Sống Sót Ở Tận Thế Drillcoat

Chương 61: Ông Khai và Vàng quyết định



Người đàn ông phủi phủi vết tro chùi không hết trên người đi tới trước chị đại, cúi người chào thật sâu rồi mới ngẩng mặt, coi động tác khoan thai không có chút kệch cỡm, phải biết là Tân chưa bao giờ chào mẹ cậu thành tâm như người mặc áo mưa đang làm như này.

Hô hô hô

Lần lượt người từ trên cao phi xuống, đứng vững trên đất, thoáng một cái hiện ra hai mươi người cao lớn rắn chắc xuất hiện, mập ốm khác nhau nhưng đều cao hơn một mét bảy, hơi thở đứng chung một chỗ cộng hưởng phát ra từng tiếng thở thật mạnh mẽ và dài.

Người nào người nấy mắt đều giống như lưỡi dao, miệng hơi cười nhìn đám người Tân và Trường Huy

Bọn chúng mang lại sự khó chịu, hai anh em ông Khai Vàng mày hơi hạ xuống, bọn này vậy mà đều là thăng cấp ba lần trở lên, không có ngoại lệ, có người đứng ở trước còn thăng cấp lần thứ năm!!

Thân hình đẫy đà của người phụ nữ dễ dàng bị bắt gặp, lập tức thu được sự chú ý.

Cô Kim đứng một bên gần Trường Huy cảm thấy hơi khó chịu khi bị nhiều ánh mắt không nể nang để ý đặt lên người mình, ánh mắt đều nhìn ra ý đồ nóng rực hiện ra, có người đứng cố tình liếm môi cho thấy.

Cô Kim bất giác kéo hai đứa con tựa vào chân của mình, sợ hãi ở phía sau Trường Huy.

Tiếng hàng người dẫm lên lá khô cành cây dưới đất vang lên, từng người quần áo dính đất, tóc tai không gọn gàng bị cột hai tay dần dần tụ tập ở gần đó

Hai vệt đen lóe lên nhẹ nhàng rơi tại người phụ nữ tóc trắng xinh đẹp, hai thân hình phụ nữ uốn lượn đồng hồ cát mặc đơn giản áo phông quần thun xuất hiện, Tân ngó đầu nhìn qua một trong hai người thì ngạc nhiên phát hiện, đây chẳng phải là cô gái cậu từng gặp ở trường sao sao?

Bạch với mái tóc màu tím khẽ lắc, nhìn trung tâm sự chú ý đám người, ánh mắt cá chết lười biếng hơi mở mắt nhìn lấy Tân, cô có ấn tượng với cậu ở trường học nên nhìn cái là phát hiện thân hình của Tân ngay.

Cô không ngờ lại gặp cậu ta ngay lúc này, nhưng biết người đứng bên cạnh mình là ai, cô giả bộ không phát hiện.

Đôi mắt đỏ ẩn dưới cặp mi cong khẽ nhấp nháy nhìn sang bên cạnh, môi mờ nhạt màu đỏ mở nói.

“Em có chuyện gì à”

“Không ạ”

Trường Huy nhìn đám người chạy tới xuất hiện tốc độ đông đúc, khuôn mặt hơi tái, cậu ta biết đội nhóm trước mặt mình đang gặp đây, không phải là những người cậu có thể chọi lại, tay thành quả đấm khi chứng kiến từng hàng người xa lạ bị trói tay trước mắt, nếu bọn người này không phải thiện lành gì thì những người còn sống sót trong trại phải như thế nào đây.

Chú Cảnh! Chú đâu rồi, con phải làm gì đây!!!

Lúc này, không thể tưởng tượng được ở đây đó chính là hai anh em ông Khai Vàng tuổi năm mươi, gương mặt hàng người bị cột tay, bộ dáng xộc xệch mồ hôi này đây, chẳng phải là những người sinh sống trong đoàn trại của họ sao!!

Hai người rời khỏi chỗ đứng gần Tân tiến tới để nhìn rõ hơn, ông Vàng phát hiện người thanh niên bị trói gô tay giữa đám người là cháu của ông.

“Ba ơi, đoàn trại đã..đã bị bọn chúng kéo tới phá hủy tất cả rồi”

Thanh niên bị trói gô tay mái tóc bù xù, miệng dính vết máu khô, thấy ông hai ông liền kích động la lên.

Ông Khai đứng nghiến răng khi nghe lời con trai của mình nói, đoàn trại của ông khoảng hơn năm mươi người mà giờ đây người bị trói chỉ khoảng chưa tới hai mươi, thử nghĩ cũng biết những người bị mất có khả năng chết hết.

Đoàn trại là niềm hi vọng của và của nhiều người sống sót tới nương tựa, vậy mà bọn dã man không biết tới từ đâu này phá hủy??!!!

Đôi mắt đỏ ngầu nhìn về tên cầm đầu đám man rợ này, thân hình thon dài phía sau là mái tóc trắng dài bay phấp phới, cô ta cười lạnh mặt nhìn lại ông, sự chán ghét không thèm giấu, lộ liễu ra ngoài.

“Tại sao!!? Mày lại làm chuyện đó với chỗ đó, những người còn lại đâu”

Đôi mắt đỏ khẽ run, gương mặt đơ lạnh khinh thường nhìn ông.

“Họ đều là người mà mày có thể muốn làm gì là làm hả, con nhóc!!!?”

Sương lạnh như được phủ lên hàng mũi kẽ tóc cô ta, nhìn ông ta như người từ trên trời nhin xuống, vẫn không thèm nói gì.

“Ông già ông tức cái gì, bọn chết chứ có phải ông đâu!!?”

Đám người cao lớn mặt mũi lăm le đứng bên cạnh cười khinh khỉnh chọc ông Khai, vừa ngeh bọn chúng càng thêm thừa nhận người ông ta đã chết, tay đấm ông siết chặt, ông Vàng anh trai tiến lên đứng bên cạnh người em của mình.

Bóng dáng hai người không nói không rằng liền biến mất, tốc độ cao xuất hiện gần phạm vi người phụ nữ khoảng năm mét.

Ông Khai trên tay hiện lên hình xăm kì dị sáng rực, một lồng lưới phát sáng bắn ra từ cổ tay xăm tuôn ra, hướng thẳng về người phụ nữ đang dửng dưng nhin ông.

“Chó già, mày dám đụng đến bước nữa, giết”

Người thanh niên cao to trong đám đàn em, nhảy ra đôi chân chần phồng to, anh ta không mang giày, ở trên trời, thả tự do hai tay anh ta xuất hiện nảy nở nông chim, đôi chân phồng to biến thành màu đen với hàng vuốt nhọn hoắc.

Xẹt xẹt!!

Đôi cánh khẽ vẫy đến, đôi vuốt màu đen kim loại dài tấn công ông Khai từ trên đỉnh đầu kéo không khí cho xé rách.

Ông Vàng nhảy lên bên cạnh mọc ra hàng ruy băng màu xám tuôn ra từ hai ống tay áo ông ta, mắt, mũi miệng, hai lỗ tai mỗi bên phun ra ba sợi bó chặt đôi vuốt cứng rắn to lớn, tạm thời bị cả đống ruy băng nhẹ như bông, nhưng khó mà giãy thoát nhanh chóng, anh ta nổi gân xanh vùng vẫy.

Được anh trai hoàn mỹ phối hợp, ông Khai giữa không trung tiến tới hàng lưới phát sáng dồn dập tụ lại thành một mũi giáo cứng rắn.

“Cường điên, mày lên mà giữ mạng mày đi”

Người mặc áo mưa màu đen giọng trầm trọng nói ra.

Ầm!!

Keng!

Phù phù phù!

Đòn tấn công mũi giáo của ông Khai bị nữa đường lao ra một người dùng thân chặn lại, chỉ thấy đứng đối chọi với hai mũi giáo làm từ lồng lưới mà ông tạo ra là một cục đá màu bạc cao hơn hai mét.

Cục đá rung rung, lúc này tự động teo tóp lại, lấp lánh ánh bạc hình thành bóng dáng của một người quen thuộc, dù đá teo tóp nhưng vẫn rất cao khoảng hơn một mét chính, tóc vuốt nhọn gọn gàng, thân hình cơ bắp nở nang bong bóng của người đàn ông đụng bé Sum.

“Nhiệm vụ thành công”

Miệng cười, thân hình bao phủ bóng loáng kim loại, lốm đốm gồ ghề nhô lên màu vàng như cục đá, tay nắm hai cái lồng lưới tụ lại của ông Khai chắc như bắp.

Thân hình người phụ nữ từ đầu đến cuối không hề vì hai người tấn công mà động đậy, dường như không muốn quan tâm mọi thứ xung quanh, hai người phụ nữ phía sau đứng hai bên khép nép đứng ở sau, vì ông Khai tấn công mà do dự không biết có nên chạy hay không, sau khi thấy đã được an toàn nên vẫn yên ổn đứng bên cạnh người phụ nữ.

Dù sao đây là do cô ta cố ý dặn hai người như vậy, không biết là có ý gì, nhưng hai người vẫn làm theo vì không có quyền chống lại mệnh lệnh cô ta.

Ông Khai giải trừ kĩ năng, lồng lưới phát sáng dần biến thành mảnh nhỏ biến mất trong không khí, lui lại.

Ông Vàng thấy vậy lưng đối diện người em, người thanh niên với đôi móng vuốt sắc bén đã xé nát hết đống ruy băng, hiện tại bay lơ lửng trên trời, ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm vào sơ hở của hai người.

Cảm nhận anh của mình cũng đang thở hồng hộc, thằng nhóc người chim đó nãy ông có dùng trực giác qua, nó cũng là lần năm, để giữ nó, chắc đã ngốn rất nhiều thể lực của anh hai.

Nếu không còn cách nào khác, hai người chỉ còn cách “đó” thôi, nếu không đừng nói giải cứu người của mình, mà còn chưa chắc sống sót khỏi tay bọn này không, mặc dù cách này hai người một mực vẫn là không muốn dùng.











Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?