Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão

Chương 56



Nói đến đây, nụ cười trên môi ta càng đậm hơn, những ngày ở nhà trước khi xuất giá là khoảng thời gian vui vẻ hiếm hoi trong ký ức của ta.

“Nhưng lần đầu tiên ta gặp ngươi cũng đã là năm năm sau. Khi đó, vương gia đại thắng quân Hung Nô, buộc Hoàn Nhan không thể không phái sứ giả đến cầu hòa. Ngươi mặc áo giáp bạc, cưỡi ngựa cao lớn đi trên đường phố, nói ra thật ngại, ngươi còn đẹp hơn so với tưởng tượng của ta.”

“Mà sau này… khi ý chỉ của Thái hậu nương nương ban xuống, ta rất bối rối, những động tâm kia đều biến mất sau khi biết được vương gia mang theo một nữ tử trở về, chỉ là cuối cùng… ta vẫn phải gả cho ngươi.”

Ta lắc đầu,  nụ cười trên môi nhạt dần..

“Sau khi thành thân, mặc dù ta ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng vẫn là có oán hận. Ta không hiểu tại sao mình lại phải chịu số phận như vậy nên ta đã đọc sạch, hoàn toàn vùi đầu vào trong sách vở. Nhưng hết lần này tới lần khác, ở phương diện này, chúng ta lại rất ăn ý với nhau đến kỳ lạ, mỗi lần trò chuyện, luôn có cảm giác hận đã gặp nhau quá muộn, ta vẫn không khỏi động tâm, vương gia, cuộc đời khó có được một tri kỷ, chỉ là... chúng ta gặp nhau không đúng thời điểm, ngươi nghi ngờ ta, thăm dò ta! Còn ta, nói là tự tôn cũng được, ta không muốn phải chịu uỷ khuất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-56.html.]

“Lúc ở thành Hắc Dương, ta gần như đã đọc hết tất cả thư tịch ngươi để trong phòng ngủ và trong thư phòng. Nội tâm của ngươi còn thú vị hơn ta tưởng. Đây cũng là lần đầu tiên ta bước ra khỏi kinh thành bình yên, trải nghiệm chiến sự, có một số việc có lẽ chỉ có thể hiểu được khí đã tự mình trải qua. Đằng sau những con số lạnh lùng viết trong chiến báo là những sinh mệnh của con người, bọn họ cũng đã từng cười, từng khóc, từng sống hết mình. Có lẽ cũng bắt đầu từ ngày đó, ta bắt đầu hiểu về ngươi từ một góc nhìn khác.”

"Sau này, vương gia bắt đầu thổ lộ tâm tình với ta, ta đã rất vui vẻ, chỉ tiếc là... ta lại không thể."

Ta cong khóe môi cố gắng nở nụ cười, nhưng ta biết giờ phút này nụ cười của mình chắc chắn là rất khó coi.

“Bây giờ chúng ta bắt đầu lại cũng chưa muộn. Những năm qua... ta đã đối xử tàn nhẫn với nàng, ta biết rất rõ, nhưng cuối cùng ta vẫn phải làm như vậy.” Hắn nói rồi tiến tới nắm lấy tay ta, vô cùng lo lắng.

"Hiện tại mọi chuyện đã kết thúc, sẽ không còn như lúc trước nữa. Vy Vy, nàng đã đồng ý với ta, sẽ cùng ta đi Bắc Tân Cương, ta sẽ đối xử tốt với nàng, nếu nàng không thích ở trong trạch viện, chúng ta sẽ cưỡi ngựa, ta sẽ dẫn nàng đi xem nước hồ sóng biếc dập dờn, đi đến núi tuyết ngắm nhìn Phật Quan. Nếu nàng không muốn ở Bắc Tân Cương, chúng ta sẽ đi Giang Nam dạo chơi, đi bất cứ nơi nào mà nàng muốn.”

“Vương gia, ta đương nhiên sẽ tới Bắc Tân Cương.” Ta nhìn hắn, nói từng chữ từng câu.