Hắn đi theo về phía trước mấy bước, nhưng cuối cùng không hoàn toàn đến gần.
“Vy Vy, ta thực sự thích nàng. Những gì ta từng nói với nàng đều không phải là giả dối.”
“Ta biết, nếu không vương gia sẽ không cần phải tốn nhiều công sức, nghĩ hết các lý do để bảo vệ toàn tộc Từ gia chúng ta. Vương gia, ta rất biết ơn ngươi vì điều này, chỉ là ta rốt cuộc vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng mình.”
"Vương gia, mặc dù ta tiếp cận người là có mục đích riêng, nhưng công bằng mà nói, ta có thể nói một câu không thẹn với lương tâm, ta chưa bao giờ làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến ngươi, cũng như không làm điều gì gây nguy hại cho bách tính Đại Hạ. Về phần phụ thân của ta, ông ấy bị trừng phạt là đúng tội, là phận nhi tử, ta cũng không nói nhiều lời. Nhưng suy cho cùng, ta và vương gia không phải là đôi phu thê bình thường, chuyện đã xảy ra không thể nào biến mất, mang theo những chuyện này sống với khoảng cách, không bằng chia tay, đối với người nào cũng đều là chuyện tốt. Sau này vương gia cũng sẽ gặp được nữ tử tốt hơn, các người sẽ sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn suốt đời.”
Hắn yên lặng nhìn chằm chằm vào mắt ta hồi lâu, giọng điệu có chút khó khăn: “Vy Vy, nàng không muốn sống hạnh phúc với ta sao?”
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ nhìn thấy vẻ bất an như vậy trong đôi mắt hắn.
Ở một mức độ nào đó, phụ thân đã nhìn hắn rất chuẩn..
Nếu nói là không có tình yêu, quá thực là quá trái với lương tâm rồi.
“Vương gia, thiếp thân làm sao có thể sống hạnh phúc với ngươi đây?”
Lúc nói lời này, ta đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian thiếu thời nghịch ngợm trước đó, bất giác nở ra nụ cười, ngẩng đầu nhìn đàn chim bay tự do đang bay về phía chân trời.
“Lúc đó, khi còn ở nhà, trong thư phòng của phụ thân, lần đầu tiên ta đọc cuốn “Chính sách bình loạn biên cương”. Đây là bài luận năm đó vương gia viết ra lúc mới nhận chức chủ soái Trấn Bắc quân. Trong đó có một câu ta rất thích, cho đến bây giờ vẫn luôn ghi khắc trong lòng, ta dùng sức lực của ta, ta dùng trái tim ta, nguyện vì thiên hạ thái bình, tận tâm tận lực, dù c.h.ế.t không hối hận, không thẹn với lương tâm.”
"Khi đó, vương gia đối với ta mà nói là một biểu tượng xa lạ, ta biết rằng ngươi là hậu duệ của Nhiếp gia anh hùng, cô nhi cuối cùng của Nhiếp gia, cũng là vị chiến thần bất khả chiến bại trong truyền thuyết. Nhưng điều khiến ta bất ngờ là tài văn chương của ngươi cũng tốt như vậy, không thua gì ca ca từ nhỏ đi theo phụ thân học hành.”
“Lúc đó ta rất tò mò, vương gia rốt cuộc là người như thế nào. Mặc dù ta là nữ tử nhưng lại được phụ thân nuôi dưỡng như một nam nhi, phụ thân và ca ca nói chuyện dường như cũng không cố gắng tránh ta, cho nên so với các khuê nữ của gia đình khác, ta có nhiều cơ hội tìm hiểu chuyện bên ngoài hơn, cũng từ trong miệng của bọn họ biết được rất nhiều tin tức liên quan tới ngươi.”
“Ca ca ta thật sự rất kính nể ngươi, mỗi lần nhắc đến đều dùng những lời lẽ tán thưởng, khiến ta càng thêm tò mò.”