[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 72



__________________

Tạ Trùng Tự thầm nghĩ không tốt.

Gió đêm thổi qua, đầu óc nàng lập tức tỉnh táo lại.

Kiếp trước Tuyên gia rơi đài, chính là bị Tam hoàng tử liên lụy. Không phải vì chuyện của Lễ bộ, mà liên quan tới việc mưu phản, hẳn là diễn ra vào năm ngoái.

Tuyên Giác đây là đang nghi ngờ.

Nàng bình thản ung dung: "Lễ bộ tổ chức khoa thi, quan chủ khảo bị người khác lôi kéo là điều hiển nhiên. Phụ hoàng cũng sẽ không vì vậy mà tức giận. Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”

Tuyên Giác như có điều suy nghĩ: "Đúng vậy, nước trong thì không có cá. Nhưng mà điện hạ..."

Hắn vẫn cúi người như cũ, hơi thở còn lạnh hơn cả gió đêm cuối xuân, "Sao thần lại cảm thấy, điện hạ đang sợ ta?"

“Không có! "Tạ Trùng Tự phủ nhận.

Giọng Tuyên Giác dịu đi vài phần: "Vậy người đang trốn cái gì?”

Gió đêm dường như bị kéo dài ra một cách đột ngột.

Thanh âm này quá mức ôn nhu, giống như ánh nắng ấm áp của mùa xuân, làm lòng nàng dậy sóng.

Tạ Trùng Tự nhất thời bị Tuyên Giác làm cho phân tâm.

Vì Tuyên Giác đến gần, nên nàng giữ khoảng cách, người hơi ngã ra phía sau, đầu gối khi đuổi theo Tạ Trị bị ngã, bây giờ lại mơ hồ đau đớn, hầu như chỉ dùng sức ở eo lưng để kiên trì không ngã.

Giờ lại bị Tuyên Giác bức lui từng bước như vậy, thắt lưng có cảm giác mềm nhũn, lập tức mất thăng bằng, thấy bản thân sắp ngã về phía sau, nàng đành bất lực nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên thắt lưng bị người ta ôm lấy, một cánh tay vững vàng đỡ lấy nàng.

Tạ Trùng Tự đứng vững lại, theo bản năng liếc xuống eo mình, nhìn thấy một bàn tay thon dài, trắng như ngọc, lòng bàn tay nóng bỏng, cách mấy lớp vải mà nàng vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp đó, hoàn toàn khác với hơi thở lạnh lẽo của Tuyên Giác.

Nàng ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Tuyên Giác.

Gần đó có ngọn cây rủ xuống, xa xa là những bức tường cung dài miên man, hàng ngàn ánh đèn đuốc lung linh rơi xuống trên người hắn.

Lông mày tao nhã, ánh mắt sáng ngời kiên định, làm cho người khác có cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng, ánh sáng còn sót lại đều giống như giấu ở trong mắt hắn.

Tuyên Giác cũng đang nhìn thẳng vào mắt nàng không chớp.

“Ta không có trốn." Tạ Trùng Tự nhẹ nhàng nói, "Ngươi đứng cách ta quá gần, theo phản xạ muốn tránh đi mà thôi.”

Bàn tay Tuyên Giác đặt ở thắt lưng nàng, lưu luyến buông tay ra, sau khi buông ra, thì lui về phía sau một chút, cụp mắt mà nói: "Giác lui về phía sau nửa bước. Điện hạ xoay người liền có thể nhìn thấy, nếu khó chịu, ta đây lại lui vài bước nữa, ra khỏi tầm mắt của người cũng được. Nhưng nếu một ngày nào đó, điện hạ không kháng cự ta nữa, quay đầu nhìn lại - ta lại đến trước mặt người, có được không?"

“...... " Tạ Trùng Tự chưa từng thấy Tuyên Giác hạ mình như vậy, “Ngươi......”

...... Không cần phải như vậy.

Nàng há miệng muốn nói, Tuyên Giác lại đoán được nàng muốn nói cái gì, nhanh chóng ngăn chặn lời của nàng: "Ta chỉ có tâm nguyện này, mong điện hạ thành toàn.”

Hắn lại lui về phía sau vài bước, chậm rãi hành lễ với nàng.

“Nếu ta nói không thì sao?”

“Vậy cũng không sao." Tuyên Giác nhẹ nhàng, "Giác không cầu cái gì nữa.”

Chỉ mong cuộc đời này của nàng mạnh khỏe, mọi chuyện thuận lợi, mãi mãi bình an.

Hơi thở Tạ Trùng Tự dồn dập, nàng cắn chặt môi son đến chảy cả máu, nàng nhẫn nhịn nuốt máu bên khóe môi xuống, chậm rãi mở miệng.

Tha thứ cho hắn, cũng tha thứ cho chính mình: "Được.”

Tuyên Giác đứng thẳng dậy, dáng người thẳng tắp hiên ngang.

Hắn cười khẽ một tiếng: "Thần, tạ chủ long ân.”

*

Sau khi, Tạ Trùng Tự trở về Vị Ương cung, việc đầu tiên là bảo Diệp Trúc lấy bút mực: "Tiểu Diệp tử, mài mực, lấy giấy bút đến."

Vị Ương cung gà bay chó sủa loạn cả một đêm, khi này Diệp Trúc vừa mới chợp mắt, giật mình tỉnh lại, còn chưa tỉnh táo, vội vàng trải giấy bút cho Tạ Trùng Tự, hỏi: "... Điện ha, Thái tử điện hạ lại nói cái gì?"

Nhìn thần sắc điện hạ như hung thần ác sát. Sợ là bị Thái tử chọc cho tức giận rồi.

Tạ Trùng Tự: "Ta không có đến chỗ Hoàng huynh.”

Nàng hơi suy nghĩ một chút, hạ bút viết rất nhanh, sau khi viết xong, đem thư gấp lại, cầm lấy Thanh Loan điểu ở trên giường, cẩn thận nhét bức thư vào chân chim.

Tạ Trùng Từ híp mắt: Bản cung còn không tin -- sống nhiều năm như vậy, cũng đã sống hai đời, gặp không ít yêu ma quỷ quái, lại không thể trị được ca ca của mình!!!

Tuyên Giác đã đi chín mươi chín bước, nàng chỉ cần đi một bước...

Mặc kệ, dù là núi đao hay biển lửa, nàng đi cùng hắn là được.

Nàng cũng... thử một lần.

Còn về phần những vết thương ở kiếp trước kia, sau này lại từ từ cắt bỏ toàn bộ, từ từ dưỡng cho lành lại.

Bây giờ nàng không quan tâm được nhiều như vậy.

Diệp Trúc: "...?”

Diệp Trúc cho rằng Tạ Trùng Tự tức giận quá mức nên hồ đồ, "Điện hạ, Thanh Loan điểu của người, bay đi đâu vậy?"

“Tế Thế Đường." Tạ Trùng Tự phất tay áo, đi ra ngoài điện, thả Thanh Loan ra, "Để Kim Phồn sư huynh mang người đi!”

Diệp Trúc: "... Dẫn ai?”

“A Cửu.”

Diệp Trúc kinh ngạc: "Nếu bệ hạ không bắt được người ở chổ của Thái tử, không phải sẽ...”

“Phụ hoàng càng tức càng tốt." Tạ Trùng Tự nghiến răng, "Tạm thời tước đi vị trí Thái tử của Hoàng huynh ta cũng được, ta chỉ sợ Phụ hoàng lại mềm lòng. Không được, ngày mai ta phải đến chỗ Phụ hoàng khuyến khích người mới được.”

Vết thương đã có sẵn, đầu gối nàng vẫn còn đau, lại còn bị xanh tím.

Diệp Trúc kinh hồn bạt vía, không lẽ điện hạ tức giận đến mức muốn trở mặt thành thù với Thái tử?

Lại nghĩ, chắc không đến mức đó đâu, Thái tử luôn yêu chiều điện hạ, có thứ tốt gì cũng nhét vào Vị Ương cung, có đồ chơi mới đến bản thân còn không đỡ chơi, đều đưa cho điện hạ đầu tiên, điện hạ không cần thì Thái tử mới cầm về a.

Điện hạ cũng không đến mức ngã một cái, lại bị Thái tử kêu người ngăn lại thì tức giận đến mức này.

Chỉ là chổ của bệ hạ, nhất định là rất tức giận, khi nãy Tưởng công công tới, trước sau thở dài mấy lần, lộ ra cho bọn họ chút gió.

Sáng hôm sau, triều thần vẫn lên điện nghị sự như thường lệ.

Sau khi bãi triều, Hoàng thượng lưu Thái tử lại ngự thư phòng, mặt ngoài là tham chính, nhưng lại cho ngự lâm quân bao vây phủ Thái tử.

Không biết là do không tìm được người, hay là Thái tử ở ngự thư phòng chọc tức bệ hạ, mà bệ hạ nổi giận lôi đình, đem Thái tử nhốt vào Tông nhân phủ.

Chiều tối ngày hôm sau, Tạ Trùng Tự mang theo một bát canh, đi đến ngự thư phòng.

Nhìn Phụ hoàng sắc mặt âm trầm, không nói một lời đang phê duyệt tấu chương, nàng đem canh tuyết lê ngân nhĩ đặt lên bàn, mềm giọng nói: "Phụ hoàng uống một chút đi, nhi thần tự tay nấu đấy, vẫn còn ấm.”

Từ tối ngày hôm qua đến nay, cả Thái Cực điện đều chìm trong áp lực vô hình.

Cung nhân bình thường vô cùng sợ hãi, đến cả Tổng đại thám giám Tưởng Minh bên cạnh Hoàng thượng cũng không nhịn được mà rùng mình mấy lần. Ai nấy đều nín thở không dám lên tiếng, sợ Hoàng thượng giận chó đánh mèo.

Nhìn thấy Tạ Trùng Tự tới, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, đều hy vọng tiểu điện hạ mau thuận theo bệ hạ, trấn an cơn tức giận của Hoàng thượng.

Tạ Sách Đạo đặt bút xuống, miễn cưỡng dùng giọng ôn hòa nói: "Trùng Trùng nấu? Lần này có làm nổ phòng bếp không? Để Phụ hoàng đếm thử xem.”

Tạ Sách Đạo cho rằng Tạ Trùng Tự là tới cầu tình, đang suy nghĩ nên từ chối nữ nhi như thế nào.

Không nghĩ tới, Tạ Trùng Tự lại nói: "Không có a, món ngân nhĩ tuyết lê này rất đơn giản, chỉ cần cắt nhỏ, lại cho vào trong bát trộn đều, lại cho vào bếp nấu lên, sau đó lại thêm ít đường. Nhi thần làm rất thuần thục đấy, không tin Phụ hoàng hỏi Diệp Trúc đi.”

Tạ Sách nhướng mí mắt.

Một bên, Diệp Trúc theo phân phó nói: "Điện hạ rất thông minh, học cái gì cũng nhanh. Trưa nay đã bắt đầu bận rộn rồi, đầu gối bị thương còn..."

“Khụ." Tạ Trùng Tự ho khan một tiếng.

Tạ Sách Đạo nhíu mày: "Đầu gối bị làm sao vậy? Ngã rồi?”

Tạ Trùng Tự không lên tiếng.

Tạ Sách Đạo liền nhìn về phía Diệp Trúc, ý bảo nàng nói.

Tạ Trùng Tự nhanh chóng cướp lời: "Tối qua, nhi thần trèo tường, tính toán chạy đến chổ Hoàng huynh, không cẩn thận ngã xuống.”

Tạ Sách Đạo: "......”

Tạ Sách Đạo dừng một chút, không tin, trầm giọng nói với Diệp Trúc: "Có đúng như thế không? Bao che là chuyện nhỏ, nhưng nếu còn có điều gì khác, trẫm lại sai người đi tìm cung nhân khác của Vị Ương cung, nếu lúc đó lại có lời khác, thì lớn chuyện rồi.”

Diệp Trúc quỳ xuống, tim đập nhanh, nói: "Bệ hạ, bệ hạ, là tối hôm qua lúc điện hạ đuổi theo Thái tử, trong lúc vội vàng, ngã từ trên bậc thang xuống.”

“Rầm" một tiếng. Tạ Sách Đạo đập bát canh xuống, cả bàn đều lung lay.

Tạ Trùng Tự như là bị dọa sợ: "Phụ hoàng......”

Tạ Sách Đạo lúc này mới phục hồi tinh thần lại, khoát tay nói: “Phụ hoàng không phải giận con. Canh nấu không tệ, lần sau Phụ hoàng còn muốn ăn nữa, lúc đó, con có chịu xuống bếp nữa không?"

“Đương nhiên." Tạ Trùng Tự đáp lời, làm làm như muốn nói lại thôi, do dự không biết làm sao.

Tạ Sách Đạo uống canh xong, cầm khăn lau miệng, ngăn lại: "Được rồi, đừng nói tốt cho tên tiểu tử đó. Con nói Phụ hoàng cũng không nghe. Tưởng Minh, đưa Trùng Trùng về đi.”

Tưởng Minh lập tức tiến lên, lấy lòng cười nói: "Điện hạ à, bệ hạ còn một đống chính vụ phải xử lý, chúng ta đi trước đi?"

“A...... " Tạ Trùng Tự lúc này mới rầu rĩ không vui thu bát lại, "Vậy nhi thần đi về trước, Phụ hoàng đừng tức giận, tức giận sẽ hại thân.”

Nói xong, nàng liền theo Tưởng Minh ra khỏi Thái Cực điện.

Mặt trời đã dần khuất, cả hoàng thành đều chìm trong ánh hoàng hôn mênh mông.

Ngói lưu ly trên tường cung cũng bị nhiễm màu sáng đến chói lọi, chuông đồng góc mái hiên vang lên từng tiếng, phía xa cung nhân xếp từng hàng, bước chân vội vàng.

Tạ Trùng Tự đem hộp thức ăn đưa cho Diệp Trúc, thu lại vẻ mặt ngây thơ, chờ cung nhân đi xa, mới nhẹ nhàng mở miệng: "Tưởng công công, hai ngày nay, hẳn có không ít người đến chổ ngươi đi.”

Tưởng Minh thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt vị tiểu tổ tông này.

Tất nhiên là có.

Người ủng hộ Thái tử, phe cánh của Tam điện hạ, còn có hậu phi trong cung muốn đục nước béo cò.

Cho dù không nói ra khỏi miệng, nhưng vẫn hỏi một hai câu ẩn ý thăm dò.

Người thì muốn hắn mở miệng nói mấy lời tốt, còn có người lại muốn hắn thêm củi làm lửa giận của Hoàng thượng lớn hơn.

Hắn ta ngoài mặt bên nào cũng ưng thuận, còn thu không ít lễ vật, nhưng sau đó hắn đều trình lên Bệ hạ, luôn ngậm miệng lại, một lời đám quý nhân kia dặn dò hắn đều không nói.

Nhưng tiểu điện hạ sao lại muốn nói trắng ra như vậy a!

“Có, có." Tưởng Minh cứng ngắc trả lời Tạ Trùng Tự, trên khuôn mặt tròn phúc hậu không che giấu được sự hoảng hốt, "Nhưng mà, điện hạ minh giám, cho nô tài một ngàn lá gan, nô tài cũng không nói dám gièm pha mưu hại Thái tử!”

“Không có việc gì, ta không có ý trách tội ngươi." Tạ Trùng Tự nở nụ cười, môi đỏ khẽ cười, nàng nghiêng mặt đối diện với ánh hoàng hôn, khuôn mặt nửa sáng nửa tối, cung trang phức tạp tầng tầng lớp lớp, "Bổn cung cũng cần công công nói vài câu.”

Tưởng Minh thầm nghĩ: Sợ không phải là cầu xin cho Thái tử.

Tạ Trùng Tự: "Nếu Phụ hoàng muốn tước bỏ vị trí Thái tử của Hoàng huynh, giáng chức bắt huynh ấy rời kinh, thì Bách Việt là một nơi không tồi, công công có thể khuyên can một hai. Nói thẳng ra sẽ khó, chỉ cần công công âm thầm nói vài câu ẩn ý. Công công đi theo bên người Phụ hoàng đã gần ba mươi năm, so với bổn cung, công công càng hiểu tâm tư của người hơn. Việc này làm phiền công công rồi.”

Tưởng Minh giật mình, suýt nữa không nhảy dựng lên...

Vùng đất Bách Việt kia là nơi khô cằn, dân chung khắp nơi lầm than a.

“...... Điện hạ!" Tưởng Minh giật mình, "Nô tài cả gan, xin hỏi điện hạ có ý gì?”

Tạ Trùng Tự thở dài: "Tưởng công công à, con người ấy hả, nhìn lên trên, thì thấy bản thân không bằng ai, nhưng nếu nhìn xuống dưới, thì lại không ai bằng mình. Đã ăn quen sơn hào hải vị, sao có thể ăn ngũ cốc bình thường được. Huynh ấy ở trên cao đã lâu, nên sao có thể nhìn thấy dân sinh bá tánh như thế nào. Huynh ấy phải tự mình trãi qua mới có thể trưởng thành lên được- - cứ làm theo lời bổn cung nói.”

Tưởng Minh giật mình, không khỏi ngẩng đầu, nhìn bóng lưng đang chìm trong ánh chiều tà, lại nghe nàng cao giọng nói: "Đến lúc đó nếu thật sự không được, bổn cung lại viết thư, khóc lóc với huynh ấy, tóm lại sẽ không để cho Hoàng huynh lạc đường, yên tâm đi. Sắp đến Vị Ương cung rồi, công công không cần tiễn nữa, về Thái Cực điện đi.”

“...... Vâng." Sau khi Tưởng Minh nghe xong, vô cùng rung động, da đầu đều tê dại.

Vị tiểu điện hạ này được sủng ái, hắn biết, nhưng điện hạ lại có thể mặt không đổi sắc, quyết định Thái tử đi đâu về đâu như vậy, thật sự làm hắn chấn động.

Hơn nữa nhìn ý tứ của điện hạ....

Sợ là trên triều còn có người của ngài ấy.

Nếu không, làm sao có thể kết luận như thế, đoán được bệ hạ muốn tước vị của Thái tử.

Kỳ thi mùa xuân năm Thái Nguyên thứ năm vừa kết thúc, phong ba Vọng Đô chợt nổi lên.

Thái tử cùng Hoàng thượng nổi lên tranh chấp, Thái tử chọc giận Đế Vương, bị nhốt vào Tông nhân phủ, mười ngày sau, Hoàng đế phế bỏ tước vị của Thái tử, đày phế Thái tử đến Bách Việt.

Cũng trong tháng đó, việc lộ đề thi bị truyền ra bên ngoài, Hoàng thượng lại không nói gì, chỉ không nặng không nhẹ trách phạt Tam hoàng tử một phen.

Tam hoàng tử vốn vì Thái tử bị phế mà trong lòng mừng thầm, nhưng cũng biết lúc này nên cẩn thận dè dặt hơn nữa, hoàn toàn không dám buông lỏng.

Đành phải làm ra vẻ lo sợ, cái đuôi vừa vểnh lên lại hạ xuống, kẹp chặt lại, ngoan ngoãn làm người.

Tạ Trùng Tự nghe Diệp Trúc tức giận lên án: "A, điện hạ, người xem. Tam hoàng tử phi lúc nãy trước mặt người, lại dám ngang ngược vô lễ như vậy. Đoán chừng là mang thù việc lần trước người từ chối, không đưa A Cửu cho bọn họ, lại thấy Thái tử điện hạ bị phế tước vị, không nhịn được muốn khi dễ người.”

“Bách Việt Vương." Tạ Trùng Tự sửa lời.

Diệp Trúc le lưỡi: "Còn không phải qua vài năm nữa sẽ phong lại sao.”

Tạ Trùng Tự không nói gì, liếc nhìn Diệp Trúc một cái.

Diệp Trúc: "Được rồi được rồi, nô tỳ đã biết, phải cẩn thận lời nói việc làm. Nhưng nếu điện hạ muốn đối phó với những cung phi, vương phi kia, cũng không phải không thể -- bệ hạ nhất định sẽ đứng về phía người.”

"Cũng không phải là việc làm chính trực gì.” Tạ Trọng Tự thổi thổi trang giấy, nét mực trên giấy Tuyên Thành dần khô, "Đùa giỡn âm mưu quỷ kế, cả một đám không lên được mặt bàn, vậy mà còn không biết xấu hổ, dám gài bẫy Hoàng huynh. Thư viết xong, gửi đi đi.”

“Vâng.”

Diệp Trúc tay chân nhanh nhẹn đem thư dán kín lại, đưa đến cho Tạ Trị bên kia - -

Điện hạ cứ bốn năm ngày lại viết thư.

Trong thư cái gì cũng viết.

Khi thì nói bệ hạ rất hối hận, mỗi ngày tâm thần đều không yên, có lần còn lén lút đến Vị Ương cung, đến gian phòng Thái tử điện hạ ở khi còn nhỏ, ngồi thất thần cả buổi chiều.

Khi thì nói, hoa sen trong hồ Minh Hà sắp nở, lại kể năm nay hạt sen đặc biệt to tròn, đến lúc đó điện hạ sẽ hái chút đưa qua.

Khi thì nói, Vệ Húc tỷ tỷ được Kim sư huynh chăm sóc rất tốt, bảo Thái tử điện hạ không cần lo lắng, bệ hạ cũng không biết, Kim sư huynh đem người giấu ở chổ rất bí mật.

Lại nói, có mấy cung nhân và quan viên không có mắt, thấy huynh trưởng ruột thịt của nàng bị giáng chức, thỉnh thoảng còn châm chọc vài câu, nhưng đều bị nàng dạy dỗ một trận.

Còn nói, vùng đất Bách Việt có không ít loạn dân, dù sao cũng là nơi hoang sơ hẻo lánh, nàng còn dặn dò Thái tử điện hạ cẩn thận, đừng để người khác khi dễ, bị đoạt mất đồ, đặc biệt là đồ ăn, còn phải canh chừng, coi chừng bị sói tha mất.

Thật đúng là, nói chuyện phiếm không ngại việc cách cả trời nam đất bắc.

Tổng kết lại ba điều chính trong mấy bức thư:

Phụ hoàng rất áy náy.

Ca, có người khi dễ muội muội của ngươi, ngươi mau trở lại.

Thành thật mà hối lỗi, nhìn cho rõ dân sinh, lại mau chóng trưởng thành lên, trở về cầm quyền, không thể lạc lối được.

Đừng nói Thái tử điện hạ nhìn thấy những bức thư này, trong lòng sẽ mềm nhũn thành cái dạng gì, ngay cả Diệp Trúc nhìn thấy cũng thiếu chút nữa cảm động mà khóc ròng ròng.

Nếu như không phải trong lòng nàng biết rõ, Thái tử đi đến Bách Việt là ý của điện hạ, thì thật,....

Tạ Trùng Tự mệt mỏi đặt bút xuống, dụi dụi mắt.

Thật ra trong mấy bức thư nàng gửi cho Hoàng huynh, cũng có lời không đúng sự thật.

Không phải về Phụ hoàng, mà là về Vệ Húc.

Thân thể của Vệ Húc, thật sự không thể khôi phục được.

Ngay cả sư huynh, cũng bất lực khoát tay. Đến hoa cũng không thèm trồng, xắn tay áo, buồn bực ở trong phòng xem y thư tìm biện pháp, kết quả đều là công dã tràng.

Nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài được thêm một hai năm.

Đó là dưới tình huống không cai ngũ thạch tán.

Tạ Trùng Tự đi Tế Thế đường một chuyến.

Thịnh yến phồn hoa mùa xuân đã qua từ lâu, nhưng chổ của Kim Phồn vẫn náo nhiệt đẹp đẽ như cũ.

Vệ Húc tâm tình tốt, tựa vào cửa, cười thân thiết với Tạ Trùng Tự, cũng không giả bộ yếu đuối nữa, nhướng mày nói: "Tiểu A Tự tới rồi?”

Tạ Trọng Tự: "Hôm nay tâm tình sao lại tốt như vậy?”

“Đây không phải là thấy muội tới sao." Vệ Húc dỗ dành nói, "Tâm tình ta hôm nay giống như mùa xuân vậy, chim hót líu lo, vạn hoa đua nở,..a....”

Vệ Húc thấy Tuyên Giác đi vào phía sau, thì dừng lại.

Tuyên Giác một thân áo trắng, đầu đội mão xanh, khi hắn không cười, mặt mày lạnh như ngọc, không mặn không nhạt ngước mắt nhìn Vệ Húc một cái, lại dời ánh mắt.

Vệ Húc bị cái nhìn này làm lạnh thấu tim, ngậm miệng lại, hỏi: "Sao hắn cũng tới đây?”