, tất cả mọi người đều có thể đến tham dự, đồng thời buổi lễ sẽ được phát sóng trực tiếp trên toàn tinh vực.

[Hôn lễ còn chưa bắt đầu mà đã náo nhiệt thế này rồi.]

[Hôn lễ còn chưa bắt đầu mà đã náo nhiệt thế này rồi +1]

[Hôn lễ còn chưa bắt đầu mà đã náo nhiệt thế này rồi +2]

...

[Hôn lễ còn chưa bắt đầu mà đã náo nhiệt thế này rồi +10086]

Lúc này, thiết bị phát sóng trực tiếp đang bay lơ lửng trên không trung. Nhìn từ trên cao xuống, toàn bộ tòa thành hiện ra với sắc trắng tinh khôi, thuần khiết. Những công trình kiến trúc tựa như băng tinh, sừng sững trên nền gạch men trắng muốt. Xen lẫn vào đó là cây xanh, vô số dải lụa đỏ rực rỡ cùng những quả cầu pha lê lấp lánh ánh sáng tựa như những vì sao, lơ lửng giữa không trung.

Thiết bị phát sóng trực tiếp đưa người xem trong phòng phát sóng trực tiếp tham quan toàn cảnh. Vô số người xem phải há hốc mồm trước sự xa hoa, tráng lệ này.

...

[Tôi ghét kẻ có tiền.]

[Tôi ghét +1]

[Xây dựng cái này tốn kém biết bao nhiêu vật tư và máy móc chứ!]

[Nghe nói sau này nơi đây sẽ trở thành thủ phủ mới đấy.]

[Vốn đầu tư chắc phải lên đến hàng triệu, hàng trăm triệu chứ chẳng ít.]

[Diện tích chắc cũng tương đương một tinh cầu, hy vọng sau này sẽ mở cửa cho người dân di cư đến, biết đâu mình có cơ hội vào ở.]

...

[Lãng mạn quá đi mất!]

[Không ngờ ngày thường người Vực chủ lạnh lùng, tàn nhẫn cũng có lúc thế này.]

[Ha ha ha ha lầu trên nói gì vậy, lạnh lùng tàn nhẫn ha ha ha ha]

[Nhìn thì đúng là có vẻ hung dữ thật, trước đây toàn đi đánh chiếm tinh cầu khác...]

[Không phải, đừng có xuyên tạc, lúc trước là ngài ấy giao đám tinh anh của Vực chủ Bạch động đời trước, cái đám không chuyện ác nào không làm ấy, cho những người bị chúng hãm hại xử lý, sau đó mới giết sạch.]

[Vực chủ Bạch động đời trước...... Ôi một cái tên xa lắc xa lơ [khóc cười], nháy mắt đã bao nhiêu năm rồi.]

...

[Nghe nói người kết hôn với Vực chủ là Phó tướng của căn cứ phía Đông.]

[Trước đây tôi từng làm lính ở căn cứ phía Đông, gặp anh ấy rồi, xinh đẹp lắm!]

[Xinh đẹp? Dùng từ này để hình dung một người đàn ông lực lưỡng nghe kỳ quá.]

[Cứ đợi lát nữa nhìn thấy rồi biết, xinh đẹp ngời ngời luôn.]

[A a a a a tôi thấy rồi này, đúng là siêu cấp đẹp trai, lúc trước tôi đánh rơi đồ còn được anh ấy nhặt giúp.]

Hôn lễ còn chưa bắt đầu, trên mạng tinh vực đã bàn tán xôn xao. Người thì bàn về hai nhân vật chính của hôn lễ, người thì nhắc lại chuyện năm xưa, người thì thảo luận về việc xây dựng thành mới và di dân.

Tóm lại bình luận thay đổi xoành xoạch, hết chủ đề này đến chủ đề khác.

Cùng lúc đó, tại một nơi xa xôi trong thành phố, Sơ Bạch vừa mới chuẩn bị xong.

Cậu mặc bộ lễ phục mà Cận Văn Tu đưa trước đó. Bộ âu phục màu trắng vừa vặn như được đo ni đóng giày, những chi tiết nhỏ ở cổ tay áo, cổ áo và eo được thiết kế tinh tế, khiến bộ trang phục vừa đơn giản lại vừa sang trọng.

Sau khi thay đồ xong, cậu gọi nhà thiết kế đến để tạo kiểu tóc.

Chờ mọi thứ đã sẵn sàng, Sơ Bạch mới bước ra khỏi cửa.

Duy Tư và những người khác đã đợi sẵn ở cửa từ lâu, ai nấy đều trong bộ âu phục chỉnh tề.

Sơ Bạch khẽ vuốt lại tay áo, liếc nhìn sang bên cạnh, "Cận Văn Tu đâu?"

Duy Tư nhìn cậu, ánh mắt dừng lại vài giây, trong mắt không khỏi thoáng hiện vẻ kinh diễm. Tuy đã biết Sơ Bạch đẹp trai từ trước, nhưng hôm nay cậu càng thêm thu hút, khiến người ta không thể rời mắt.

Cố tình nhân vật chính lại chẳng hề hay biết, thấy cậu ta nửa buổi không nói gì, cậu thắc mắc: "Duy Tư?"

Duy Tư chớp chớp mắt, thản nhiên nói: "À, ngài ấy chậm chạp lắm, vẫn chưa xong đâu."

Sơ Bạch nghe vậy chỉ gật đầu.

Không lâu sau, một loạt tiếng bước chân vang lên từ phía hành lang, Cận Văn Tu trong bộ lễ phục màu đen xuất hiện trước mặt mọi người.

Vừa nhìn thấy Sơ Bạch, ánh mắt hắn dường như sáng bừng lên, sải bước tới hôn lên môi cậu.

Nếu không phải sắp đến giờ tham dự hôn lễ, hắn thật muốn kéo cậu lên giường ngay lúc này.

Duy Tư đứng bên cạnh:?

Không phải chứ, hôn luôn ở đây á?

Muốn "ân ái" thì hôn.

So với việc chỉ có thể nhìn, Cận Văn Tu hiển nhiên có thể làm được nhiều hơn thế.

"Đi với anh." Cận Văn Tu nắm lấy tay Sơ Bạch, kéo cậu ra ngoài.

Sơ Bạch rõ ràng đã quen với hành động của hắn, không bất ngờ trước nụ hôn vừa rồi, thậm chí ánh mắt cũng không thay đổi.

Họ rời khỏi biệt thự, tiến về phía tàu bay đậu bên ngoài. Có lẽ đêm qua là đêm cuối cùng họ ở lại chỗ cũ. Sau hôm nay, biệt thự sẽ được chuyển đến tòa thành mới xây, đồng thời nơi này sẽ được phong tỏa, bảo tồn, coi như là quê hương của họ.

Trước khi rời đi, Sơ Bạch quay đầu lại nhìn thêm hai lần.

Thấy vậy, Cận Văn Tu nói: "Nếu em thích, sau này vẫn có thể dùng điểm dịch chuyển đến đây."

Sơ Bạch lắc đầu, "Không sao, sau này chúng ta sẽ sống ở trang viên."

Trang viên của cậu sẽ được chuyển đến tòa thành mới, còn căn biệt thự này do xây dựng đã lâu, vật liệu kiến trúc cũng bị ảnh hưởng theo thời gian nên việc xây dựng một điểm dịch chuyển để chuyển toàn bộ biệt thự đi là tương đối khó khăn. Vì vậy, họ tạm thời chọn cách phong tỏa nơi này.

"Vậy là anh được ở nhà em rồi, nếu anh ở không ngoan có bị đuổi ra ngoài không?" Cận Văn Tu khẽ cười, ngón tay mân mê lòng bàn tay cậu.

Sơ Bạch: "..."

Sơ Bạch nhìn hắn, trả lời rất nghiêm túc: "Anh không đi, em sẽ không đuổi anh."

Chung sống nhiều năm như vậy, Cận Văn Tu thường hay nói những lời bông đùa, nhưng Sơ Bạch luôn nghiêm túc đáp lại.

Dù chỉ là lời nói đùa, cậu cũng muốn cho người yêu một câu trả lời chắc chắn.

Cận Văn Tu hiển nhiên rất thích điều này, hắn nắm chặt tay Sơ Bạch, ngón tay khẽ cọ cọ lòng bàn tay cậu.

Sơ Bạch cảm nhận được nhưng không để ý đến.

Sau một thời gian dài, cậu đã quá hiểu Cận Văn Tu thích tiếp xúc với mình đến mức nào. Nếu cậu là đồ ăn, chắc hắn đã ăn sạch từ lâu rồi.

Rời khỏi biệt thự, trên bãi đất trống cách đó không xa là một chiếc chiến hạm khổng lồ.

Chiến hạm được trang trí vô cùng lộng lẫy, xa hoa.

Sơ Bạch theo Cận Văn Tu lên chiến hạm, Duy Tư, Duy Lệnh và những người khác cũng lần lượt bước lên. Lã Tư và Chiêm Du đã đợi sẵn trên tàu.

Lã Tư vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, vô cảm. Vực chủ nói gì thì nghe nấy, đối với anh ta, việc Vực chủ lấy vợ hay chồng, là người hay ma đều không quan trọng.

Huống chi, sau khi chứng kiến cảnh tượng lúc trước, anh ta đã hoàn toàn bình tĩnh.

So với Lã Tư, tâm trạng Chiêm Du có chút phức tạp, không hẳn là suy nghĩ nhiều, chỉ là có chút bất ngờ nhưng cũng cảm thấy hợp lý.

Trong những năm chiến tranh, cậu ta chủ yếu ở lại trong thành để theo dõi đại cục. Sau khi chiến tranh kết thúc, cậu ta cùng Lã Tư và những người khác lại bận rộn chạy khắp các tinh cầu, thời gian tiếp xúc với Sơ Bạch đương nhiên cũng ít đi rất nhiều, phần lớn ký ức vẫn dừng lại ở thời điểm huấn luyện cậu.

Dù khi đó đã mơ hồ nhận ra thái độ đặc biệt của Vực chủ dành cho Sơ Bạch, nhưng đến hôm nay, khi họ chính thức kết hôn, cậu ta vẫn cảm thấy tâm trạng có chút khó tả.

Mọi người đến đông đủ, chiến hạm cuối cùng cũng khởi động.

Lã Tư mỉm cười nói: "Chúc mừng."

Tiệc đính hôn mấy năm trước anh ta không đến dự, cũng có chút tò mò, lần này có thể chứng kiến toàn bộ quá trình.

Sơ Bạch gật đầu, "Cảm ơn."

Ngay sau đó, Lã Tư đưa ra một món đồ, "Đây là quà mừng cưới của tôi dành cho cậu và Vực chủ, mong hai người nhận cho."

Lát nữa tiệc cưới bắt đầu, anh ta không thể toàn tâm toàn ý tham gia, cần phải luôn chú ý đến mọi tình huống, vì vậy muốn tặng quà trước.

Sơ Bạch khựng lại một chút, nhìn Cận Văn Tu rồi đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn."

Sau đó, cậu lấy từ trong túi Cận Văn Tu ra một tấm thẻ, "Lì xì."

Đây là thẻ chứa tiền sao, thường được dùng để phát tiền trực tiếp với số lượng lớn.

Lã Tư cũng không từ chối, cười nhận lấy.

Thấy vậy, Duy Tư tiến lại gần, tò mò nhìn tấm thẻ, thầm nghĩ không biết lì xì của Vực chủ có bao nhiêu tiền, có đủ bằng một năm lương của mình không.

Hiện tại toàn bộ tinh vực đã ổn định, cậu ta cũng bắt đầu tính đến chuyện dưỡng lão rồi.

Còn Duy Lệnh thì đứng cách xa xa ở một góc. Có vẻ như chuyện say rượu năm xưa khiến anh, người luôn đáng tin cậy và điềm tĩnh, xấu hổ mãi không thôi.

Nếu không phải trường hợp bất khả kháng, anh thật sự không muốn xuất hiện trước mặt Vực chủ và Sơ Bạch.

Ôn Chiêu cũng rất tự nhiên tiến lên chúc mừng. Anh ta là người khéo ăn nói, chuyện gì cũng có thể góp chuyện được đôi ba câu, lại rất biết cách làm tròn mọi chuyện.

Mọi người đến gần đủ, Cận Văn Tu nhìn thoáng qua phía cuối rồi bước ra ngoài, hình như có việc.

Tuy hắn là Vực chủ, nhưng khi có mặt hắn, bầu không khí dù sao cũng có chút gò bó, căng thẳng. Mọi người không dám tự nhiên trước mặt hắn, hắn vừa rời đi, không khí lập tức trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Vài sĩ quan trẻ tuổi, giờ đã là giáo quan, sĩ quan cấp úy, đều tiến lên trò chuyện với Sơ Bạch.

Sơ Bạch đều trả lời tất cả, đều là người quen nên nói chuyện cũng không có gì khó khăn.

Cùng lúc đó, Hoa Vị vẫn luôn im lặng đứng ở một góc, cũng tiến lên. Cũng giống như Lã Tư, cậu ta đưa quà trước, "Trưởng quan, chúc mừng ngài."

Khóe môi cậu ta nở nụ cười, so với nhiều năm trước đã điềm tĩnh hơn rất nhiều, cảm xúc cũng khó đoán hơn.

Sơ Bạch cũng nói lời cảm ơn và nhận lấy món quà, sau đó đưa cho cậu ta một "bao lì xì".

May mà lúc nãy lấy từ trong túi Cận Văn Tu ra kha khá.

"Tửu lượng tôi kém, sợ lát nữa uống say quên mất, nên tặng ngài trước." Hoa Vị gãi đầu, có vẻ hơi ngượng ngùng, "Chúc mừng tân hôn."

Sơ Bạch đáp lại một tiếng. Đối với Hoa Vị, cậu vẫn có chút cảm xúc phức tạp.

Hình ảnh đứa trẻ cứng đầu, cố chấp trong ký ức dường như đã trở nên xa lạ.

Từ sau lần ở căn cứ, Hoa Vị ngơ ngác hỏi cậu "có phải mình rất vô dụng" rồi biến mất, rất ít khi xuất hiện trước mặt cậu.

Giờ đây, cậu ta không còn vẻ non nớt, tự ti như trước, đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng bắt đầu biết nói những lời khách sáo.

Sơ Bạch không biết những thay đổi này là tốt hay xấu, nhưng dù sao cũng là minh chứng cho sự trưởng thành của cậu ta.

Là người từng giải cứu Hoa Vị khỏi tinh cầu Teffi, chứng kiến cậu ta long đong từ nhỏ, Sơ Bạch vẫn luôn hy vọng cậu ta có một tương lai tốt đẹp hơn.

"Gần đây có gì không hiểu trong quân vụ không?" Sơ Bạch nghĩ rồi hỏi một câu.

Hoa Vị không còn dễ dàng bộc lộ sự phấn khích như trước, mà bình tĩnh mỉm cười, "Có ạ, ngài có thể chỉ dạy cho tôi được không?"

Sau đó, Sơ Bạch dành chút thời gian trao đổi với Hoa Vị về vấn đề của cậu ta. Những người khác do thường xuyên tiếp xúc với Sơ Bạch nên cũng khá quen thuộc với nhau, lúc này đều tự tập trung trò chuyện.

Hoa Vị cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi vài câu rồi gật đầu ra vẻ đã hiểu, sau đó rời đi.

Thấy mọi người đang trò chuyện vui vẻ, tạm thời không ai chú ý đến mình, Sơ Bạch lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.

Gần như ngay khoảnh khắc cậu rời đi, một ánh mắt gần như điên cuồng dừng lại trên cánh cửa đang khép dần.

Hoa Vị nhìn theo bóng dáng Sơ Bạch, kìm nén những ý nghĩ đen tối, điên cuồng trong lòng.

Cậu ta biết, vào ngày này, giờ này, khắc này, cậu ta không nên làm gì khác ngoài việc chúc phúc.

Ngài Sơ Bạch... không có tình cảm nam nữ với cậu ta.

Cậu ta cũng không nên có.

Nhưng từ tiệc đính hôn năm năm trước, cậu ta đã khao khát, mong muốn người đứng bên cạnh ngài Sơ Bạch là mình biết bao.

Nhưng cậu ta không thể, cậu ta không xứng.

Hoa Vị không thể dập tắt những ý nghĩ đen tối, dơ bẩn của mình, chỉ có thể không ngừng kìm nén, trói buộc chúng.

Dùng ảo tưởng và hy vọng một ngày nào đó có thể xứng với Sơ Bạch để áp chế nỗi thống khổ và khao khát của bản thân.

Cậu ta nghĩ rất nhiều, nếu thật sự có một ngày đó...

Hoa Vị nhắm mắt lại, chôn giấu tất cả những suy nghĩ của mình.

Có lẽ cậu ta sẽ sống như vậy cả đời.

Cũng có lẽ, vào một ngày nào đó, cậu ta sẽ bị chôn vùi trong một phút bốc đồng.

...

Sơ Bạch đi dạo trên boong tàu, tìm thấy Cận Văn Tu ở khu vực giữa tàu. Cậu tiến lên hai bước, chủ động nắm lấy tay hắn, "Anh đang làm gì ở đây vậy?"

Cận Văn Tu từ từ thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía xa, cất điếu thuốc trên tay vào túi.

Hình như mỗi khi suy nghĩ điều gì, hắn đều thích nghịch một điếu thuốc.

Đối mặt với ánh mắt của Sơ Bạch, hắn chỉ cười nhẹ, "Xử lý xong công việc, ra đây ngắm cảnh thôi."

Sơ Bạch nắm lấy tay hắn, nét mặt không chút thay đổi, chỉ nhàn nhạt nói: "Vậy thì về với em đi."

Cận Văn Tu không nói gì, ngoan ngoãn để cậu kéo đi.

Trên đường, không khí giữa hai người có chút tĩnh lặng. Họ đi không nhanh, sau khi đi được một đoạn, Sơ Bạch đột nhiên lên tiếng: "Đừng ra ngoài một mình nữa, em muốn anh ở bên cạnh em."

Cậu dừng bước, quay đầu lại, đôi mắt bạc lặng lẽ nhìn hắn.

Nghe vậy, Cận Văn Tu chỉ xoa đầu cậu, "Được."

Giống như mọi khi, đáp ứng mọi yêu cầu của Sơ Bạch.

Nhưng lần này lại khác với mọi khi.

Sơ Bạch nghiêm túc nói: "Bất kể khi nào, dù ở đâu, dù mọi người có ngại ngùng hay náo nhiệt, em cũng không quan tâm, anh ở bên cạnh em là được rồi."

Ngày thường, Sơ Bạch đúng là một người trầm lặng, cậu từng nghĩ mình khá nhạt nhẽo.

Tuy phản ứng với mọi việc thường rất bình thường, nhưng cậu không phải là người vô tâm.

Cậu cũng sẽ để ý.

Đặc biệt là khi người kia là bạn đời của mình.

Cận Văn Tu hẳn là nhận ra mọi người đều sợ hắn nên không dám nói chuyện, không dám làm ồn, khiến không khí có phần lạnh nhạt.

Vì vậy, hắn mới chọn cách tạm thời rời đi, để mọi người thoải mái hơn, để Sơ Bạch cảm nhận được không khí vui vẻ, để cậu có thể chơi đùa cùng mọi người.

"Anh biết, em không để ý đến những thứ đó mà." Sơ Bạch rất ít khi nói những lời như vậy, nhưng mỗi khi nói ra, tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng thực ra cậu có chút ngại ngùng.

Giống như lúc này, cậu khẽ mím môi, một động tác rất nhỏ, nhưng rõ ràng là đã có chút căng thẳng.

Sau một thời gian dài, Cận Văn Tu đã hiểu rõ cậu.

Nhưng hắn không ngờ Sơ Bạch lại để ý đến hành động của mình.

Hắn hiểu Sơ Bạch, nhưng cũng giống như những người đang yêu khác, không thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương về mình.

Vì vậy, hắn cũng không ngờ Sơ Bạch sẽ đi theo ra ngoài.

Cận Văn Tu bị vạch trần cũng không nói thêm lời vô nghĩa nào, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cổ Sơ Bạch, ngón tay khẽ lướt qua khuôn mặt cậu, chậm rãi nói: "Hôm nay là ngày vui, nên để em được vui vẻ, náo nhiệt."

"Nhưng, chúng ta mới là nhân vật chính mà." Sơ Bạch khẽ nhíu mày.

Cận Văn Tu ngồi vào vị trí hiện tại, đạt được thành tựu hiện tại, Sơ Bạch hiểu rõ những khó khăn hắn đã phải trải qua.

Là một vực chủ có năng lực, hắn có quá nhiều quyền lực, nhưng cũng có quá nhiều ràng buộc.

Mãi mãi một mình, mãi mãi cô độc.

Nhưng đó dường như chỉ là một cái giá nhỏ bé không đáng kể.

Mà Cận Văn Tu cũng đã quen với điều đó.

Mọi người đều cung kính, e sợ hắn.

Hắn không có bất kỳ ai để bày tỏ tình cảm, trước khi đạt được tham vọng, mỗi bước đi của hắn đều như đi trên băng mỏng.

Mỗi quyết định đều phải gánh vác hậu quả nặng nề nếu thất bại.

Ngay cả Lã Tư, người gần gũi nhất với hắn, cũng chỉ có sự cung kính, phục tùng nhiều hơn là tình nghĩa.

Kiếp trước, Cận Văn Tu chết đi trong cô độc.

Chỉ có kiếp này...

"Em ở bên anh...", Sơ Bạch do dự một chút, lảng tránh ánh mắt rồi lại nhìn thẳng vào hắn, vành tai hơi đỏ lên, "Anh có vui không?"

Gần như không chút do dự, Cận Văn Tu đáp: "Vui."

"Em cũng vậy." Sơ Bạch suy nghĩ một chút, "Vì vậy, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, tâm trạng của nhau đều được thỏa mãn, đó chính là một kết cục tốt đẹp, đúng không?"

"Còn cảm xúc của những người khác, đối với chúng ta mà nói, cũng không quan trọng như vậy, phải không?"

Nghe vậy, khóe môi Cận Văn Tu không khỏi nhếch lên, hắn nắm chặt tay Sơ Bạch, khẽ đáp: "Đúng vậy."

"Vì vậy, anh cứ ở đó là được rồi, em không muốn anh cô đơn một mình." Sơ Bạch nói.

Gần như ngay khi cậu vừa dứt lời, hắn đã kéo cậu vào lòng ôm chặt.

Sơ Bạch ngẩn người, chỉ thấy Cận Văn Tu ôm chặt mình, gần như muốn hòa làm một, khiến cậu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng và nhịp tim mãnh liệt của anh.

Nhịp thở của cậu không khỏi chậm lại, vòng tay ôm lấy hắn cũng siết chặt hơn, như muốn dung hòa vào hắn.

Nhiệt độ cơ thể cực nóng của hắn truyền sang cậu, khiến hơi thở của cậu cũng nhuốm hơi ấm.

Cận Văn Tu ôm chặt cậu, như thể sẽ không bao giờ buông ra, hắn ghì chặt cậu vào lòng, khẽ nói: "Sơ Bạch..."

"Làm sao anh có thể không yêu em được chứ."

Tình cảm thuần túy ấy, hơn cả vạn vật trên đời, sự chân thành ấy, một khi đã xác định sẽ không bao giờ thay đổi.

Làm sao hắn có thể không muốn, làm sao có thể không thích chứ?

Chỉ cần cậu vẫn là cậu, hắn sẽ mãi mãi chỉ yêu Sơ Bạch.

Không thể có bất kỳ ai khác.

Hắn từng nghĩ mình sẽ cô độc suốt đời, dù có luân hồi chuyển kiếp bao nhiêu lần đi chăng nữa, hắn cũng không sợ cái chết, không sợ đau khổ, không sợ bất cứ thứ gì mà người đời e sợ.

Cái gọi là xóa ký ức rồi sống lại, cũng chỉ là một canh bạc xa xỉ.

Đối với hắn, đó là sự kích thích, là niềm vui.

Nhưng không ngờ, ván cược này, hắn lại thắng lớn đến vậy.

Hắn có được người quan trọng nhất, tốt đẹp nhất.

Kiếp này, hắn không còn cô đơn nữa.

Sẽ không bao giờ cô đơn nữa.

Khi Sơ Bạch nghe những lời đó, cảm thấy ngượng ngùng, tai nóng bừng lên, Cận Văn Tu áp sát khuôn mặt nóng bừng của cậu, khẽ nói: "Phải làm sao đây, anh cũng có thứ phải sợ rồi."

Hắn từng là người chẳng sợ gì cả.

Vậy mà giờ đây cũng bắt đầu biết sợ.

Trước kia hắn không hiểu người đời, tại sao lại có nhiều nỗi sợ hãi đến vậy.

Cho đến khi chính hắn bắt đầu sợ hãi, hắn mới hiểu được.

Hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng nếu mất đi "báu vật" của mình, hắn sẽ ra sao.

Nghe vậy, Sơ Bạch không nghĩ nhiều, chỉ ôm lại hắn, giọng nói vốn luôn lạnh nhạt nay lại mang theo hơi ấm dịu dàng, "Em sẽ ở bên anh."

Cận Văn Tu khẽ đáp: "Được."

"Em muốn mãi mãi, ở bên anh."

...

Sơ Bạch ra ngoài không lâu thì mọi người trong phòng cũng nhận ra, nhưng họ cũng không nghĩ nhiều. Cho đến khi Sơ Bạch dẫn Cận Văn Tu trở lại, những tiếng cười nói mới hơi giảm bớt.

Sơ Bạch vẫy tay, "Mọi người cứ tự nhiên."

Sau đó, cậu kéo Cận Văn Tu đến ngồi ở một góc, hình như đang nói chuyện gì đó.

Thấy vậy, mọi người cũng không khỏi thả lỏng, không khí lại trở nên náo nhiệt hơn một chút.

Chiến hạm sau khi đi qua vài điểm dịch chuyển, cuối cùng cũng xuất hiện gần tòa thành trung tâm.

Cũng ngay lúc này, những bình luận đang dần im ắng trên kênh phát sóng trực tiếp bỗng nhiên bùng nổ.

[Ê ê ê ê ra rồi ra rồi!]

[Má ơi, tôi ngồi canh mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến màn quan trọng rồi.]

[Chiến hạm này đỉnh thật!]

[Nhanh nhanh nhanh, tôi muốn thấy Phó tướng Sơ Bạch! Tôi muốn xem Phó tướng! (hét lên)]

[Vực chủ cũng kết hôn rồi, vậy vợ tôi đâu?]

[Vực chủ cũng kết hôn rồi, vậy vợ tôi đâu +1]

[Vực chủ cũng kết hôn rồi, vậy vợ tôi đâu +2]

[Đừng spam nữa!]

Chiến hạm dừng lại giữa không trung, sau đó từ từ hạ xuống một cầu thang mây trắng tinh.

Cận Văn Tu nắm tay Sơ Bạch, chậm rãi bước xuống.

[Xa quá! Zoom lại gần một chút đi!]

[Camera chết tiệt! Nhanh zoom lại, tao ra lệnh cho mày zoom lại!]

[A a a a tôi thấy rồi tôi thấy rồi, Phó tướng Sơ Bạch! (ngất xỉu)]

[Ơ? Vực chủ cũng có lúc thế này sao? Lần trước ngài ấy đến đây công bố quy định mới đâu có vậy đâu.]

[Vực chủ! Không ngờ ngài lại là người như vậy! Hai mặt!]

[Chiến hạm này ngầu quá, cả đời được ngồi một lần cũng mãn nguyện.]

[Tôi mà được ngồi một lần chết cũng không tiếc.]

...

Bình luận điên cuồng tràn ngập màn hình, đương nhiên cũng có những lời lẽ không hay. Tất cả những bình luận ác ý, kích động đều bị ban quản trị cảnh cáo và khóa quyền phát ngôn.

Đương nhiên, Sơ Bạch không biết gì về những chuyện này.

Cậu chỉ biết hôn lễ sẽ được phát sóng trực tiếp, nhưng không rõ tình hình náo nhiệt trên mạng ra sao.

Bước xuống từ chiến hạm, trước mặt họ là tấm thảm trắng điểm vàng trải dài dường như bất tận trên nền gạch men trắng muốt.

Thực ra Sơ Bạch mới chỉ nhìn qua mô hình, chưa từng tận mắt chứng kiến nơi này, lúc này nhìn thấy cũng không khỏi chấn động.

Phía trước, ngoài những thứ cần thiết cho hôn lễ, phía sau khu vực tổ chức lễ cưới là vô số công trình kiến trúc màu trắng cao vút, trời đất trắng xóa mênh mông, gạch lát cũng là màu trắng tinh xảo, trên nền trắng ấy còn được khắc những hoa văn tinh tế, phản chiếu ánh sáng tạo nên những sắc màu đặc biệt. Rõ ràng đều là màu trắng, nhưng khi kết hợp với nhau lại không hề đơn điệu, xa hoa lộng lẫy, quả thực là một tòa thành băng tuyết.

[Đột nhiên phát hiện Phó tướng Sơ Bạch rất hợp với tòa thành này.]

[Tôi cứ tưởng chỉ mình tôi nhận ra, khác với những người khác như một chấm bẩn trên nền tuyết, tòa thành này như được sinh ra để dành cho Phó tướng vậy.]

[Lầu trên nói đúng đấy, tôi nghi ngờ vực chủ là người si tình, tòa thành này chính là xây riêng cho Phó tướng.]

[Vực chủ... si tình? Hai từ này nghe sao kỳ lạ, xa lạ quá.]

[Cái này gọi là quyết đoán! Quyết đoán!]

Sơ Bạch theo Cận Văn Tu bước đi trên thảm trắng, ánh mắt không ngừng lưu luyến trên những công trình kiến trúc và tác phẩm điêu khắc xung quanh.

Thật sự... rất đẹp.

Họ đi vào khu vực tổ chức hôn lễ ngoài trời, nơi này được bài trí tinh xảo mà không kém phần trang trọng.

Người dẫn chương trình đã đứng đợi sẵn trên bục.

Vẫn là vị dẫn chương trình lần trước, nhưng trên người anh ta đã tháo hết đồ cổ, không biết là đang đề phòng điều gì.

Đối mặt với mọi người, anh ta làm đủ các nghi lễ, chuẩn bị sẵn sàng.

Sau đó là các bước tiến hành hôn lễ.

Khách mời vào chỗ, người dẫn đọc lời chúc phúc.

Bàn ghế được chia thành hai vòng trong và ngoài. Vòng trong không lớn, đều là những người quen biết cầm thiệp mời, còn vòng ngoài tuy rất lớn nhưng cách khu vực tổ chức lễ cưới một khoảng, đó là những người từ các tinh cầu khác đến tham dự.

Hôn lễ diễn ra theo từng bước đã được sắp xếp từ trước.

Cho đến khi người dẫn chương trình lui xuống, hai người trao nhẫn tượng trưng.

Ngay sau đó... Cận Văn Tu hơi cúi đầu, hôn lên mu bàn tay Sơ Bạch.

Đây là một hành động nằm ngoài kịch bản.

[Má ơi má ơi má ơi má ơi má ơi!]

[Vực chủ đúng là người hai mặt, tôi nói mệt rồi... Cái kiểu dịu dàng này thực sự không giống con người chút nào.]

[Hôn à? Vậy nếu không thì miệng một cái?]

[Nếu không thì miệng một cái?]

[Nếu không thì miệng một cái?]

...

[Bảo không được spam! Nhưng mà, hôn miệng một cái thì được.]

[Trời ạ, hai người này! Rõ ràng lúc trước huấn luyện cho chúng ta thì đâu có như vậy.]

[Họ thật biết thay đổi... Lúc trước, Phó tướng hận không thể hành đội chúng ta đến chết. Bây giờ thì lại nhẹ nhàng đến mức tặng hẳn nụ hôn.]

[Nhìn mà muốn cưới luôn rồi.]

[Trên kia, tôi có thể giúp bạn tỉnh táo lại đấy.]

Sơ Bạch cũng bị hành động của Cận Văn Tu làm cho bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó cậu lại tỏ ra không có chuyện gì, thu tay lại.

"Giả bộ."

"Phó tướng đỏ tai rồi kìa..."

"Đâu đâu?"

"Mắt mấy người nhạy như thế hả?"

"Tôi thấy rồi! Hoá ra Phó tướng dễ đỏ mặt thế sao! Bên nhau bao nhiêu năm rồi, chạm nhẹ vào mu bàn tay mà đỏ cả mặt!"

Cận Văn Tu cười, nắm chặt tay Sơ Bạch trong lòng bàn tay mình.

Sau đó hai người đi theo quy trình một cách rất nghiêm túc, dù Sơ Bạch luôn lo lắng Cận Văn Tu sẽ lại giở trò, nhưng... chẳng có gì xảy ra cả.

Sau khi nghi lễ tuyên thệ không bao giờ rời xa kết thúc, Cận Văn Tu dẫn Sơ Bạch đi nâng ly chúc tụng hết bàn này đến bàn khác, nhận quà, rồi phát bao lì xì.

Cận Văn Tu như có một cái túi không gian trong tay áo, rõ ràng là rút ra cả đống thứ, nhưng túi lại trông phẳng lì như chẳng có gì bên trong.

So với Cận Văn Tu, Sơ Bạch uống nhiều rượu hơn một chút.

Lúc này, sau khi thêm một ly rượu nữa xuống bụng, cậu không khỏi ho nhẹ, cảm thấy hơi choáng váng.

Trước đó cậu biết tửu lượng của mình không tốt, nên đã uống hai viên giải rượu, nhưng vẫn cố uống thêm vài bàn.

Đến khi thực sự không chịu nổi nữa, cậu đành nắm lấy tay Cận Văn Tu, lúc này Cận Văn Tu mới bắt đầu giúp cậu chắn rượu.

"Không uống được nữa à?" Cận Văn Tu nhẹ nhàng nhéo má cậu, giọng trầm thấp hỏi.

Ban đầu, Cận Văn Tu không định để Sơ Bạch uống nhiều, nhưng vì hôm nay rất quan trọng đối với Sơ Bạch, cậu lại muốn tự mình tham gia nhiều hơn, nên đã từ chối sự giúp đỡ của Cận Văn Tu.

Giờ đây, khi đã quá choáng váng, cậu mới chịu dừng lại.

Dù đã uống say, Sơ Bạch vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ là trông có vẻ ngây ngô hơn thường ngày.

Cậu nghe thấy Cận Văn Tu hỏi, ngẫm nghĩ một lúc lâu mới lí nhí trả lời.

Cậu còn nhắc lại: "Uống không được nữa."

Cận Văn Tu cảm thấy tim mình đập mạnh, lặng lẽ kéo Sơ Bạch vào lòng, nửa ôm cậu trong ngực, nhẹ nhàng nói: "Để anh uống thay cho em."

Lúc này Sơ Bạch thực sự có chút say, cậu nhắm chặt mắt, nắm lấy tay Cận Văn Tu, dựa cả thân mình lên người hắn, rồi nhẹ nhàng đáp: "Được."

Trông ngoan ngoãn vô cùng.

Cận Văn Tu cứ thế nửa ôm cậu đi thêm vài bàn, rồi bảo Duy Tư đến đỡ Sơ Bạch về trước.

Trong cơn mơ màng, Sơ Bạch dường như nghe thấy tiếng người nói chuyện, nhưng lúc này, việc duy trì dáng vẻ bình thường để đi lại đã là quá sức với cậu, chứ đừng nói là nghe được gì.

Sau đó, cậu cảm thấy mình như được người ta dìu đi khỏi nơi ồn ào náo nhiệt kia, chậm rãi bước đi, như đang cưỡi thứ gì đó, cuối cùng đến một nơi yên tĩnh.

"Cận Văn Tu?" Sơ Bạch xoa xoa cái đầu hơi đau, khẽ gọi.

Duy Tư đứng bên cạnh, nhìn cậu gắng gượng chống đỡ, bất đắc dĩ nói: "Cậu sắp không chịu nổi rồi mà còn cố, Vực chủ bảo tôi đưa cậu vào phòng trước, cậu nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa ngài ấy sẽ về."

Nơi này khá yên tĩnh, Sơ Bạch mơ mơ màng màng hiểu được đại khái.

Cậu về ngủ, lát nữa Cận Văn Tu về.

Cậu nhắm mắt ngồi xuống sô pha.

Duy Tư tưởng cậu muốn ngủ trên sô pha, cũng không để ý, chỉ ngồi bên cạnh chờ cùng.

Thời gian trôi qua bao lâu Sơ Bạch cũng không nhớ rõ, hiện tại ngay cả thời gian cậu cũng không thấy rõ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng chờ đợi.

Thấy cậu hơn cả buổi vẫn chưa ngủ, Duy Tư cũng không nói gì, đút cho cậu uống chút canh giải rượu.

Loại canh giải rượu này bây giờ rất hiếm thấy, rốt cuộc trên thị trường toàn là thuốc.

Mà canh giải rượu này lại có vẻ rất cổ xưa.

Nghe nói là do Vực chủ cố ý sai nhà bếp nấu, chắc là thứ tốt.

Sơ Bạch uống một chén, đợi một lát sau thì cảm thấy khá hơn nhiều.

Ít nhất đầu óc cũng tỉnh táo hơn chút.

Cùng lúc đó, bên ngoài Cận Văn Tu cũng đã rời khỏi sân khấu.

[A a a thật tuyệt vời, thật hạnh phúc, tinh vực có phân phối đối tượng không vậy?]

[Còn muốn nhìn thêm Phó tướng một chút nữa...... Muốn Phó tướng...]

[Haiz, hôn lễ của Vực chủ đúng là khác biệt.]

[Thái độ của Vực chủ với bạn đời và với tinh cầu chủ chúng ta đúng là một trời một vực, nhớ lần phỏng vấn trước, khí thế của Vực chủ kia, cả chủ tinh cầu nào cũng không dám tới gần.]

[Thôi đừng nói nữa, chỉ có mình tôi chú ý tới tửu lượng của Phó tướng rất kém sao?]

[Chú ý rồi, rất thích...]

[? Ông bạn trên kia thích cái gì thì nói rõ ra xem nào.]

[Đao lớn của Vực chủ cách anh 1 mét!]

...

Cận Văn Tu ngồi xe quỹ đạo đến một tòa nhà phía sau hôn lễ.

Là nơi hắn tự mình tham gia thiết kế, quen đường quen lối liền tìm được phòng của Sơ Bạch, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên người đối phương lẫn với mùi rượu nhàn nhạt.

"A, Vực chủ." Thấy vậy, Duy Tư vội vàng đứng dậy.

"Vất vả rồi, ra ngoài đi." Cận Văn Tu nói đơn giản, khách khí, nhưng cũng không hoàn toàn khách khí.

Đương nhiên, với Duy Tư mà nói, có thể được khách khí một câu đã là không tồi, cậu ta vội vàng báo cáo tình hình của Sơ Bạch, đại khái là đã uống hai chén canh giải rượu vân vân, sau đó rất thức thời rời đi, trước khi đi còn ân cần đóng cửa lại.

"Cạch"

Cận Văn Tu tiến lên hai bước, đón lấy ánh mắt còn đang mơ màng của Sơ Bạch, sờ sờ gương mặt hơi nóng của đối phương, "Có chỗ nào không thoải mái không?"

Hắn ngồi xuống bên cạnh, xoa xoa bụng Sơ Bạch.

Sơ Bạch hơi cúi đầu, che trán, sau đó lắc lắc đầu, "Em không sao, thuốc rất hiệu quả."

Ngay sau đó lại bổ sung: "Hẳn là có thể cùng anh làm... chuyện đó."

Cận Văn Tu không nhịn được bật cười, ôm lấy cậu hôn một cái, "Mệt thì ngủ đi."

Sơ Bạch thở nhẹ một hơi, ngừng một lúc lâu mới đáp lại đối phương một nụ hôn, "Vì hôm nay, anh đã chuẩn bị rất lâu rồi phải không."

Ánh mắt Cận Văn Tu khẽ động, nhẹ nhàng ấn tay Sơ Bạch đang đặt trên cổ áo hắn xuống, "Dù thế nào thì em cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, anh hiện tại... không thể tự chủ được."

Hắn nhẹ giọng nói, giọng hơi khàn.

"Ngủ sớm một chút đi."

Sơ Bạch nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt, "Vậy ngủ thôi."

Cậu thật sự rất mệt, vẫn nên ngủ thì hơn.

Nói rồi, cậu đứng dậy, nhưng có lẽ do rượu chưa tan hết, cộng thêm việc ngồi lâu, lập tức cảm thấy chân tê cứng, lại ngã xuống sô pha.

Ngay sau đó, bị Cận Văn Tu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.

Cận Văn Tu nửa ôm lấy cậu, cơ thể hơi cứng đờ, sau một lúc lâu, hắn cúi đầu hôn lên khóe môi Sơ Bạch.

"Đừng trách anh, tại em làm loạn, bây giờ anh đổi ý rồi."

"Anh muốn."

Sơ Bạch:.....?

Sơ Bạch đỡ trán, cảm thấy hơi choáng váng, "Vậy lên giường đi."

Cận Văn Tu đưa cậu về giường.

Sơ Bạch vừa chạm giường đã muốn lập tức ngủ thiếp đi, cậu cố gắng nhịn xuống, nhịn xuống.

Sau đó thấy Cận Văn Tu lăn lộn bên cạnh, không biết đang lục lọi cái gì, một lúc sau thì chậm rãi lấy ra một chiếc hộp từ trong tủ.

"Nhưng mà, có một việc anh muốn em đồng ý với anh."

Cận Văn Tu cầm chiếc hộp, chậm rãi nói.

Đầu óc Sơ Bạch lúc này đang trì trệ, nhất thời không hiểu chuyện gì, chỉ nghĩ bạn đời của mình trong ngày kết hôn muốn cậu đồng ý một việc, vậy thì...

"Ừm."

Cậu thuận miệng đồng ý, cũng không để tâm lắm.

Dù sao Cận Văn Tu cũng sẽ không hại cậu.

Nhưng mà, ngay sau đó cậu đã thấy đối phương mở chiếc hộp trong tay, từ bên trong lấy ra một bộ đồ ngủ bằng vải satin màu trắng, thiết kế không tồi, chỉ là chất liệu rất mỏng, nhìn qua có vẻ hơi dùng sức là rách.

Nhưng dù thế nào, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bộ đồ này dùng để làm gì.

Sơ Bạch ngây người một lúc lâu.

Chờ bộ não cứng đờ dần dần hiểu ra, trên đầu chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi.

Sơ Bạch:?