"Xẹt"
Rất nhanh, âm thanh lẫn lộn nắm đấm của Tân truyền ra tiếng da đầu của Hobgoblin thân trần bị xé toạc, Lý và Huy vừa nghe thoáng qua rõ ràng, trong lòng lâng lâng một chút nhẹ nhõm.
“Huồoom, Huomb, hob”
Từng tiếng đau đớn gào thét từ cổ họng con Hobgoblin thân trần, Tân không thể vì có chút đuối mà dừng lại lúc này được, cơ bắp hai bên tay thay phiên nhau co vào bắn ra theo bản năng, cậu hiện tại đang trạng thái không thể hoàn toàn kiểm soát cơ thể của mình.
Nhưng cậu có thể cảm nhận được mình sắp thành công.
Vì Tân bắt đầu tấn công từ trên không, vài giây trôi qua không đủ để Hobgoblin tỉnh táo xác định vị trí của Tân, dao chặt cám đã sớm quăng rớt gần đó, tay chân di chuyển lạng quạng đánh đập vào không khí xung quanh, cơn đau khủng khiếp từ đỉnh đầu ập đến khiến nó không chịu nổi gầm thét cầu cứu.
Hobgoblin đeo đai da thú ở trong đám khói cũng đang gầm thét nổi điên, nó chỉ mất phương hướng một chút, sau lại đâm đầu thẳng về hướng tiếng gọi của tên Hob nhỏ, rất nhanh nó đã thoát được đám khói, nhìn thân hình ở đằng trước đang nhấp nhô cơ thể hô hấp.
Ở dưới chân của con người kia là cái đầu nửa phần trên như bị chuột gặm của Hob nhỏ, mắt trợn to thấm đỏ máu chết tươi, cơ thể vẫn còn ấm.
Tân đứng thở ở đó trên người dính đầy máu ấm áp của Hobgoblin, lưỡi vô thức liếm bên khóe miệng một bên máu ấm, mái tóc ướt nhẹp rũ rượi xuống trán, mắt hơi hoe đỏ.
Bốn mắt hai bên chạm nhau như điện giật, đôi mắt hai bên đỏ ngầu cảm xúc không ổn định,
đều chung một cảm xúc, Tân và Hobgoblin còn lại giờ đây đều chỉ muốn giết chết đối phương.
Lý và Huy trố mắt mừng rỡ khi thấy Tân giết con Hobgoblin đầu tiên, sau thấy hai bên nhìn nhau như muốn nuốt chửng liền sẵn sàng vào tư thế, Lý định đứng lên thì chân đứng không vững té xuống đất, anh ta căng cứng thầm cố gắng điều khiển cơ thể động đậy.
“Không sao, cậu cứ ở đây, tui cùng với Tân giết nó, không cần cố hết sức, hồi phục thể lực quan trọng hơn”
Trường Huy một bên đưa tay vịn vai Lý lại, ra hiệu cho anh ta bình tĩnh, sau đó liền bắt đầu tiếp cận bán kính phạm vi chỗ đứng của Tân.
Tân nhìn Hobgoblin cười khểnh lên, cơ bắp trên cơ thể mỏi nhừ, ngực mấp mô phập phồng thở, cơ thể tê dại ra, nhưng dù vậy cậu vẫn còn lạc quan, qua giết chết con thứ nhất, cậu cảm thấy bản thân không phải không có khả năng giết chết Hobgoblin, còn một thứ cậu chưa dùng.
Khuôn mặt ướt át máu tươi cười dị hợm, làm chọc tức Hobgoblin đối diện không còn cầm chừng nữa, dữ tợn nhào về phía cậu, cơ bắp to như đá của nó không khiến nó chập chạp, như chiếc xe tăng cầm thanh đao quét ngang mà tới.
“Đùng”
Dạ dày của cậu nước tiết ra dịch axit, ngập tràn khoang bụng, một làn nước ấm đột nhiên xuất hiện lấp đầy dạy dày của cậu, hòa vào theo máu lưu chuyển đi khắp cơ thể, một tầng gợn sóng ánh sáng màu đỏ nhạt hiện ra bên ngoài khắp người Tân.
Mắt lóe sáng đỏ dữ dằn, một hồi rồi tắt, tay cậu gân xanh nổi lên, cơ bắp có chút to chặn đứng thanh đao, lớp vảy giáp bao bọc ở hai cánh tay trở nên rực rỡ màu đỏ diễm lệ, cứng hơn rất nhiều, hoàn toàn chặn đứng thanh đao.
“Chennggg”
Tay và đao lớn cầm cự nhau không ai nhường ai, Tân sức mạnh tăng lên nhiều nhờ vào hơi ấm của hòn đá, nhưng là người đuối trước, cậu chà xát lớp vảy lên cạnh sườn thanh đao, tiến gần tới Hobgoblin, một khi mà cậu để cho nó vờn cậu đến khi kiệt sức, thì không có hòn đá nào cứu cậu được, cậu phải tiến gần tung hết sức trong khoảng thời gian này
Phải nói, đã hơn một tháng không xài, hòn đá mỗi ngày đều tiết ra một lượng hơi ấm nhất định, đến bây giờ đã tích trữ đến lượng đáng kể, vào lúc cậu bung hết cho nó chảy khắp người, cậu cảm thấy Hobgoblin không có khó khăn như trước đến vậy.
Nắm đấm màu đỏ lấp lánh gợn sóng đến trước mặt, Hobgoblin trợn mắt màu vàng đất há hốc.
“Bành”
Răng cửa rụng một hàng rơi liểng xiểng trên đất, khuôn mặt bị đánh méo mó, máu rỉ từ lỗ mũi và miệng chảy ra.
“Huồômm”
Nó đau đớn nhưng không dễ bị loạn, chân hạ thấp căng hai bắp trụ trên đất, cơ bắp như đá của nó lần nữa nhô cao, gầm thét chặt ngang vào hông của Tân, thanh đao xoen xoét vào vảy đỏ chặn lại của Tân, khiến vài lớp rớt vụn trên đất, từ đỏ liền thành xám tro.
Thân hình Tân bị đẩy văng ra khỏi một mét xung quanh Hobgoblin, ngã lăn lộn một hồi liền đứng dậy ngay lập tức.
Hobgoblin tức tốc đạp cái “ầm” đầy bụi đất, một đòn chặt thật mạnh từ bên phải chém về Tân một lần nữa, đôi mắt to như chuông, con ngươi nằm ngang nhìn cậu như muốn nuốt sống, vừa bị cậu đánh rớt răng, nó ngay lập tức đẩy cậu vào bị động, đứng đực mặt ra chờ thanh đao nó chặt đến, thần kinh của nó quá cứng.
“Vụt vụt vụt!!”
Tiếng thứ đồ gì phóng đến đây rất nhanh, hàng loạt đinh sắt dài hai mươi xăng mạnh mẽ đâm vào da sần sùi của Hobgoblin, ngay lập tức bị phủi đi như ruồi muỗi, không có tác dụng.
Trường Huy giật mình, không ngờ da của tụi nó đều cứng như vậy, cậu ít khi xài kĩ năng còn lại, nhưng lúc này không phải lúc để chần chờ.
Một hồi, cậu đưa tay lên bóp lỗ mũi hít một hơi, hả thật to vòm miệng, cái lưỡi hồng ở trên bám đầy mảng trắng lập tức biến thành màu đen, to phồng ra như bong phóng kéo dài ra ngoài hướng về mục tiêu.
Kích hoạt “Lưỡi dài”
Hobgoblin tập trung vào từng cử động trước mắt của Tân, tưởng chừng thành công chặt vào người cậu, không ngờ một cái thứ dài dài đen xám cứng cứng quất vào mặt nó, một đường thuận tiện trượt vào cổ cột chặt lại.
Nó sửng sốt một cái, không ngờ lòi đâu ra cái thứ dị hợm này, động tác trên tay bị cản trở mà ngập ngừng.
Màng sóng đỏ nhạt xung quanh dồn dập theo cảm xúc lên xuống, ngay lập tức đậm đặc bùng nổ ra, hai cơ vai của Tân to căng tròn bộc phát, hai cánh tay đập mạnh vào thân người Hobgoblin, khiến nó ngã vào mặt đất, đất đá khô cằn vụn vỡ đập văng xung quanh.
Nó khắp người phủ toàn bụi đất, từ từ ngồi dậy, tay ôm lấy phần ngực bị đập trúng rên rỉ, khói vừa bốc lên liền dần tán lui, một bóng người nhanh chóng lao tới từ trên cao, đáp một nắm đấm tới nó.
Bành
Âm thanh thịt thà cứng hơn da trâu, đụng vào nhau to như trống gõ, vũ khí trên tay đã bị văng ra ở đâu không rõ, Hobgoblin tức tối chỉ có thể đưa tay đáp lại một đấm vào người Tân
Tân bị nắm đấm cứng rắn đập đau nhăn mặt, nhưng vết thương ngay lập tức bị xoa dịu đi, mồ hôi phai nhòa bớt vết máu trên mặt, trên trán nối gân xanh rịn rịn cậu tung hết sức một lần nữa.
Hai bên không thua kém hùng hục húc nhau như trâu bò, chỗ đất bị vật ngã trúng đè nát lõm xuống một ít, tấm lưng giờ đây của Tân mặc dù chà trên đất nhưng cảm thấy ẩm ướt.
Làn da sau lưng rát không chịu nổi mát mát, nhưng cậu càng đánh càng hăng, cậu có thể tiếp tục.
Xương của cả hai bị nắm đấm làm cho mềm đi, bên trong gãy nát gần một nữa, cơ thể tân không cứng bằng con quái vật này nhưng khó hiểu là cậu vẫn có thể dửng dưng tung đòn, dường như cậu không hề bị tổn thương.
Hobgoblin lúc này dần dần yếu đi, cẳng tay bị Tân vô thức giã nát, thân thể rã rời nằm chờ Tân kết liễu.
Gợn sóng màu đỏ xung quanh cậu đã biến mất, chỉ còn trên nắm tay phải lóe lên mờ nhạt khó thấy rõ.
“Bành” Đầu con Hobgoblin cuối cùng đã bị vỡ lòi óc, trên đất đầy thứ nhớp nhúa thịt nhầy.
...
Khói đen trên trời, nửa mặt bên kia khu rừng bị đốt trụi lủi, vẫn còn đốm sáng lóe cháy.
Một nhóm người nam nữ đều có, đứng thẳng tắp phân tán trên mặt đất đầy tro bụi, tàn tro bay đầy trời, xác chết màu đen bị đốt thành than, đếm lác đác khoảng bảy cái, còn lại thân xác màu xanh như trẻ con như đầu một nơi thân một nẻo nằm tùy tiện vương vãi trên đất.
Một nhóm người cách xa đó gần chục mét bị trói lại hai tay quỳ trên đất cam chịu, cơ thể đều bị bầm dập, có người đứng canh chừng, ở giữa đám người nam nữ đứng thẳng tắp vô thức cách xa một người phụ nữ, để cô ta đứng ở trung tâm.
Người phụ nữ mái tóc trắng dài xuống duới chân, thân hình của cô ta đẫy đà rất tốt, mặc cái khoác dài xuống gối, ngược lại đem đường cong nhấp nhô trong lúc lơ đãng vẽ ra, cái quần giống như mặc thêm một loại nào đó váy ngắn.
Ở dưới gót chân của cô là một Hobgoblin cơ thể săn chắc thon dài không như những con khác, mặt mũi già nua đầy mụn trứng cá, đây là Shaman Hobgoblin sau khi lột bỏ áo bào rộng thùng thình ra, nó nằm sấp trợn mắt chết tráo, cả người bốc đầy mùi thịt nướng, lổm chổm cháy đen.
"Mau đi tìm Ngọc Kha thôi"
Cô ta lắc một cái non mịn vòng eo, con ngươi bên trong ánh mắt rực rỡ, lấp lóe phấn khích rồi biến mất, hướng về đám người sau lưng đưa miệng nói, rồi bước đi.
------------------
Độc giả đọc thấy hay giúp ta đánh giá truyện, đề cử ủng hộ nhé!!
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
Rất nhanh, âm thanh lẫn lộn nắm đấm của Tân truyền ra tiếng da đầu của Hobgoblin thân trần bị xé toạc, Lý và Huy vừa nghe thoáng qua rõ ràng, trong lòng lâng lâng một chút nhẹ nhõm.
“Huồoom, Huomb, hob”
Từng tiếng đau đớn gào thét từ cổ họng con Hobgoblin thân trần, Tân không thể vì có chút đuối mà dừng lại lúc này được, cơ bắp hai bên tay thay phiên nhau co vào bắn ra theo bản năng, cậu hiện tại đang trạng thái không thể hoàn toàn kiểm soát cơ thể của mình.
Nhưng cậu có thể cảm nhận được mình sắp thành công.
Vì Tân bắt đầu tấn công từ trên không, vài giây trôi qua không đủ để Hobgoblin tỉnh táo xác định vị trí của Tân, dao chặt cám đã sớm quăng rớt gần đó, tay chân di chuyển lạng quạng đánh đập vào không khí xung quanh, cơn đau khủng khiếp từ đỉnh đầu ập đến khiến nó không chịu nổi gầm thét cầu cứu.
Hobgoblin đeo đai da thú ở trong đám khói cũng đang gầm thét nổi điên, nó chỉ mất phương hướng một chút, sau lại đâm đầu thẳng về hướng tiếng gọi của tên Hob nhỏ, rất nhanh nó đã thoát được đám khói, nhìn thân hình ở đằng trước đang nhấp nhô cơ thể hô hấp.
Ở dưới chân của con người kia là cái đầu nửa phần trên như bị chuột gặm của Hob nhỏ, mắt trợn to thấm đỏ máu chết tươi, cơ thể vẫn còn ấm.
Tân đứng thở ở đó trên người dính đầy máu ấm áp của Hobgoblin, lưỡi vô thức liếm bên khóe miệng một bên máu ấm, mái tóc ướt nhẹp rũ rượi xuống trán, mắt hơi hoe đỏ.
Bốn mắt hai bên chạm nhau như điện giật, đôi mắt hai bên đỏ ngầu cảm xúc không ổn định,
đều chung một cảm xúc, Tân và Hobgoblin còn lại giờ đây đều chỉ muốn giết chết đối phương.
Lý và Huy trố mắt mừng rỡ khi thấy Tân giết con Hobgoblin đầu tiên, sau thấy hai bên nhìn nhau như muốn nuốt chửng liền sẵn sàng vào tư thế, Lý định đứng lên thì chân đứng không vững té xuống đất, anh ta căng cứng thầm cố gắng điều khiển cơ thể động đậy.
“Không sao, cậu cứ ở đây, tui cùng với Tân giết nó, không cần cố hết sức, hồi phục thể lực quan trọng hơn”
Trường Huy một bên đưa tay vịn vai Lý lại, ra hiệu cho anh ta bình tĩnh, sau đó liền bắt đầu tiếp cận bán kính phạm vi chỗ đứng của Tân.
Tân nhìn Hobgoblin cười khểnh lên, cơ bắp trên cơ thể mỏi nhừ, ngực mấp mô phập phồng thở, cơ thể tê dại ra, nhưng dù vậy cậu vẫn còn lạc quan, qua giết chết con thứ nhất, cậu cảm thấy bản thân không phải không có khả năng giết chết Hobgoblin, còn một thứ cậu chưa dùng.
Khuôn mặt ướt át máu tươi cười dị hợm, làm chọc tức Hobgoblin đối diện không còn cầm chừng nữa, dữ tợn nhào về phía cậu, cơ bắp to như đá của nó không khiến nó chập chạp, như chiếc xe tăng cầm thanh đao quét ngang mà tới.
“Đùng”
Dạ dày của cậu nước tiết ra dịch axit, ngập tràn khoang bụng, một làn nước ấm đột nhiên xuất hiện lấp đầy dạy dày của cậu, hòa vào theo máu lưu chuyển đi khắp cơ thể, một tầng gợn sóng ánh sáng màu đỏ nhạt hiện ra bên ngoài khắp người Tân.
Mắt lóe sáng đỏ dữ dằn, một hồi rồi tắt, tay cậu gân xanh nổi lên, cơ bắp có chút to chặn đứng thanh đao, lớp vảy giáp bao bọc ở hai cánh tay trở nên rực rỡ màu đỏ diễm lệ, cứng hơn rất nhiều, hoàn toàn chặn đứng thanh đao.
“Chennggg”
Tay và đao lớn cầm cự nhau không ai nhường ai, Tân sức mạnh tăng lên nhiều nhờ vào hơi ấm của hòn đá, nhưng là người đuối trước, cậu chà xát lớp vảy lên cạnh sườn thanh đao, tiến gần tới Hobgoblin, một khi mà cậu để cho nó vờn cậu đến khi kiệt sức, thì không có hòn đá nào cứu cậu được, cậu phải tiến gần tung hết sức trong khoảng thời gian này
Phải nói, đã hơn một tháng không xài, hòn đá mỗi ngày đều tiết ra một lượng hơi ấm nhất định, đến bây giờ đã tích trữ đến lượng đáng kể, vào lúc cậu bung hết cho nó chảy khắp người, cậu cảm thấy Hobgoblin không có khó khăn như trước đến vậy.
Nắm đấm màu đỏ lấp lánh gợn sóng đến trước mặt, Hobgoblin trợn mắt màu vàng đất há hốc.
“Bành”
Răng cửa rụng một hàng rơi liểng xiểng trên đất, khuôn mặt bị đánh méo mó, máu rỉ từ lỗ mũi và miệng chảy ra.
“Huồômm”
Nó đau đớn nhưng không dễ bị loạn, chân hạ thấp căng hai bắp trụ trên đất, cơ bắp như đá của nó lần nữa nhô cao, gầm thét chặt ngang vào hông của Tân, thanh đao xoen xoét vào vảy đỏ chặn lại của Tân, khiến vài lớp rớt vụn trên đất, từ đỏ liền thành xám tro.
Thân hình Tân bị đẩy văng ra khỏi một mét xung quanh Hobgoblin, ngã lăn lộn một hồi liền đứng dậy ngay lập tức.
Hobgoblin tức tốc đạp cái “ầm” đầy bụi đất, một đòn chặt thật mạnh từ bên phải chém về Tân một lần nữa, đôi mắt to như chuông, con ngươi nằm ngang nhìn cậu như muốn nuốt sống, vừa bị cậu đánh rớt răng, nó ngay lập tức đẩy cậu vào bị động, đứng đực mặt ra chờ thanh đao nó chặt đến, thần kinh của nó quá cứng.
“Vụt vụt vụt!!”
Tiếng thứ đồ gì phóng đến đây rất nhanh, hàng loạt đinh sắt dài hai mươi xăng mạnh mẽ đâm vào da sần sùi của Hobgoblin, ngay lập tức bị phủi đi như ruồi muỗi, không có tác dụng.
Trường Huy giật mình, không ngờ da của tụi nó đều cứng như vậy, cậu ít khi xài kĩ năng còn lại, nhưng lúc này không phải lúc để chần chờ.
Một hồi, cậu đưa tay lên bóp lỗ mũi hít một hơi, hả thật to vòm miệng, cái lưỡi hồng ở trên bám đầy mảng trắng lập tức biến thành màu đen, to phồng ra như bong phóng kéo dài ra ngoài hướng về mục tiêu.
Kích hoạt “Lưỡi dài”
Hobgoblin tập trung vào từng cử động trước mắt của Tân, tưởng chừng thành công chặt vào người cậu, không ngờ một cái thứ dài dài đen xám cứng cứng quất vào mặt nó, một đường thuận tiện trượt vào cổ cột chặt lại.
Nó sửng sốt một cái, không ngờ lòi đâu ra cái thứ dị hợm này, động tác trên tay bị cản trở mà ngập ngừng.
Màng sóng đỏ nhạt xung quanh dồn dập theo cảm xúc lên xuống, ngay lập tức đậm đặc bùng nổ ra, hai cơ vai của Tân to căng tròn bộc phát, hai cánh tay đập mạnh vào thân người Hobgoblin, khiến nó ngã vào mặt đất, đất đá khô cằn vụn vỡ đập văng xung quanh.
Nó khắp người phủ toàn bụi đất, từ từ ngồi dậy, tay ôm lấy phần ngực bị đập trúng rên rỉ, khói vừa bốc lên liền dần tán lui, một bóng người nhanh chóng lao tới từ trên cao, đáp một nắm đấm tới nó.
Bành
Âm thanh thịt thà cứng hơn da trâu, đụng vào nhau to như trống gõ, vũ khí trên tay đã bị văng ra ở đâu không rõ, Hobgoblin tức tối chỉ có thể đưa tay đáp lại một đấm vào người Tân
Tân bị nắm đấm cứng rắn đập đau nhăn mặt, nhưng vết thương ngay lập tức bị xoa dịu đi, mồ hôi phai nhòa bớt vết máu trên mặt, trên trán nối gân xanh rịn rịn cậu tung hết sức một lần nữa.
Hai bên không thua kém hùng hục húc nhau như trâu bò, chỗ đất bị vật ngã trúng đè nát lõm xuống một ít, tấm lưng giờ đây của Tân mặc dù chà trên đất nhưng cảm thấy ẩm ướt.
Làn da sau lưng rát không chịu nổi mát mát, nhưng cậu càng đánh càng hăng, cậu có thể tiếp tục.
Xương của cả hai bị nắm đấm làm cho mềm đi, bên trong gãy nát gần một nữa, cơ thể tân không cứng bằng con quái vật này nhưng khó hiểu là cậu vẫn có thể dửng dưng tung đòn, dường như cậu không hề bị tổn thương.
Hobgoblin lúc này dần dần yếu đi, cẳng tay bị Tân vô thức giã nát, thân thể rã rời nằm chờ Tân kết liễu.
Gợn sóng màu đỏ xung quanh cậu đã biến mất, chỉ còn trên nắm tay phải lóe lên mờ nhạt khó thấy rõ.
“Bành” Đầu con Hobgoblin cuối cùng đã bị vỡ lòi óc, trên đất đầy thứ nhớp nhúa thịt nhầy.
...
Khói đen trên trời, nửa mặt bên kia khu rừng bị đốt trụi lủi, vẫn còn đốm sáng lóe cháy.
Một nhóm người nam nữ đều có, đứng thẳng tắp phân tán trên mặt đất đầy tro bụi, tàn tro bay đầy trời, xác chết màu đen bị đốt thành than, đếm lác đác khoảng bảy cái, còn lại thân xác màu xanh như trẻ con như đầu một nơi thân một nẻo nằm tùy tiện vương vãi trên đất.
Một nhóm người cách xa đó gần chục mét bị trói lại hai tay quỳ trên đất cam chịu, cơ thể đều bị bầm dập, có người đứng canh chừng, ở giữa đám người nam nữ đứng thẳng tắp vô thức cách xa một người phụ nữ, để cô ta đứng ở trung tâm.
Người phụ nữ mái tóc trắng dài xuống duới chân, thân hình của cô ta đẫy đà rất tốt, mặc cái khoác dài xuống gối, ngược lại đem đường cong nhấp nhô trong lúc lơ đãng vẽ ra, cái quần giống như mặc thêm một loại nào đó váy ngắn.
Ở dưới gót chân của cô là một Hobgoblin cơ thể săn chắc thon dài không như những con khác, mặt mũi già nua đầy mụn trứng cá, đây là Shaman Hobgoblin sau khi lột bỏ áo bào rộng thùng thình ra, nó nằm sấp trợn mắt chết tráo, cả người bốc đầy mùi thịt nướng, lổm chổm cháy đen.
"Mau đi tìm Ngọc Kha thôi"
Cô ta lắc một cái non mịn vòng eo, con ngươi bên trong ánh mắt rực rỡ, lấp lóe phấn khích rồi biến mất, hướng về đám người sau lưng đưa miệng nói, rồi bước đi.
------------------
Độc giả đọc thấy hay giúp ta đánh giá truyện, đề cử ủng hộ nhé!!
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc