[Song Trọng Sinh] Trọng Tự

Chương 73



__________________________

Tạ Trùng Tự cười cười: "Ngẫu nhiên gặp được.”

Nàng gặp Tuyên Giác ở trước Tế Thế đường.

Tuyên Giác vốn là sắp đi vào, khóe mắt nhìn thấy Tạ Trùng Tự ở phía xa, liền dừng lại, chờ nàng.

Thấy nàng muốn tìm Kim Phồn, hắn rất thức thời, chuẩn bị rời đi.

Tạ Trùng Tự không nghĩ ngợi gì gọi người lại.

“A, là ta bảo Ly Ngọc tới!" Kim Phồn vén rèm hoa dây leo lên, "Ly Ngọc, ngươi tìm được bản Nam dược duy nhất kia sao? Đưa cho ta!"

Tuyên Giác từ trong tay áo rút ra một quyển sách rách nát, không nhanh không chậm đưa qua, nói: "Nam dược chia thành hai quyển, chỉ tìm được quyển thứ thượng. Lão nhân của Bách Hoa đường có nói, không tìm thấy hạ quyển. Mấy ngày nữa ta sẽ hỏi đồng liêu Hàn Lâm viện xem sao.”

Kim Phồn vội vàng tiếp nhận quyển sách, nói tiếng cảm ơn, lại trốn vào trong phòng hoa càng ngày càng thơm nức mũi của mình, nói vọng ra: "Đúng rồi, Ly Ngọc mau lại đây, ta còn có mấy quyển sách cần ngươi tìm một chút.”

Tuyên Giác liền vén rèm, đi theo vào trong.

Tạ Trùng Tự nhún vai: "Là sư huynh gọi hắn tới.”

Vốn tưởng rằng sư huynh bị nàng bắt chiếu cố Vệ Húc, sẽ làm việc qua loa, miễn cưỡng. Hiện tại xem ra, huynh ấy rất để ý?

Mặc kệ người khác đang quan tâm tính mạng của mình, Vệ Húc lại không thèm để ý, ngồi dưới ánh mặt trời trong phòng ở lầu hai, đi chân trần nói: "Thanh Loan sửa xong cho muội rồi, mang về là được. Có muốn ngồi một lát không?"

Ngày đó Thanh Loan điểu mang thư của Tạ Trùng Tự cho Kim Phồn, do chưa hoàn thiện quỹ đạo bay, cho nên náo loạn Tế Thế đường một trận ra trò, bay tới bay lui, đụng hết cái này đến cái khác, còn làm vỡ mất mấy chậu hoa quý của Kim Phồn. Sau đó chính mình cũng bị đụng nát, cả hoa và chim đều nát bấy. Làm sau lần đó, Tạ Trùng Tự phải đích thân tới Tế Thế đường mấy lần, nhẹ giọng dỗ dành Kim đại phu rất lâu mới đem cơn giận của Kim đại phu dập tắt.

Vệ Húc vốn định giúp nàng làm một con chim mới, nhưng Tạ Trùng Tự lại nói chỉ cần con chim này.

Việc sửa chữa con chim cũ khó hơn nhiều so với việc làm một con chim mới, Vệ Húc bận rộn đến bây giờ mới sửa xong.

“Đa tạ Chiêu Dương.” Tạ Trùng Tự cười đến mặt mày cong cong, ôm lấy Thanh Loan đã sửa xong, "Tay tỷ thật khéo a.”

Vệ Húc nâng cằm nói: "Nếu muội thật sự muốn cám ơn ta, thì đưa chút rượu ngon tới, càng mạnh càng tốt. Đúng rồi, huynh trưởng muội thế nào? Khi nào có thể về?”

Tạ Trùng Tự sững sờ: "Chắc là hơn một năm hơn nữa, ít nhất phải đợi qua trung thu năm sau.”

Vệ Húc nhúng chân vào nước, thở dài: "Được rồi, được rồi. Ta nghe nói muội đang điều tra cái chết của tiên Hoàng hậu?”

“Đúng vậy." Tạ Trùng Tự không hỏi Vệ Húc làm sao biết được, "Manh mối bị đứt. Tỷ biết được cái gì sao?”

Vệ Húc: "Ta có mật thám ở đây, nhưng còn chưa đến mức thần thông quảng đại như vậy - - muội cũng không điều tra ra cái gì, thì sao ta tra được? Chẳng qua triều đình và giang hồ có điểm khác nhau, nếu là người trong triều đình, hẳn sẽ mượn đao giết người.”

Tạ Trùng Tự bất đắc dĩ: "Cốc chủ không chịu tiết lộ về ân oán của mẫu hậu.”

Vệ Húc không khuyên được nhiều, đang định nói gì đó, đã thấy Tuyên Giác vén rèm bước ra, liền không nói nữa.

Vệ Húc không thích người này lắm, ánh mắt của hắn có cái gì đó không nói rõ.

Nàng ở trên chiến trường đã lâu, đối với sát ý vô cùng nhạy bén.

Vệ Húc chỉ cười vài tiếng, nói: "Tiểu A Tự, hắn tới rồi, ta không giữ muội lại dùng bữa nữa. Thanh Loan điểu cần bôi dầu, muội nhớ chăm sóc cho tốt.”

Tạ Trùng Tự một bụng nghi vấn, nhưng Tuyên Giác chỉ nói bóng nói gió, mà miệng Kim Phồn lại rất chặt, sống chết không nói.

Nàng lại không tiện thẳng thắn hỏi Vệ Húc, vội vàng cáo từ, đuổi theo Tuyên Giác chạy ra ngoài.

“Tuyên Giác!" Tạ Trọng Tự gọi.

Lông mi dài của Tuyên Giác run lên, đối với xưng hô này có chút phản ứng, theo bản năng dừng một chút, sau đó mới dừng bước, xoay người hỏi: "Điện hạ, có chuyện gì phân phó?"

Tạ Trùng Tự chạy nhanh đến mức phải thở dốc, khom lưng xuống, hai tay chống đầu gối, thở dốc một lát. Một lúc sau mới đứng thẳng dậy nói: "Sư huynh nhờ ngươi tìm cuốn Nam dược, là đang muốn cách trị tận gốc ngũ thạch tán?"

Tuyên Giác: "Đúng vậy. Mấy cuốn khác là về chuẩn đoán kinh mạch, thuật ghép xương cốt, mấy cái đó là bí thuật của Tây Lương, Kim đại phu trước nay không hề nghiên cứu tới, chỉ có thể dốc sức học nhanh."

Thiên Kim Khuyết và ngõ Trường An nằm ở hai phía ngược nhau. Tuyên Giác thấy Tạ Trùng Tự tâm sự nặng nề, có lời muốn hỏi, liền cùng nàng đi về hướng Thiên Kim Khuyết, nói: "Điện hạ, còn muốn hỏi gì sao?"

"Sư huynh vì sao lại thay đổi thái độ?" Tạ Trùng Tự không cất bước, ngược lại có chút nghi hoặc nhìn hắn, "A, ta không hồi cung, ngươi đi hướng đó làm gì?"

“...” Tuyên Giác ánh mắt trong suốt, nhìn nàng một cái, "Kim đại phu cũng không với ta, nhưng ta có thể đoán được đại khái.”

Tuyên Giác dẫn Tạ Trùng Tự đi về phía nam. Đi trên đường Chu Tước, lúc chạng vạng, dòng người nhốn nháo, cuộc sống của dân chúng muôn hình vạn trạng.

Có quầy bán mì ở ven đường, nước trong nồi sôi trào, mùi dầu xông vào mũi.

Tuyên Giác nhỏ giọng nói: "Chín năm trước Vệ Húc từ bỏ vị trí Thái nữ. Trận chiến loạn Bát Vương vừa mới kết thúc, nàng ta liền thoái vị nhường ngôi. Lúc đó hỗn loạn ở Tây Lương vừa lắng xuống, sinh linh khắp nơi đồ thán, dân chúng đều coi nàng ta là chiến thần, còn từng lập chùa miếu cúng bái. Lúc đó trong dân gian còn có câu "Chiêu dương hoàng hôn, đêm dài không rõ" để miêu tả việc nàng ta thoái vị. Đối với việc Vệ Quân Thiên kế thừa đế vị, dân chúng bất mãn đến cực điểm, quân đội dưới tay Vệ Húc thậm chí đã từng làm loạn không chỉ một lần.”

Giọng nói của Tuyên Giác trong như suối làm cho người nghe thoải mái, Tạ Trùng Tự cũng nhỏ giọng nói tiếp: "Cái này ta biết. Không lẽ sư huynh sau khi biết thân phận của tỷ ấy thì thay đổi thái độ ư?"

"Nếu chỉ có cái này thì không đủ, tướng sĩ không biết có bao nhiêu, người lập được chiến công hiển hách cũng nhiều vô số kể." Tuyên Giác giương mắt nhìn về phía miếu thờ Trung Linh ở Đô Nam Sơn. Đại Tề cũng có hàng ngàn tướng sĩ trung liệt.

“Kim đại phu không hẳn chỉ vì thân phận của Vệ Húc mà đối xử với nàng ta tốt như vậy. Ta đoán là do Vệ Húc nghiện nha phiến."

Tạ Trùng Tự: "Hả? Tỷ ấy chắc là bị bệnh gì đó từ lâu, vô cùng đau đớn, mới uống thuốc để giảm đau? Hay là lúc hành binh đánh giặc bị thương, đau đớn không thể chịu nổi? "

Tuyên Giác trầm mặc một lát, vẫn nói, “Thật sao?”

Tạ Trùng Tự sững sờ, biết là hắn đang cố tình dụ dỗ nàng, làm ra vẻ huyền bí, liền chân thành nói: "Chớ nói nhiều lời, ta kiến thức ít, nghe không hiểu."

Tuyên Giác bị nàng chọc cười, khẽ cười một tiếng, không dẫn nàng đi ngõ Trường An, mà là quẹo một cái, đi về hướng Mặc Vân lâu. Nói: "Kim đại phu không có tiết lộ với ta, nhưng có lần tình cờ nhắc tới, thời gian thiết ngọc cốt được lắp trên đùi trái của Vệ Húc, là trận An Thuận. Trận chiến lần đó rất thảm thiết. Nghe nói, Vệ Húc chỉ có tám ngàn binh mã, phải đối mặt với năm vạn quân địch tập kích. A đúng, vị Chu Lãng kia, cũng là chết trong trận này?"

Tạ Trùng Tự giật mình: "Đúng vậy."

Tuyên Giác nhìn phản ứng của nàng, liền biết nàng ít nhiều cũng điều tra được chút ít. Nói thẳng: "Trận chiến mười năm trước, dân chúng truyền miệng nhau, thật thật giả giả, chúng ta chỉ có thể tin một nửa, ví dụ như thời gian, địa điểm, cùng người nào ra trận. Bất quá xem các bài bình băn của Tây Lương, lúc Vệ Húc nghênh địch, cuối mùa xuân bị ngã từ trên ngựa xuống, mười ngày sau lại như được thần tiên trợ giúp, một lần nữa mặc giáp ra trận, một mình giết chết mười hai người một lúc - - điện hạ, người biết điều này có ý nghĩa gì không?”

“... Giai đoạn khôi phục của Thiết ngọc cốt là bao lâu?" Tạ Trùng Tự giật mình.

Tuyên Giác: "Ít thì một năm, nhiều thì ba năm. Thương gân động cốt, thương tổn da thịt, lúc mới thay, không thể đứng không dậy nổi. Trừ phi..."

Tuyên Giác không nói nữa, chỉ để lại một âm cuối đầy thâm ý.

Tạ Trùng Tự nhất thời không nói ra lời.

Trừ phi đến cả đau đớn đều không có.

Loại trình độ giảm đau này, nếu dùng ngũ thạch tán thì không đủ, phải là nha phiến sinh ra ở Nam Cương mới được.

Mà thứ đồ chơi này, chỉ cần hút một lần là có thể nghiện.

Tạ Trùng Tự không thể tin hỏi: "Cho nên nàng vì bệnh mà thoái vị, là vị nghiện nha phiến sao??? Ta còn tưởng rằng năm đó tỷ ấy nghiện ngũ thạch tán là vì để giảm đau, không nghĩ tới là..."

Không nghĩ tới là trong chiến hỏa hỗn loạn, không còn đường nào để đi.

Tạ Trùng Tự: "Cái này đối với tỷ ấy cũng quá bất công đi???”

"Người làm sao biết, nàng ta không phải cam tâm tình nguyện?" Tuyên Giác khóe môi khẽ nhếch, ôn hòa cười nói, "Điện hạ đã tới Mặc Vân lâu chưa?"

Mặc Vân Lâu ở cách đó không xa, cực kì thanh tĩnh, nhã nhặn, đi tới gần đó, dường như xung quanh cũng yên tĩnh hơn nhiều.

Chạng vạng tối, mặt trời sắp lặn mất, bóng đêm chậm rãi phủ lên, đèn đuốc trong lầu lần lượt thắp sáng, ánh sáng màu xanh màu vàng nhạt xen lẫn vào nhau.

Trên tầng chín hình bát giác, có người đang đánh đàn.

“Chưa." Tạ Trùng Tự nói.

Tuyên Giác đi ở phía trước, nghiêng người nói: "Vào xem một chút, có được không?”

Trên người Tuyên Giác như có một màu sáng nhạt, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng hòa tan trên người hắn. Tóc đen được thanh ngọc quan cẩn thận tỉ mỉ buộc chăt, áo trắng như tuyết.

Tạ Trùng Tự như là bị thôi miên, theo Tuyên Giác đi vào, khi đi trong mới phục hồi tinh thần lại.

Nàng xưa nay bừa bãi, ngay cả ở trong cung, cũng không có ai dám bảo nàng phải tuân theo quy củ.

Trong Mặc Vân lâu này quá mức yên tĩnh, ngay ngắn, không ai nói lớn tiếng hay nhiều lời, trên bàn bày cờ ngọc tử, bình phong đồ sứ đều được sắp xếp tỷ mỉ, nề nếp.

Thấy vậy, lông cả người Tạ Trùng Tự đều dựng thẳng lên, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cũng may chỉ khó chịu trong nháy mắt.

Tuyên Giác dẫn nàng tới một gian phòng, chổ này gần đường Chu Tước, từ cửa sổ nhìn về phía xa, thậm chí có thể nhìn thấy Thiên Kim Khuyết xa xa.

Nếu là có người đi qua đường Chu Tước, đây là nơi quan sát tốt nhất.

Phong cảnh ngoài cửa sổ, hiển nhiên so với cờ phổ, ván cờ, càng hấp dẫn Tạ Trùng Tự hơn, nàng đi tới trước cửa sổ, chăm chú nhìn, trên lầu cao có thể quan sát cả Vọng Đô, toàn bộ Hoàng thành đều ở dưới chân nàng.

Tiếng đàn lượn lờ, trầm thấp.

“Trên lầu có đàn sao?" Tạ Trọng Tự hỏi.

“Lầu chín là cầm thất của lâu chủ." Tuyên Giác trả lời nàng, "Người bình thường, không được đi vào.”

Nàng nhìn xuống dưới đến thất thần, một lúc lâu sau, mới nói: "Ngươi thường xuyên tới đây sao?"

“Trước kia thỉnh thoảng có tới, nhưng một hai năm nay, mấy tháng cũng không có dịp tới." Tuyên Giác ngồi trước bàn cờ, giơ ngón tay vuốt lên bàn gỗ, "Lần trước tới, đã là năm trước, bây giờ đều bị phủ bụi rồi.”

Năm Thái Nguyên thứ ba, là năm hắn thường xuyên tới nhất.

Lúc đó đó hắn luôn có cảm giác không yên lòng, luôn đến đây chờ nàng hồi kinh - - đáng tiếc không đợi được.

Sau đó, thỉnh thoảng hắn lại đến, tự mình bày một bàn cờ, tự mình đánh vài ván, thỉnh thoảng trông về phía xa, sẽ nghĩ nàng ở trong Thiên Kim Khuyết, đang làm cái gì.

Tạ Trùng Tự xoay người, lúc này mới nhìn thấy trên bình phong đối diện, còn có bàn cờ dùng nam châm dựng thẳng lên, phía trên bày một tàn cục.

Hai quân đen trắng, chém giết không ngừng, còn chưa phân ra thắng bại, đã thấy thảm thiết.

Cô nhìn một chút, nhíu mày: "Ván này có giải được không? Quân trắng...”

“Không giải được. Quân trắng nhất định phải chết." Tầm mắt Tuyên Giác nhàn nhạt xẹt qua, cụp mắt, sau khi dùng khăn lau sạch mặt bàn trước mặt, nhanh chóng bố trí một thế cờ, "Trừ phi quân đen có thể ẩn nhẫn núp trong bóng tối, sau đó tìm cơ hội phản công, miễn cường lắm sẽ giữ được ba quân quan trọng ở giữa.”

Hắn cười nói hạ cờ, bàn cờ này giống với bàn cờ ở kiếp trước trong phủ Công chúa.

Khi đó Tuyên Giác bệnh nặng mới khỏi, dưới ánh mặt trời mùa đông, nàng bước nhanh về phía hắn, lo lắng nhìn hắn, sau lại chải tóc búi tóc cho hắn, nhưng chính nàng lại không hài lòng mà tháo xuống.

Tuyên Giác nói: "Ta và lão trụ trì Hàn Sơn tự đã thử ván cờ này hai lần, tóm lại là không tìm được cách giải tốt hơn.”

Tạ Trùng Tự lẳng lặng nhìn hắn, sau đó đi tới trước mặt hắn, nói: "Lần sau rảnh rỗi, ngươi lại đi tìm trụ trì nói chuyện. Nói không chừng có thể tìm ra lối khác. Lão lừa trọc kia... Khụ, trụ trì tuy rằng ở xa, nhưng kỳ nghệ vẫn tạm được.”

Tuyên Giác nhẹ nhàng giương mắt: "Điện hạ cũng từng đánh cờ với trụ trì sao?”

Tạ Trùng Tự: "Nghe nói, chỉ là nghe nói thôi! Phụ hoàng từng đánh cờ với trụ trì. Trước đó vài ngày, Phụ hoàng vì chuyện của Hoàng huynh cùng Tam ca, tâm phiền ý loạn, người cảm thấy hai nhi tử này của mình không làm mình bớt lo, vì vậy Phụ hoàng liền bãi giá Hàn Sơn tự, đi nghe lão hòa thượng nói chuyện, còn đánh mấy ván cờ.”

"Tam điện hạ --" Ngón tay thon dài của Tuyên Giác vân vê cờ, "Vụ án khoa khảo ở Lễ bộ chắc là làm Tam hoàng tử đại thương nguyên khí..."

Tạ Trùng Tự: "Đúng vậy. Nguyên nhân là ở quán trà phụ cận Huyền Bình, lão tiên sinh đang bàn luận, nói bóng gió kì thi mùa xuân có chổ mờ ám, kết quả đám văn nhân kia nói gì cũng mặc kệ, yêu cầu tra rõ. Cũng không biết ai làm.”

Nàng hoài nghi là Hoàng huynh nhúng tay vào.

Dù sao, nói bình sách, hát tiểu khúc, làm xiếc, tam giáo cửu lưu, huynh trưởng của nàng đại khái đều biết.

Bất quá Hoàng huynh ở bên ngoài xa xôi, nàng luôn cảm thấy ca ca của nàng không thể vươn tay xa như vậy.

“Chắc là vị ở Tế Thế đường kia." Tuyên Giác không thích Vệ Húc, cho nên giọng điệu cũng lạnh vài phần.

Tạ Trùng Tự: "A Cửu sao?”

Tuyên Giác: "Vệ Húc đến Đại Tề, trà trộn vào trong sạp xiếc ở Tây Lương, những người này đều bị Tam điện hạ giết.”

Mí mắt Tạ Trùng Tự run lên.

Nàng biết, vốn cảm thấy, Vệ Húc quyền cao chức trọng, không đến mức vì vậy mà ghi hận báo thù. Nhưng sau đó, khi nhìn thấy dáng bẻ lưu manh của Vệ Húc, Tạ Trùng Tự lại cảm thấy...... Cái này.....

Vị tướng lĩnh sát nghiệt vô số này, không dễ dàng tha thứ...

Tuyên Giác lại hạ thêm một quân cờ, nói: "Thái tử điện hạ cũng nhúng tay, thủ đoạn lại rất nhẹ nhàng, chỉ là muốn náo nó lên, rồi mặc cho văn nhân có thể ầm ĩ bao nhiêu thì ầm ĩ bấy nhiêu. Vệ Húc à, muốn thêm mắm dặm muối, bị ta ngăn lại, thuận tay loại trừ mấy tai mắt Tây Lương của nàng ta, bất quá, nàng ta hẳn là tưởng rằng do bệ hạ làm.”

Tạ Trùng Tự: "......”

Nàng phát hiện ra manh mối trong lời này, hỏi: "... Ngươi nói với Phụ hoàng?”

Tuyên Giác chậm rãi nói, "Nói có người âm thầm quấy phá, muốn làm loạn triều cương Đại Tề của ta, bệ hạ nhổ củ cải dính bùn, tiện thể kéo ra vài người. Thêm vào đó ta góp lời cho Tam điện hạ vài câu, bệ hạ cũng chỉ sấm to mưa nhỏ, nhẹ nhàng cho qua.”

Tạ Ôn giữ lại còn có chỗ hữu dụng, có thể kích Tạ Trị tiến bộ, không cần phải sớm như vậy loại bỏ.

“Người ở Trường Lâm viện quỳ đầy cả viện, yêu cầu tra rõ, người Phụ hoàng triệu kiến suốt đêm, là ngươi sao?"

“Là chưởng viện học sĩ Hàn Lâm Viện Cố Thế, ta đi theo thôi.”

Tạ Trùng Tự nâng cằm, cười tươi như hoa, cũng đi tới đối diện Tuyên Giác, ngồi xuống, hạ lungtung một quân cờ, nhiễu loạn ván cờ của hắn, nói: " n? Ngươi là như thế nào lại giúp Tam ca nói lời hay a? Nói nghe một chút.”

Ván cờ bị nàng làm cho rối tinh rối mù, Tuyên Giác bất đắc dĩ thu tay lại, muốn đem quân cờ thu vào trong hộp, không muốn nói tỉ mỉ: "Ta chỉ nói thêm hai câu."

Tạ Trùng Tự lại không có ý định buông tha hắn, kẹp lấy quân cờ, nghiên quân cờ, không nhẹ không nặng gõ lên mu bàn tay hắn, nhướng mày: "Nói.”

Cảm giác lạnh lẽo trên da rất mơ hồ, chỉ chạm nhẹ lên mu bàn tay của hắn một chút, nhưng Tuyên Giác lại giống như bị bỏng, lông mi run lên.

Nhìn nàng ở phía đối diện, tiểu vô lương tâm kia còn đang cười với hắn, hắn dứt khoát thu tay lại, nghiêm trang: "Thần nói, Tam điện hạ biết luật, không có khả năng làm ra chuyện trái pháp luật như vậy, nhất định là có môn khách thủ hạ khuyến khích, bệ hạ điều tra rõ ràng. Còn nói..."

Hắn dừng một chút, cười ra tiếng: "Tam điện hạ nhân hậu, lễ hiền hạ sĩ, là minh quân chi tuyển, có thể lập làm Thái tử.”

Thấy Tạ Trùng Tự sững sờ, Tuyên Giác: "Như thế nào, điện hạ không phải bảo ta chọn hiền quân mà trèo cành cao sao? Nguyên Thái tử đã không có hy vọng, còn không cho phép ta chọn hiền chủ khác?”

Tạ Trùng Tự phục hồi tinh thần lại, mặt không chút thay đổi: "A. Nếu ngươi dám trắng trợn nói với Phụ hoàng về việc lập trữ quân, thì hôm sau đầu ngươi đã rơi xuống trước vũ môn, còn lăn ba bốn vòng, cũng không ai dám nhặt xác cho ngươi.”

Câu trước nói thủ hạ môn khách quấy phá, để cho Phụ hoàng hảo hảo tước bỏ thế lực của Tam ca, là lời Tuyên Giác có thể nói ra.

Câu sau đó - - Đại Tề có bị diệt, Tuyên Giác cũng không có khả năng lỗ mãng như vậy.

Tuyên Giác không nhịn được, che môi ho khan một tiếng, nói: "Hiện tại đích xác chưa nói.”

Tạ Trùng Tự: "......”

Lão thiên gia, vì cái gì mà vị tổ tông này lại như vậy a!

Nàng tiếp tục, mặt không chút thay đổi: "Vậy ngươi nói sau đi. Có lẽ không cần nói thẳng thắn như vậy, dùng biện pháp uyển chuyển một chút, cũng không phải không thể - - dù sao, trong Vọng Đô bây giờ, đã không ai có thể tranh cao thấp với Tam ca, ngươi phải tìm đường lui cho mình.”

Tuyên Giác rất nghe lời: "Được.”

Tạ Trùng Tự á khẩu không trả lời được.

Nàng có cảm giác như một quyền đánh vào bông vậy.

Tạ Trùng Tự trầm mặc một lúc lâu, nhìn ván cờ trên bàn đã tan, lại nghĩ đến biến hóa kỳ lạ trong Hoàng thành, bỗng nhiên có chút sợ hãi, thầm nghĩ: "Thật sự có thể phá cục sao? Đây cũng vừa mới bắt đầu.”

Vì thế liền nói: "Tuyên Giác, quá gần.”

Tuyên Giác đang giơ tay, quân cờ trong lòng bàn tay rơi vào hộp cờ, nhất thời phân tâm, rơi ba bốn quân xuống đất.

Tuyên Giác đứng dậy, vừa nhặt quân cờ, sắc mặt như thường nói: "Điện hạ có ý gì?”

Tạ Trùng Tự nhìn sườn mặt như ngọc của Tuyên Giác, nhìn rất thận mắt, ngoại trừ đôi môi mỏng màu nhạt đang hơi mím lại, ý bảo chủ nhân giờ phút này không vui.

Cô "A" một tiếng, mặt mày nở nụ cười tươi sáng: "Chính là hôm nay ngươi đến gần hơn một chút, ta...”

Tuyên Giác tiện tay đặt quân cờ đã nhặt lên, cờ ngọc rơi vào trong hộp cờ, tiếng vang kinh người.

Tạ Trùng Tự: "... Có chút không thoải mái.”

Đôi mắt hạnh của nàng híp lại, giảo hoạt như hồ ly, trong lúc lơ đãng khuấy động lòng người.

Tuyên Giác đứng bên cạnh nàng, cúi người, ôn nhu nói: "Ví dụ như hiện tại sao?”

“Đúng vậy.”

Tuyên Giác biết, hắn vốn nên lui về phía sau một bước, nói một câu “Thất lễ rồi.”

Nhưng bỗng nhiên nhớ tới lúc trước, đêm đó vốn đang thảo luận triều sự, Tạ Sách Đạo làm như phiền muộn việc Tam Hoàng tử đoạt quyền, nhưng nói được một nửa, liền uể oải: "Thôi, không đề cập tới chuyện này nữa. Cố Thế, ngươi lại đây nhìn xem, những người này phẩm tính như thế nào? Trước sàng lọc một nhóm đã.”

Hàn Lâm viện chưởng viện học sĩ nghi hoặc tiến lên: "Bệ hạ, đây là......?”

“Nhĩ Ngọc cũng đã đến tuổi thành gia, trẫm cũng không có khả năng giữ con bé cả đời, trước nhìn một cái, sau đó lại cho con bé chọn." Tạ Sách Đạo khoát tay.

Tuyên Giác lúc ấy không nhịn được, cũng tiến lên, nhìn thấy một chuỗi tên người trên danh sách - -

Đã qua một tháng, nhưng mà hắn vẫn còn nhớ kỹ từng cái tên trong lòng.

Hắn hiện tại cũng không nhịn được, không nặng không nhẹ hỏi: "Được. Chỉ là có một chuyện muốn hỏi, điện hạ, phần danh sách kia, ngươi hẳn là nhìn thấy đi?"

Tạ Trùng Tự không kịp phản ứng, không biết Tuyên Giác đang nói cái gì.

Tạ Sách Đạo cẩn thận lựa chọn, nhặt lên bỏ xuống, suốt một tháng, lại xé nát cái danh sách kia, vẫn không cho nữ nhi xem - - Tạ Trùng Tự thật sự không biết.

“Ngươi đang nói cái gì?" Tạ Trùng Tự sững sờ," Danh sách gì?”

“Vậy là còn chưa đưa đến tay điện hạ." Tuyên Giác ngữ khí càng nhạt đi vài phần, không hề cúi người, lui về phía sau một bước cụp mắt nhìn nàng, “Không có việc gì, thần đã biết.”

Tạ Trùng Tự bị hắn gợi lên hứng thú, còn tưởng là việc có liên quan đến triều chính, kéo lấy tay áo hắn nói: "A!!! Rốt cuộc là danh sách gì nha?”

Tuyên Giác mím môi: "... Không có gì.”

Tạ Trùng Tự: "...?”

Nàng nhíu mày: "Danh sách cách chức lần này? Danh sách tai mắt của Tây Lương? Danh sách điều động tướng sĩ? Hoàng huynh......”

“Danh sách chọn phò mã cho điện hạ!" Tuyên Giác hiếm khi khẽ quát một tiếng, ánh mắt trầm xuống.

Hô hấp của hắn hỗn loạn vài phần, lửa giận giấu dười đáy mắt chậm rãi tuôn ra.

Thích Văn Lan hắn không thèm để ý, kiếp trước Nhĩ Ngọc cũng chưa từng thích hắn.

Sư huynh đệ ở Quỷ Cốc cũng tốt, đối với Nhĩ Ngọc đều là huynh trưởng của nàng.

Còn những người khác, nàng nhìn cũng vậy, không cần bận tâm.

Nhưng trên danh sách kia có mấy người, ở kiếp trước, khi thì trực tiếp khi thì gián tiếp, mấy năm cuối cùng, hắn đều từng tiếp xúc.

Có mấy vị, đúng là mới cố tình học theo...

Đúng là không thua hắn.

Tạ Trùng Tự thật sự chưa từng xem qua, cảm thấy mình oan uổng đến cực điểm, cả giận nói: "Chưa tới tay ta đâu, ngươi hét cái gì?! Hơn nữa, coi như tới tay ta, thì liên quan gì đến ngươi?!”

Tuyên Giác ngược lại đã tỉnh táo lại, cẩn thận che giấu sự bướng bỉnh trong mắt, chậm rãi nói: "Đúng là không liên quan đến ta, nhưng ít ra, ta cũng có thể góp lời với điện hạ một hai chứ? Trước tiên cáo tội điện hạ với Hoàng thượng.”

Nói xong, hắn nửa quỳ xuống, giơ cánh tay đặt ở mép bàn cờ, ngăn hai bên trái phải của Tạ Trùng Tự.

Tạ Trùng Tự không thể tin nhìn hắn, nàng nhạy bén cảm nhận được dưới đôi mắt trong veo kia, mơ hồ có thể thấy được hắn đang nhẫn nhịn.

Tạ Trùng Tự không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ngọn lửa kia thoáng qua rồi lại ôn hòa trở lại.

Trong lư hương, có mùi dược liệu rất nhạt, không biết có hiệu quả an thần hay không, Tạ Trùng Tự hít vào, liền cảm giác đầu óc hôn mê vài phần, nàng nói: "... Tuyên Giác, ngươi đứng lên trước đi!"

Tuyên Giác ngoảnh mặt làm ngơ. Hắn giam nàng giữa hai cánh tay, chăm chú nhìn thật lâu, ánh mắt rụt rè rơi trên đôi môi đỏ mọng của nàng, băn khoăn một lát. Sau đó mới tiến đến bên tai nàng, nói: "Điện hạ, ngươi cũng thấy đó, dưới Hoàng quyền, xương trắng chất từng đống, đây là con đường không lối về. Mạnh mẽ như Vệ Húc, cũng phải tự tay chém chết Chu Lãng, còn bị nhiễm độc, bệnh tật quấn thân. Người sao có thể chắc chắn, thân ở trong vòng xoáy, thân không nhiễm bụi, cười đến cuối cùng chứ?”

Hơi thở Tuyên Giác xẹt qua bên tai, Tạ Trùng Tự không nhịn được run rẩy một chút.

Tạ Trùng Tự cố gắng thoát ra, cái ôm kia nhìn có vẻ nhẹ nhàng, đủ để cô có thể hít thở, nhưng thực tế lại cứng như gọng sắt, bị Tuyên Giác ôm chặt trong vòng tay.

Tuyên Giác như dụ dỗ: "Ta có thể làm rất nhiều chuyện, có thể giúp điện hạ giết địch, có thể giúp người mở đường, có thể giúp người đoạt quyền, nếu ngươi nguyện ý, còn có thể..."

Hắn thấp giọng nói vài từ, không biết là nói gì, cũng khôgng biết có phải đã nói lời gì phạm thượng hay không mà Tạ Trùng Tự trừng to mắt.

Tuyên Giác nhẹ nhàng dỗ dành nàng: "Giác có thể làm tốt hơn tất cả mọi người, điện hạ thật sự không muốn thử sao?"