Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em

Chương 20: Đánh nước rút (h+)



Rách? Cái gì mà rách cơ chứ? Nghe qua sao có vẻ đáng sợ như thế?

Lần ân ái trước, Châu Tử Du cô đã phải nhập viện vì tổn thương đáy tử cung. Kết quả Huyết Ảnh Long anh, còn bị bác sĩ mắng một trận đen mặt, mà bây giờ chưa gì anh đã nhắc trước như thế, cô chỉ e trăng đêm nay sẽ bị nhuốm màu máu đỏ mất. Thân xác ngọc ngà, mảnh khảnh của cô, liệu có còn tồn tại sinh lực thức dậy vào ngày mai?

Còn đang miên man suy nghĩ, thì nơi đó đã bị thứ dị vật to tướng kia xâm lấn. Người đàn ông ấy đâm sâu vào một cái, khiến Châu Tử Du xám mặt vì quá đau, dù đã có mạch nước ngầm thấm đẫm ướt át, nhưng chỗ đó của cô quá nhỏ, căn bản thứ to xác kia là một miếng mồi không hề đúng kích cỡ, khiến cô đau đến nhăn mặt, môi phải mím chặt để không phát ra tiếng rên nhạy cảm.

"Em ổn chứ cô bé?"

"Ổn...rất chi là ổn..."

Châu Tử Du gật đầu, thều thào trả lời, nhưng nét mặt cam chịu đã bán đứng câu nói của cô. Tuy vậy, nhưng Huyết Ảnh Long vẫn chẳng nao núng chút nào. Khi mà thân xác cô nằm đây, mọi đường cong nóng bỏng cứ phô ra trước mắt, một nhan sắc thanh cao, thuần khiết, một tâm hồn ngây thơ đang ra sức dung hòa với một người đàn ông cuồng chiếm hữu như anh.

"Thả lỏng nào!"

Lại nhắc xong, phần hông nam tính mới bắt đầu uyển chuyển, anh chống đẩy từng cái thật nhẹ nhàng, nhưng khi đó Châu Tử Du vẫn cau mày, nhăn mặt, vì cô bé của cô đang quá chật chội, mãnh long háo chiến của anh làm nơi đó như tắt nghẽn mạch nước ngầm, nó khít tới mức mật thủy không thể rịn ra.

"Ưm...anh...nhẹ thêm một chút."

Nhẹ hơn một chút? Thế này là đã nhẹ lắm rồi, nhưng cô vẫn không chịu được thì anh biết phải làm sao? Trong khi sự ham muốn đang trỗi dậy bừng bừng, thân nhiệt nóng rực làm mồ hơi bắt đầu rơi xuống.



Hầu kết nam nhân lên xuống thất thường, nghĩa là anh đang nén ngọn lửa sung sức kia xuống, rồi anh lại giảm lực nhẹ hơn, chậm hơn một chút.

"A... anh, em đau...anh nhẹ hơn đi."

Nhẹ, rồi lại đòi nhẹ. Bây giờ, người đàn ông ấy chỉ còn cách lên tiếng để cứu vãn tình hình.

"Em cứ gồng lên như thế thì không đau sao được. Đã dặn rồi là phải thả lỏng ra, anh có phải quái vật đâu mà em cứ căng lên chi vậy?"

"Hic..."thằng bé" của anh là quái vật đấy. Nó xâm chiếm vào "lổ hỏng", rồi còn ma sát, càn quét thế kia thì không đau sao được."

Châu Tử Du ủy khuất biện minh. Thoáng chốc làm bầu không khí luyến ái giữa cả hai càng thêm căng thẳng.

Huyết Ảnh Long cũng dừng luôn hành động, anh vuốt trán khẽ lau mồ hôi, gương mặt tuyệt nhiên lộ rõ sự bất lực.

"Rồi sao anh cứ ngâm nó trong đó thế kia? Khó chịu chết đi được à."

Chưa được mấy giây, Châu Tử Du lại kêu lên, làm Huyết Ảnh Long nghệch mặt ra.

Cô gái này, quả là ngang ngược không thua kém gì anh. Nhưng không sao, có anh dung túng, cô cứ tự nhiên tùy ý.

"Vậy giờ anh làm lại, em thả lỏng ra, không được bực nữa."

"Vâng!"

Chả ai làm tình mà lại thỏa thuận trong thái độ không vui như cô ấy. Nhưng nhìn nét mặt của cô là anh thừa biết nàng đang nũng nịu, nên hiển nhiên khi đạt được sự chấp thuận rồi thì khuôn miệng giảo hoạt của anh liền hiện lên nụ cười đắc ý.

"Anh bắt đầu đó."

Nói xong, Huyết Ảnh Long mới bắt đầu tác động vào nơi ướt át kia. Lần này anh còn kết hợp thêm một nụ hôn lên môi cô gái, để di dời sự chú ý của cô.

Anh miết nhẹ hai cánh môi non mềm, như cánh đào mang hương vị của mật ngọt, thu hút loài ong bướm đến tìm.

Bên dưới luân động hài hòa, qua mấy giây Châu Tử Du đã có thể thích ứng. Nhờ vào nụ hôn kia, chiếc lưỡi không xương, nhiều đường lắc léo của anh khiến khoang miệng của cô bị mút hết vị ngọt, dưỡng khí tuyệt nhiên hao hụt, đến khi Châu Tử Du sắp không còn thở nỗi thì Huyết Ảnh Long mới lưu luyến rời đi.

Bây giờ, người đàn ông ấy đã có thể thực hành mọi việc theo như ý muốn của mình.

Trên chiếc giường rộng lớn, hai thân thể trần trụi, nóng bỏng đang hòa vào nhau, làm ra những cử chỉ tình ái, cuồng luyến, triền miên không dứt.

Ánh trăng bên ngoài, khắc họa lên sắc đẹp giai nhân, cùng thân hình cường tráng, gợi cảm của đôi nam thanh nữ tú. Minh chứng cho một lần giao hợp mặn nồng, khó quên.

Cô là thiếu nữ thanh xuân phơi phới, 18 năm chưa từng rung động trước ai. Nay vì người đàn ông này mà mở lòng, thử gửi trọn yêu thương.

Nhưng có lẽ càng bên anh, cô càng si mê. Tình yêu đang dần dà lớn lên mà không ai hay biết.

"Ưm...a...anh...sao anh lại nhanh hơn rồi?"

"Anh đánh nước rút."

"Nhưng mà em..."

"Thả lỏng nào!"

Nói rồi, Châu Tử Du chỉ còn biết nắm lấy drap trải giường, để thân thể đang bị điểm tô mồ hôi chịu đựng những đợt tấn công của người đàn ông ban tới.

Thắt lưng của cô cứ uốn éo, trong khi hông của anh lại mạnh dạn tấn công cuồng nhiệt, không chút mỏi mệt, không dao động, khi mà nơi đó của Châu Tử Du cứ quấn lấy con cự long bành trướng, anh có muốn rời cũng không nỡ xa.

Dẫu cho gió lạnh có luồng qua khe cửa, nhưng họ vẫn điềm nhiên không chút lạnh lẽo, khi mà thân nhiệt đang tăng cao trong giai đoạn hưng phấn, cao trào.

"Ưm...a...anh...anh chậm lại..."

"Khúc này phải nhanh."

Trả lời xong, Huyết Ảnh Long ra sức tác chiến cùng bạn đời. Vì anh biết lúc nào phải nhanh, lúc nào phải chậm, khi nào đạn bắn, pháo hoa nở rộ trong lòng thiếu nữ.

Bây giờ đang cao trào, dĩ nhiên phải nhanh. Mà anh càng nhanh thì nơi đó của cô càng bị đâm sâu, sâu tới mức khiến bụng cô không ngừng co thắt.

Những tưởng cứ như vậy là sẽ xong hiệp đầu tiên, nhưng nào ngờ sang giây sau Huyết Ảnh Long bất ngờ đổi tư thế.

Anh hạ một chân cô xuống, sau đó nghiêng người cô qua một bên, chân còn lại gác qua vai hông của anh. Trong tư thế này, tuyệt nhiên khiến vũ khí xiên người không chết, càng đâm sâu vào tận đáy mê cung huyền bí.

"A...không...anh dừng lại...em không chịu được."

Điểm G bị tác động, khiến Châu Tử Du vô cùng kích thích. Lúc đó, người đàn ông ấy vẫn hăng say luân động, đến một lúc sau khi anh khẽ gằng lên một âm thanh rất khẽ, trút ra hơi thở mạnh, đó là lúc tinh hoa đã tràn lan trong khắp mật đạo.

Bắt đầu một hành trình bơi lội đi tìm bạn đời, kết tạo nòi giống cho tương lai ngày mai.