“Dù sao cũng đi rồi, mà bên kia cũng là người bên trong cái nơi cậu mới tìm thấy, đúng không?”
Tức khắc cậu ta liền quay người lại theo hướng chị đại ra hiệu.
Thấy hai người nhìn chằm chằm không rời, trong bụi cây cháy gần đó lần lượt đi ra nhóm người, khuôn mặt bọn họ căng thẳng nhìn về chị đại, nhóm người chính là đám Trường Huy đi vào rừng tìm chỗ trú ẩn lẫn đồ ăn.
[Con người]
[Số lần thăng cấp: 4]
[Thông tin khác: Không]
…
[Con người]
[Số lần thăng cấp: 5]
[Thông tin khác: ???]
Ngọc Kha nhìn thấy đám người bước ra, ngạc nhiên cười cười, không ngờ bọn chúng vẫn còn sống.
Nhóm người may mắn chạy theo lối thoát ẩn đứng trong rừng chạy đến đây, đứng chụm lại cách đó không xa, hình dáng của Trường Huy vừa xuất hiện liền khàn giọng hô cứu, zombie đang nhào đến cắn xé bọn họ, khi xác chết đứng dậy sẽ nhiều đợt hai xuất hiện hơn, chạy không lại bọn này thì có chết mà thôi.
“Yaa”
Trường Huy đỡ Lý đưa cho đồng đội của anh ta, cậu thấy đám người đang gặp nguy hiểm, liền nhanh chân chạy đến, tay cầm mã tấu dính đầy máu gặp con nào chém con đó.
Cô Kim núp phía sau lưng đám người có chút lo lắng, lúc này phát hiện lòng bàn tay trái trống rỗng, cô ta điếng người giật mình quay lại nhìn xuống dưới, tay phải cô đang cầm tay Sam, vậy còn Sum sao không thấy đâu??
“Sum, con đâu rồi?”
“Summ”
Cô Kim ánh mắt sốt sắng nhìn xung quanh, cô không biết Sum đã đi đâu, cô bé Sam thấy em gái mất tăm cũng dáo dác tìm xung quanh, tay rời cô Kim chạy lòng vòng tìm, giọng nói trẻ con ngọt như sữa..
“Mẹ ơi” Giọng bé gái vang lên từ một hướng cách đó hơi xa.
“Sum con đi đâu vậy hả”
Cô Kim nghe thấy liền mừng rỡ, quay đầu lại nói, chân định chạy đến giữa chừng thì đứng cứng người lại.
“Mẹ..Con chỉ..b.bắt bướm thôi, chú này muốn đánh con”
Một bóng dáng người đàn ông cao lớn, thân cao hơn ngoài một mét chín, mặc một bộ đồ ôm như đi thi đấu thể thao, đầu so với thân hình vạm vỡ nhỏ hơn nhiều, không nhìn thấy rõ mắt của người đàn ông, trông anh ta đang suy nghĩ vậy.
Mà trên tay người đàn ông đó chính là một bé gái, khuôn mặt khóc đỏ ửng vì sợ hãi, miệng mấp máy mở.
Nhìn người đàn ông khỏe mạnh to lớn khuôn mặt tối sầm như đưa đám cầm lấy con gái của mình, ai nhìn thấy cũng phải lo lắng chớ nói chi là cô, mẹ của Sum.
“Anh, anh định làm gì con bé, thả nó..”
Cắt ngang lời nói của cô ta, người đàn ông bất ngờ quăng Sum trên mặt đất lăn một vòng, không chút nào nhẹ tay với trẻ con, giọng nói ồm ồm mở ra.
“Con nhóc này đi đứng không cẩn thận đạp phải giày của tôi, dơ rồi tính sao?”
“Con..không thấy chú..m”
“Im”
Bước tới giơ cánh tay nở đầy thịt chắc khỏe dự là thấp người xuống tát Sum, bỗng nhiên, anh ta dừng lại nhìn xuống, ở dưới đang có một cô bé khác đứng chặn ngang anh ta.
“Sum Sam hai con”
Nhìn thân hình anh ta to lớn muốn đập hai đứa con nhỏ bé của mình, cô Kim chịu không nổi hét lớn chạy tới.
Tân đứng trong đám người không ngờ mọi chuyện xảy ra như này, từ đâu người đàn ông xuất hiện muốn đập hai đứa nhỏ vậy, nhìn thân hình của anh ta mà đập xuống hai đứa nhỏ không chết cũng gãy mấy cái xương nằm liệt giường.
Đang lúc cậu định tiến lên thì, một người từ đằng sau vụt lên nhanh chân hơn cô Kim tiến tới người đàn ông cao lớn.
Trường Huy tay cầm mã tấu rướm máu xông về phía trước, giơ ngang cẳng tay, hàng loạt đinh sắt ở khoảng cách gần như phụt phụt phóng tới gai nhím, đụng vào anh ta phát âm thanh kim loại chói tai.
Phần bụng và lỗ chỗ da thịt ở cánh tay của anh ta hiện giờ bóng loáng ánh bạc, lông mày hạ thấp xuống mấy phần, sần sùi kim loại thô ráp mọc thành ghẻ trên làn da những chỗ ấy trông mang tới chứng bệnh cảm giác rất ngứa mắt
Ngọc Kha thấy vậy định tiến lên, thì bị chị đại đưa tay ngăn cản, ánh mắt vẫn nhẹ nhàng như không, nói.
“Bọn nó sắp đến rồi, cứ để bọn nó giải quyết”
Ngay lúc này, đàn em của Trường Huy ở phía tính chạy hỗ trợ đội trưởng, không thể để đoàn trưởng đứng một mình đối chọi với tên đàn ông cao lớn kia được, đông người làm cho can đảm dâng trào, bọn họ lập tức chạy đến.
Vụt Vụt Vút!~~
Trên độ cao mười mấy mêt gần đỉnh chóp cây cối xung quanh đây, một vệt đen nhảy tưng tưng chuyền qua chuyền lại giữa các tán cây một cách nhẹ nhàng, đi đến gần chỗ bọn họ vệt đen càng hiện trước mắt mọi người mượt mà như đường chỉ.
Bịch!!
Rớt xuống cái uỵch bay tán loạn lá khô, giữa đám lá rụng có một người mặc áo mưa bao trùm màu đen từ từ đứng dậy, đầu trùm cái mũ nhìn rất kì quái dị hợm, hốc mắt tối om hiện lên đôi mắt tĩnh lặng.
“Tránh r—-AAAAAh
Aaaaah!!!
Ahhhhhh!!!
Đàn em Trường Huy thấy một người rớt xuống ở đằng trước mình còn chưa biết chuyện gì, định hả miệng kêu tránh ra, người đàn ông lúc này hai ngón tay làm hình OK để ngay trước miệng, khom lưng hít một hơi thật lớn và thổi ra—lửa?!!
Từ miệng người đàn ông áo mưa ra vòi lớn dần kéo từ trong miệng ra, bắn nhào tới ba đàn em thân cận của Trường Huy mạnh về phía sau, hình thành cột lửa dài hình trụ đường kính hơn hai mét, chiều dài xuyên thấu qua các thân cây ở phía sau.
Rừng rực lửa nóng bất kể từ miệng người đàn ông hay từ cột lửa nằm ngang trước mắt mọi người đều bốc lên nhiệt độ cao chảy mỡ, sức bắn từ vòi lửa mạnh đến nổi nhấc lên gió lớn cuốn đi tất cả những thứ lít nha lít nhít xung quanh.
Tiếng thét chói tai từ miệng của ba người hòa vào lửa vô cùng chói tai, nghe dường như vang vọng vong linh địa ngục thẩm thấu tràn vào tai mọi người nơi đây, vài con zombie mà Trường Huy chưa giết hết tưởng có đồ ăn hí hửng chạy tới liền bị thiêu nóng luôn một chỗ.
Nhìn hình ảnh rực rỡ trước mặt trừ Ngọc Kha khuôn mặt không biểu lộ gì, chị Đại đứng một bên khuôn mặt tưởng chừng lạnh lẽo lại nhếch lên một miếng mỉm cười.
Đợi đến khi đám lửa biến mất, khu rừng xuất hiện một vệt cháy đen dài mấy chục mét trên mặt đất, năm sáu cục than đen hình trụ có hai cành cây chỉa ra đỗ vỡ ngã cái ạch.
Vừa mấy giây trước vẫn là người sống bằng máu thịt, vậy mà... trong đầu nghĩ đến tất cả tự rét run
Một bóng người mờ ảo, ngọ nguậy từ trong không khí dần dần sống động như thật, lại là một người đàn ông khác khoảng chừng ba mươi tuổi xuất hiện, ông ta làn da trắng ngậy, dường như nhân viên văn phòng, râu mọc dưới cằm nhọn như đinh chưa cạo, tóc mái lù xù phủ trước trán.
Ông ta từ trong không khí xuất hiện trông rất là quen, mọi người ở đây có thể không rõ nhưng người hay làm mấy trò này trước gương để thử điều khiển kĩ năng như cậu không thể lầm được -Ông ta có Ẩn hình.
Mà lại, Ẩn hình của cậu chỉ có thể chịu được nửa phút thôi, ông ta đứng đó nãy giờ mà cậu hề không phát hiện, đoán chừng phải từ năm phút trở đi, không biết ông ta đã chạy tới từ lúc nào.
Từ xa có thêm vài bóng người bay nhảy chạy tới chỉ thấy vệt đen ở xa, nhưng ai cũng có thể thấy được tốc độ của họ rất nhanh, chẳng mấy chốc sẽ đặt chân sớm tới nơi này, ở dưới độ cao các gốc cây, hàng người trải dài chạy ủ rũ mệt mỏi như sắp ngã.
Người đàn ông phủi phủi vết tro chùi không hết trên người đi tới trước chị đại, cúi người chào thật sâu rồi mới ngẩng mặt, coi động tác khoan thai không có chút kệch cỡm, phải biết là Tân chưa bao giờ chào mẹ cậu thành tâm như người mặc áo mưa đang làm như này.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
Tức khắc cậu ta liền quay người lại theo hướng chị đại ra hiệu.
Thấy hai người nhìn chằm chằm không rời, trong bụi cây cháy gần đó lần lượt đi ra nhóm người, khuôn mặt bọn họ căng thẳng nhìn về chị đại, nhóm người chính là đám Trường Huy đi vào rừng tìm chỗ trú ẩn lẫn đồ ăn.
[Con người]
[Số lần thăng cấp: 4]
[Thông tin khác: Không]
…
[Con người]
[Số lần thăng cấp: 5]
[Thông tin khác: ???]
Ngọc Kha nhìn thấy đám người bước ra, ngạc nhiên cười cười, không ngờ bọn chúng vẫn còn sống.
Nhóm người may mắn chạy theo lối thoát ẩn đứng trong rừng chạy đến đây, đứng chụm lại cách đó không xa, hình dáng của Trường Huy vừa xuất hiện liền khàn giọng hô cứu, zombie đang nhào đến cắn xé bọn họ, khi xác chết đứng dậy sẽ nhiều đợt hai xuất hiện hơn, chạy không lại bọn này thì có chết mà thôi.
“Yaa”
Trường Huy đỡ Lý đưa cho đồng đội của anh ta, cậu thấy đám người đang gặp nguy hiểm, liền nhanh chân chạy đến, tay cầm mã tấu dính đầy máu gặp con nào chém con đó.
Cô Kim núp phía sau lưng đám người có chút lo lắng, lúc này phát hiện lòng bàn tay trái trống rỗng, cô ta điếng người giật mình quay lại nhìn xuống dưới, tay phải cô đang cầm tay Sam, vậy còn Sum sao không thấy đâu??
“Sum, con đâu rồi?”
“Summ”
Cô Kim ánh mắt sốt sắng nhìn xung quanh, cô không biết Sum đã đi đâu, cô bé Sam thấy em gái mất tăm cũng dáo dác tìm xung quanh, tay rời cô Kim chạy lòng vòng tìm, giọng nói trẻ con ngọt như sữa..
“Mẹ ơi” Giọng bé gái vang lên từ một hướng cách đó hơi xa.
“Sum con đi đâu vậy hả”
Cô Kim nghe thấy liền mừng rỡ, quay đầu lại nói, chân định chạy đến giữa chừng thì đứng cứng người lại.
“Mẹ..Con chỉ..b.bắt bướm thôi, chú này muốn đánh con”
Một bóng dáng người đàn ông cao lớn, thân cao hơn ngoài một mét chín, mặc một bộ đồ ôm như đi thi đấu thể thao, đầu so với thân hình vạm vỡ nhỏ hơn nhiều, không nhìn thấy rõ mắt của người đàn ông, trông anh ta đang suy nghĩ vậy.
Mà trên tay người đàn ông đó chính là một bé gái, khuôn mặt khóc đỏ ửng vì sợ hãi, miệng mấp máy mở.
Nhìn người đàn ông khỏe mạnh to lớn khuôn mặt tối sầm như đưa đám cầm lấy con gái của mình, ai nhìn thấy cũng phải lo lắng chớ nói chi là cô, mẹ của Sum.
“Anh, anh định làm gì con bé, thả nó..”
Cắt ngang lời nói của cô ta, người đàn ông bất ngờ quăng Sum trên mặt đất lăn một vòng, không chút nào nhẹ tay với trẻ con, giọng nói ồm ồm mở ra.
“Con nhóc này đi đứng không cẩn thận đạp phải giày của tôi, dơ rồi tính sao?”
“Con..không thấy chú..m”
“Im”
Bước tới giơ cánh tay nở đầy thịt chắc khỏe dự là thấp người xuống tát Sum, bỗng nhiên, anh ta dừng lại nhìn xuống, ở dưới đang có một cô bé khác đứng chặn ngang anh ta.
“Sum Sam hai con”
Nhìn thân hình anh ta to lớn muốn đập hai đứa con nhỏ bé của mình, cô Kim chịu không nổi hét lớn chạy tới.
Tân đứng trong đám người không ngờ mọi chuyện xảy ra như này, từ đâu người đàn ông xuất hiện muốn đập hai đứa nhỏ vậy, nhìn thân hình của anh ta mà đập xuống hai đứa nhỏ không chết cũng gãy mấy cái xương nằm liệt giường.
Đang lúc cậu định tiến lên thì, một người từ đằng sau vụt lên nhanh chân hơn cô Kim tiến tới người đàn ông cao lớn.
Trường Huy tay cầm mã tấu rướm máu xông về phía trước, giơ ngang cẳng tay, hàng loạt đinh sắt ở khoảng cách gần như phụt phụt phóng tới gai nhím, đụng vào anh ta phát âm thanh kim loại chói tai.
Phần bụng và lỗ chỗ da thịt ở cánh tay của anh ta hiện giờ bóng loáng ánh bạc, lông mày hạ thấp xuống mấy phần, sần sùi kim loại thô ráp mọc thành ghẻ trên làn da những chỗ ấy trông mang tới chứng bệnh cảm giác rất ngứa mắt
Ngọc Kha thấy vậy định tiến lên, thì bị chị đại đưa tay ngăn cản, ánh mắt vẫn nhẹ nhàng như không, nói.
“Bọn nó sắp đến rồi, cứ để bọn nó giải quyết”
Ngay lúc này, đàn em của Trường Huy ở phía tính chạy hỗ trợ đội trưởng, không thể để đoàn trưởng đứng một mình đối chọi với tên đàn ông cao lớn kia được, đông người làm cho can đảm dâng trào, bọn họ lập tức chạy đến.
Vụt Vụt Vút!~~
Trên độ cao mười mấy mêt gần đỉnh chóp cây cối xung quanh đây, một vệt đen nhảy tưng tưng chuyền qua chuyền lại giữa các tán cây một cách nhẹ nhàng, đi đến gần chỗ bọn họ vệt đen càng hiện trước mắt mọi người mượt mà như đường chỉ.
Bịch!!
Rớt xuống cái uỵch bay tán loạn lá khô, giữa đám lá rụng có một người mặc áo mưa bao trùm màu đen từ từ đứng dậy, đầu trùm cái mũ nhìn rất kì quái dị hợm, hốc mắt tối om hiện lên đôi mắt tĩnh lặng.
“Tránh r—-AAAAAh
Aaaaah!!!
Ahhhhhh!!!
Đàn em Trường Huy thấy một người rớt xuống ở đằng trước mình còn chưa biết chuyện gì, định hả miệng kêu tránh ra, người đàn ông lúc này hai ngón tay làm hình OK để ngay trước miệng, khom lưng hít một hơi thật lớn và thổi ra—lửa?!!
Từ miệng người đàn ông áo mưa ra vòi lớn dần kéo từ trong miệng ra, bắn nhào tới ba đàn em thân cận của Trường Huy mạnh về phía sau, hình thành cột lửa dài hình trụ đường kính hơn hai mét, chiều dài xuyên thấu qua các thân cây ở phía sau.
Rừng rực lửa nóng bất kể từ miệng người đàn ông hay từ cột lửa nằm ngang trước mắt mọi người đều bốc lên nhiệt độ cao chảy mỡ, sức bắn từ vòi lửa mạnh đến nổi nhấc lên gió lớn cuốn đi tất cả những thứ lít nha lít nhít xung quanh.
Tiếng thét chói tai từ miệng của ba người hòa vào lửa vô cùng chói tai, nghe dường như vang vọng vong linh địa ngục thẩm thấu tràn vào tai mọi người nơi đây, vài con zombie mà Trường Huy chưa giết hết tưởng có đồ ăn hí hửng chạy tới liền bị thiêu nóng luôn một chỗ.
Nhìn hình ảnh rực rỡ trước mặt trừ Ngọc Kha khuôn mặt không biểu lộ gì, chị Đại đứng một bên khuôn mặt tưởng chừng lạnh lẽo lại nhếch lên một miếng mỉm cười.
Đợi đến khi đám lửa biến mất, khu rừng xuất hiện một vệt cháy đen dài mấy chục mét trên mặt đất, năm sáu cục than đen hình trụ có hai cành cây chỉa ra đỗ vỡ ngã cái ạch.
Vừa mấy giây trước vẫn là người sống bằng máu thịt, vậy mà... trong đầu nghĩ đến tất cả tự rét run
Một bóng người mờ ảo, ngọ nguậy từ trong không khí dần dần sống động như thật, lại là một người đàn ông khác khoảng chừng ba mươi tuổi xuất hiện, ông ta làn da trắng ngậy, dường như nhân viên văn phòng, râu mọc dưới cằm nhọn như đinh chưa cạo, tóc mái lù xù phủ trước trán.
Ông ta từ trong không khí xuất hiện trông rất là quen, mọi người ở đây có thể không rõ nhưng người hay làm mấy trò này trước gương để thử điều khiển kĩ năng như cậu không thể lầm được -Ông ta có Ẩn hình.
Mà lại, Ẩn hình của cậu chỉ có thể chịu được nửa phút thôi, ông ta đứng đó nãy giờ mà cậu hề không phát hiện, đoán chừng phải từ năm phút trở đi, không biết ông ta đã chạy tới từ lúc nào.
Từ xa có thêm vài bóng người bay nhảy chạy tới chỉ thấy vệt đen ở xa, nhưng ai cũng có thể thấy được tốc độ của họ rất nhanh, chẳng mấy chốc sẽ đặt chân sớm tới nơi này, ở dưới độ cao các gốc cây, hàng người trải dài chạy ủ rũ mệt mỏi như sắp ngã.
Người đàn ông phủi phủi vết tro chùi không hết trên người đi tới trước chị đại, cúi người chào thật sâu rồi mới ngẩng mặt, coi động tác khoan thai không có chút kệch cỡm, phải biết là Tân chưa bao giờ chào mẹ cậu thành tâm như người mặc áo mưa đang làm như này.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?