Nàng ngồi xuống bờ ruộng, tiện tay hái một bông hoa nhỏ trên cánh đồng cài lên đầu, những cánh hoa vàng kẹp giữa mái tóc đen nhánh, nàng đưa mắt nhìn khung cảnh bao la rộng lớn trước mặt, trên môi nở ra nụ cười thoải mái.
Ta ngồi xuống bên cạnh nàng, lý trí giữ ta cách nàng nửa cánh tay: “Không tốt lắm, mặc gduf chiến sự đã lắng xuống, nhưng Bắc Tân Cương đã bị chiến loạn tàn phá nhiều năm, có rất nhiều vấn đề, rắc rối của các thế gia vọng tộc Bắc Tân Cương rất khó tháo gỡ, người Hung Nô trên thảo nguyên quy thuận nhưng không thể hòa nhập, đều không phải là việc có thể giải quyết trong một sớm một chiều.”
"Quản lý một địa phương cũng không nhẹ nhàng hơn ra trận g.i.ế.c địch. Ta vẫn đang tìm cách giải quyết các việc phiền phức và cân bằng tình thế."
Nàng nhếch môi, giọng điệu bình thản, chậm rãi nói: “Cai trị một đất nước rộng lớn cũng giống như nấu một món ăn nhỏ, phải tính toán từ từ, quản lý một địa phương cũng như vậy. Hai năm nay vương gia thực sự đã làm rất tốt. Lúc ta mới tới trấn Lục Hợp, đường phố ở đây đi lại rất khó khăn, khắp nơi lộ ra vẻ tiêu điều, trên đường chỉ có bảy tám cửa tiệm bán thịt dê, bán rượu. Mà bây giờ đã có rất nhiều quán rượu, quán trà san sát nhau, thậm chí phía nam đã mở cửa hàng bán vải vóc tơ lụa.”
“Cuộc sống của người dân trong trên trấn và các vùng xung quanh cũng ngày được cải thiện rõ rệt. Mặc dù bọn họ không biết ngươi nhưng đều biết nhờ có ngươi mà cuộc sống của bọn họ mới ngày càng chuyển biến tốt đẹp. Ngươi biết không? Khi ta đến thăm nhà các môn sinh, thậm chí còn nhìn thấy bài vị trường sinh họ lập cho ngươi.”
Lúc nàng nói xong lời cuối cùng dường như cũng cảm thấy thú vị, giọng điệu có chút vui tươi.
“Bài vị trường sinh?” Ta cúi đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Người dân Bắc Tân Cương rất kính yêu ngươi, có nhiều thứ nhìn thì có vẻ không đáng chú ý, nhỏ bé như hạt bụi nhưng thực tế lại có sức mạnh lôi đình sánh ngang vạn quân.”
Nàng nắm chặt tay: “Trước kia phụ thân ta thường nói, đất nước không chỉ là quân vương mà còn là từ ngàn vạn bách tính tạo dựng nên, coi trọng lòng dân, lòng dân hướng về, chúng ta có thể mở mang bờ cõi, có thể bảo vệ quốc gia thái bình.”
“Đến bây giờ ta vẫn cảm thấy ông ấy nói rất đúng, chỉ là về sau... ông ấy lại quên.”