Cành cây nơi chỗ đứng của Siêu người nhện đã biến mất, chỉ còn lại cái hố đất đá màu cam sâu hai mét rưỡi.
Không sương mù nhưng khói dày đặc bốc lên giơ cánh tay không thấy ngón làm che mờ tầm mắt, một vài lều trại gần đó đã bị thổi bay, người thanh niên được ông Cảnh cứu vừa nãy bị vụ nổ thổi bay, trên người có hòn đá lớn đè nặng hấp hối chờ chết, chỉ còn lại trong bụi mù có tám đôi mắt lấp lóe mập mờ.
Khói bụi dần lui, hiện ra đất đá rơi lạch cạnh, một người da màu tím pha lẫn màu xanh lam, mang đến cho người xem một cảm giác như loài bò sát máu lạnh, thân hình có sáu cánh tay rắn chắc, cánh tay cứng cáp bên trên còn rõ ràng đường kẻ của cơ bắp, trên người chỉ mặc một cái quần jean.
Càng kì quái hơn là, dù cho sau vụ nổ vừa rồi trên thân người này chỉ lấm lem màu đất , không hề có một vết thương nào rõ ràng, ở dưới cái lỗ là một cái xác bị đánh nổ bay đầu, chỉ thấy thân người màu đen cùng với xương vụn màu trắng.
Nó chỉ đứng đó nhìn về phía bầu trời, trong đầu suy nghĩ về thứ vừa thoát khỏi tầm mắt của nó.
“Ha, thôi kệ”
“Là cái gì đi nữa thì cũng chẳng sao, chẳng lẽ vì nó mà khiến mình hết vui?”
Rắc
Siêu người nhện cười cười cho qua, lắc cái cổ giãn một bên cơ, cái mũi lúc này nhấm nháp lấy không khí, dù cho bọn nó có đang ở đâu, cũng không chạy thoát được.
“Cái gì? Ở đằng đó, có rất nhiều người đi, không ngờ có thể ngửi thấy nhiều mùi khác nhau như vậy, lần này có phải là trúng mánh?”
Nó đột nhiên phấn khích lầm bầm trong miệng, bắt đầu lần mò tìm đường phóng thật nhanh.
….
Ở một bên khác của đoàn trại Thanh Niên.
Trường Huy chỉ đạo mọi người mau chóng tiến về lối thoát đã được dự phòng từ trước, ở đằng xa trong đám người sơ tán, có vài tên bắt đầu nổi loạn trong đám đông, làm mọi việc sơ tán không thuận lợi.
“Đưa cái bịch đồ ăn đây!! Đậu mé, có phải là mày lấy cái đống này từ nơi chứa đồ ăn phải không, sao mày lại có nhiều vậy được, mày lấy được sao không đi chia sẻ”
“Đưa đây!”
Một người phụ nữ với mái tóc hơi vàng hoe, cùng với hai đứa con gái của mình sợ hãi nhìn người thanh niên hổ báo trước mắt, tay cầm bịch đồ ăn trên tay, cho dù người thanh niên có dữ dằn cỡ nào, cô ta vẫn cố gắng giũ cho mình điềm tĩnh, tay giữ lấy hai đứa con gái đang sợ hãi phía sau.
Cô ta không thể đưa bịch đồ ăn được, đây là đồ cô để dành dự trữ trong hơn một tháng nay, vì lo sợ sẽ có biến cố bất ngờ xảy đến, nên cô có thói quen dự phòng thực phẩm để mà lúc cần thiết dùng.
Nhìn người xung quanh chỉ lo chạy đi theo lối mà hướng dẫn viên chỉ dẫn, có nhìn thấy ba mẹ con cô bị chặn đường lại thì cũng liếc một bên rồi cắm mặt chạy tiếp.
Lúc này một người bên ban cán bộ thấy có ầm ĩ liền chạy tới, là một cô giá tóc nhuộm vàng, đeo kính xinh xắn, vừa thấy người hành động cả người thanh niên liền không do dự tới bảo vệ ba mẹ con.
Thấy một người mặc áo đoàn chạy đến, người thanh niên càng sốt sắng tay đưa tới giật lấy cái bịch, đột nhiên có một cái chân hướng mặt anh ta đập tới.
Bặc
Cái mũi dập một phát rõ to, người thanh niên ôm cái mũi la đau đớn, nhìn phía trước thì thấy Thanh Thảo người bên trong ban cán bộ đứng che đằng trước ba mẹ con.
“Này anh kia, người trong trại không được cho phép dùng vũ lực với nhau, theo quy định như vậy là sẽ đi bị trục xuất khỏi trại ngay lập tức, mà anh là người lần ba, tại sao không cùng mọi người bảo vệ đoàn trại hả?”
“Ha ha, quy định cái cái éo gì nữa, mày không thấy bọn nó chết như rạ à”
Người thanh niên dù sao cũng là lần ba, những người cùng cấp bậc với anh ta đã ra chiến đấu với goblin, nhưng sau khi thấy bạn của anh ta bị giết thảm trước mắt thì đã bỏ chạy vào trong đám người sơ tán.
Trong thời điểm này còn để ý cái gì, đoàn trại ra quy định gì cũng không quan trọng nữa, anh ta muốn thật nhanh rời xa tránh đi bọn da xanh lè đó, đem đồ ăn đi đến nơi an toàn, nhưng việc đó chỉ được thực hiện khi bốn đứa trước mắt này chết quắc đi.
Đưa nắm đấm đánh mạnh về phía mặt của con nhỏ đằng trước, không nể nang chút sức nào, ánh mắt chỉ có điên cuồng, Thanh Thảo thấy thanh niên động tay, chuẩn bị đánh trở lại đáp trả, đối với loại người quấy phá trong đám đông như tên này đã hết thuốc chữa, chỉ còn cách bạo lực đáp trả để yên ba mẹ con ở phía sau đi.
Một con dao lớn chém tới, một tiếng “xẹt” xé rách, người thanh niên không biết gì tự nhiên bị mất một cánh tay, máu chảy từ vết thương xịt ra ngoài, ướt đẫm lên bãi cỏ dưới chân.
“AAAAA”
Anh ta sợ hãi la đau đớn, ánh mắt hãi hùng nhìn về phía sau bên trái của mình, ở đó đứng một người thanh niên khác, tay bị cụt một bên, tay còn lại cầm con dao lớn tự chế, máu bên trên còn dính nhiễu xuống, tay chân luống cuống bỏ chạy về phái đám đông.
Thanh Thảo nhìn về phía thanh niên vừa đến, anh ta là người làm việc ở đội Trường Huy, tên là Tí, anh ta mặc dù chỉ tham gia một tháng trước nhưng hoạt động cũng rất năng nổ, cô có vài lần thấy anh ta xung phong đi tuần tra với Trường Huy.
“Cảm ơn anh”
“Không có g..cẩn thận!!”
Tên Tí nhìn đằng xa có một lúc năm mũi tên đang hướng về phía đám người đang sơ tán, anh ta nhanh tay gạt ra một cái, còn lại bốn cái bắn vào bốn người khác nhau.
Chưa hết, như sét đánh, từ đâu đá tảng xung quanh, ẩn nấp lấy goblin chạy ra đến nhào về đám người mặc sức tàn sát, đang lúc Tí gấp gáp thì ánh mắt như chạm lấy thứ gì dính mãi không thôi nhìn về một hướng.
Một thân hình to lớn mặc thắt dây bên mình, mặc một cái khố rơm lớn, tay cầm một cái như con dao chặt cám khảm hình đầu lâu, chậm rãi bước tới đây, dù động tác tự nhiên nhưng ánh mắt nhìn đám người chạy đi như có thù, ánh mắt này hung tàn đến mức như muốn đem tất cả giết sạch.
Chạm phải liền đôi chân hơi run rẩy, Tí quay đầu hướng về phía Trường Huy ở đằng xa gàn giọng la to.
“Đội trưởng, bên này cần trợ giúp, mau tới đây, nhanh lên”
…
Bên tai là nhiều tiếng la hét thi nhau ập tới, Trường Huy cùng những đồng đội giết sạch goblin chạy tới đây dám bén mảng đến, thiệt hại đã hai người trong đội, đột nhiên anh ta không để ý đến tiếng cầu cứu bên tai mà đổ dồn về một con nơi, trong lòng báo động khẩn cấp.
Rắc! Rộp! Rộp!
Dẫm tại đất đá nhưng như đi trên cát mịn, đất đá gồ ghề ở dưới chân của nó bị nghiền nát, bàn chân bị lún xuống dưới vài xăng ti mét, một con goblin to khỏe khoảng chừng hai mét, bên vai là một cái thắt lưng mang theo một lớp lông thú, làn da để trần chai sạn, gió thổi mang theo đất cát sượt qua như một bức tượng.
Tay cầm thanh kiếm dài to hơn cái ván trượt thể thao, dài và nặng như thế nhưng cầm nó nhẹ nhõm như cái ống nhựa.
….
Mọi thứ xung quanh dần vụt thật nhanh, giữa chừng thì tầm mắt của Tân dần chậm lại dần thấy rõ mọi thứ xung quanh hơn, cậu chống tay trên đùi hơi thở ra hít vào để nghỉ mệt.
Nhìn xung quanh là cây cối, trên đất còn có con rít màu đỏ to bằng ống nước bò qua, cậu giật mình lui lại, đem hòn đá gần đó đập nó nát bét ra nước, trong lòng sảng khoái.
“Có vẻ mình đã gần đến chân núi, không biết nên đi đâu đây”
Tân cách đây khoảng mười mấy phút trước còn ở trong lề trại ngủ ngáy, đột nhiên nghe xung quanh la hét, đi ra thì thấy con goblin quen thuộc đứng trước mặt, cậu kinh hãi liền ngó chừng xung quanh.
May mà lúc đó không có con Hobgoblin nào, nhưng kì lạ là có rất nhiều goblin, rất nhiều rất nhiều, khoảng chừng ba chục con, đằng xa còn có hàng dài chạy tới nữa.
Nghĩ đến lúc trước chỉ có vài con goblin thôi mà đã làm đội tuần tra chết lên chết xuống, cậu khỏi cần nghĩ cũng biết là đông goblin nhưvậy nguy hiểm cỡ nào, kể cả cậu mạnh đến đâu cũng khó mà giết hết từng ấy con được.
Và dẫn đến cậu đã dùng “Ẩn hình” chạy xuống ngay lập tức, cậu cũng muốn khéo theo chị Nhi theo để bỏ trốn cùng nhưng không thấy chị Nhi ở đâu, làm cậu nhớ lại ánh mắt mang khoảng cách của chị Nhi nhìn về cậu, không biết lúc nào cậu đã chạy tới đây thở dốc rồi.
“Ổn thôi, với khả năng của mình thì sống ở đâu mà chẳng được, hum hhahah”
Dù nói ra miệng thế nhưng cậu vẫn đứng ngốc ở đó một hồi…
Vút!! Phập!
Hự!
Ngay lúc cậu không để ý, không ngờ có thứ gì đâm mạnh vô lưng cậu rất mạnh, cậu đang đứng không không, không kịp bật kĩ năng gì, thân mình của cậu chân thật đụng mạnh ở đằng sau.
“Cái gì!!!?”
Cậu sợ có thứ gì đó ghê gớm đánh úp cậu, nhưng tìm mãi ở xung quanh mà chẳng thấy gì, trên lưng bị đâm, vết thương vẫn còn nông, cậu gỡ thứ đó xuống, ánh mắt nhăn nhó khó chịu, đột nhiên chăm chú nhìn phía trên bề mặt cái thứ giống khúc xương màu đỏ này.
Khúc xương đỏ như máu rất ghê, khi cậu gỡ xuống thì chậm rãi thành màu trắng, vết máu tụ lại trên đó thành từng chữ cái, đọc thành một câu.
“Tất cả mau chạy"
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?