Sống Sót Ở Tận Thế Drillcoat

Chương 55: Quyết định ngu xuẩn




Khúc xương đỏ như máu rất ghê, khi cậu gỡ xuống thì chậm rãi thành màu trắng, vết máu tụ lại trên đó thành từng chữ cái, đọc thành một câu.

“Tất cả mau chạy”

Tân giật mình đọc hàng chữ bất ngờ xuất hiện, không để ý làm sao trên hàng xương làm sao lại có chữ bằng máu, cậu trong đầu khi nhìn khúc xương này liền liên tưởng đến khả năng mọc xương của ông Cảnh.

Từ sau khi triển lộ khả năng ghê gớm của người thăng cấp lần năm, cậu thỉnh thoảng trong đầu nhớ đến năng lực có chút hư cấu này, theo lí thì người bình thường sẽ không bao giờ mọc được xương như vậy cả, chỉ có sức mạnh được ban cho của người thăng cấp lần năm mới hoành tráng như vậy.

Nếu cậu suy nghĩ đúng thì khúc xương này chính xác là của ông Cảnh, không biết lí do tại sao nó lại bay đến nơi xa đoàn trại như nơi này, vô tình đâm trúng cậu.

Tại sao ông ta không nhắc mọi người chạy bằng chính miệng của mình mà lại đi quăng khúc xương lung tung đến nơi này thì chỉ có một khả năng duy nhất, ông ta muốn nhắc mọi người rời đi nhưng không còn mạng để nói.

Nghĩ tới người đàn ông trung niên nhưng khỏe khoắn, với tinh thần quyết tâm gầy dựng đoàn trại, ông ta luôn phạt nặng những người có ý muốn phá rối đoàn trại, đuổi thẳng cổ ra ngoài, nhưng những người chưa đến mức đó thì ông sẵn sàng tiếp tục thu nhận.

Nhớ đến, ngay lần đầu cậu tham gia đội thu thập, ông ta cũng là người nhạy bén xem trọng khả năng của cậu, trước kia cậu còn vô thức xem thường độ thống nhất của đoàn trại, vì nó quá lỏng lẻo, người sống trong đây chỉ ngủ ăn rồi chờ đội thu thập và đội tuần tra kiếm đồ ăn và bảo bọc.

Cậu ít thấy sự biết ơn trên khuôn mặt của họ, cũng vì vậy mà cậu thầm xem nhẹ cái là nơi là đoàn trại, không ngờ bây giờ trước khi chết ông ta vẫn nhất quyết gửi nhắn nhủ đến những người còn tại trên đời này, nếu cậu không trốn trước chạy đến nơi này thì cục xương có khi cắm ở nơi khỉ ho cò gáy, chết không ai biết.

Ông ta rốt cuộc là đang bảo vệ người thân ở đoàn trại hay tất cả mọi người, tại sao ông ta lại có quyết tâm làm một việc vô nghĩ như vậy, trước giờ làm những việc vô nghĩa như ông không bao giờ mang lại vui vẻ to lớn cả, có thì chỉ có căng thẳng và trách nhiệm đè nặng làm hao tổn tinh thần mà thôi.

Ngay cả cậu còn định bỏ đi người thân duy nhất của mình nữa mà, nhưng ít nhất nhờ ông Cảnh mà cậu có những phút giây thư giãn thả lỏng từ khi rời khỏi trường học, ngay cả ám ảnh hằng đêm với đôi mắt sáng vàng tròng xanh của zombie Dơi đã không còn nữa.

Đúng vậy, chính là hai đứa nhóc bên cạnh lều cậu, và cô hàng xóm thương con, ngày nào cậu cũng thấy cô ta ăn không bao nhiêu, đồ ăn nhận về cho hết hai đứa con, số còn lại thì cất vào cái bọc đen để dành.

Sam, Sum….

“Được rồi, ít nhất quay lại xem thử, có khi mọi chuyện không tệ như mình nghĩ”

Tân hít hơi thật sâu, cố gắng dẵn xuống nỗi do dự, bàn chân xoay về hướng ngươc lại chạy thật nhanh, cậu muốn trở lại coi mọi việc như thế nào, dù có chuyện gì xảy ra thì ít nhất cậu còn có cơ hội bỏ chạy kịp thời, cậu lấy tự tin vào năng lục chạy trốn của mình để bù đắp vào nỗi sợ.

Không biết làm sao cậu sau khi chứng kiến sự lợi hại của goblin như vậy rồi mà giờ đây dám mang ý định quay lại, cậu dám cá đây là suy nghĩ khờ dại nhất đời mình.


……

Ở một nơi gần đoàn trại, hàng người khoảng ba chục người nhao nhao nối đuôi nhau đi trên đường núi gập ghềnh.

Trường Huy và vài người đồng đội đang chiến đấu với hai sinh vật đầy khác biệt, vừa chiến đấu không bao lâu thời gian liền bị đánh cho liễu xiễu.

“Gai sắt” Trường Huy từ cánh tay mọc ra lổm chổm đinh sắt, vừa hô liền rời khỏi làn da bắn về hướng sinh vật mặc vải rách thoáng mát, da xanh lè.

“Hơi nóng” Một người bên cạnh đầu búi tóc để tay chụm lại trước miệng, miệng từ đâu có hơi nước phun mạnh ào ạt theo sau Trường Huy.

Thân hình cao lớn phía trước tay cầm thanh thanh kiếm to lớn giơ lên để ở trước mặt chắn hết gai nhọn hơi nóng đánh tới, cứ thế mà được đà tiến thẳng về phía trước, cơ bắp trên tay như nổ ra đập mạnh lên thân người Trường Huy, tấm lưng cậu mạnh lên đá tảng gần đó, cục đá lắc lư không hề hấn gì nhưng cậu cảm nhận xương sườn có gãy một nhánh ở hông.

“Anh Huy”

“Anh”

“Chạy đi” Một người chưa vào nhóm không bao lâu, thấy cả team chật vật đánh với Hobgoblin to lớn liền sợ co chân, tranh thủ lúc này hô một câu, rời khỏi nơi đây chạy mất.

“Hự”

Mồ hôi cậu rịn đầy mặt, mắt không dàm rời nhìn lên thân hình to lớn đằng trước, Lý vừa phun hơi nước cực nóng ra, thấy Trường Huy đánh bay liền nhào tới đỡ cậu.

“Cái gì!! Sao lại có một con nữa!!?”

Từ trong đống cây trong rừng truyền ra tiếng của người bỏ chạy hồi nãy. nghe một tiếng “bộp” như dưa hấu nổ tung, từ từ bước ra một con Hobgoblin to lớn khác, tay cầm cái búa kim loại dày nặng, ở trên còn dính thứ đỏ đỏ trắng trắng nhão nhoẹt.

Tay còn lại thì tùy tiện cầm một cái người bị thương, đó chính là tên Tí, sau khi con dao bị cái búa đập vặn vẹo thì anh ta cũng bị trúng lấy, đứng dậy giờ đây là một việc vô cùng khó khăn, bị Hobgoblin cầm nắm lên rất thảm.

Hobgoblin nhìn thấy một cái đồng bọn khác thì không có biểu lộ gì nhiều, lỗ mũi thở mạnh một tiếng to như tiếng heo ngáy, vứt tên Tí trong tay quăng lên mặt đất phía trước.

Ba mẹ con cô Kim thấy Tí bị thả, mặc kệ sợ hãi liền tiến tới kiểm tra, dù sao anh ta vừa mới cứu ba mẹ con khỏi con Hobgoblin đập đánh, vừa xem liền không biết phải làm sao, vết thương có vẻ có xương gãy, cô Kim cũng không biết sơ cứu, chỉ để anh ta nằm yên.

“Tí, cậu đã cố gắng rồi”

Trường Huy nhìn Tí nằm trên đất liền có chút không đành nhìn, nhìn quanh đồng đội khoảng năm người, ai nấy cũng đều kiệt sức, bị thương nặng như Trường Huy cũng có hai người, tình hình ngày càng không ổn.

Hobgoblin vai đeo cái dây nịch có đầy lông thú, cầm thanh kiếm bự nhìn về phía Hobgoblin cầm búa ồom ồom lớn tiếng, Hobgoblin cầm búa nghe vậy thì nhăn lại nhưng không chống cự lại cái gì, dùn dằng quay người.

Đột nhiên, nó nhấc cái búa trong tay hướng về ba mẹ con và tên Tí đang nằm đó đập tới, cơ bắp u cục lay động cái búa tạo ra một đòn cực mạnh, có thể nghĩ khi mà trúng bốn người bọn họ liền phải chết.

“Dừng lại”

Trường Huy đứng đó không ngờ nó lại bất ngờ ra tay, trợn mắt la to lên, không muốn cho nó trước mắt anh ta giết chết Tí và gia đình nhà người phụ nữ, cậu tất nhiên không hiểu bọn nó giao tiếp cái quái gì nên không biết mục đích của bọn nó, không ngờ nó lại đổi ý quay lại giết bọn họ.

“Chengg”

Tiếng la to không làm cho đòn đánh dừng lại mà là một bóng người từ trong không khí xuất hiện ở phía trước Tí và ba mẹ con, tia lửa nổ lốm đốm trên lớp vảy đỏ mọc trên đôi cánh tay thô to cực kì rực rỡ.

Trường Huy và đám người ngơ ngác, ở phía sau Sam và Sum tiến lên, lấy đôi tay nhỏ bé ôm lấy đùi của cậu, mắt đã ướt nhem đỏ hồng vì khóc quá nhiều.



Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc