"Quá muộn cho cậu ta rồi! Chúng ta không thể giúp gì được nữa đâu! Chàng trai này sẽ c·hết trong vài ngày nữa thôi!" Giọng nói nghiêm túc của một người đàn ông lớn tuổi vang vảng trong đầu của Kakyoin.
Cậu cố gắng muốn mở mắt để nhìn xem chủ nhân của giọng nói ở bên cạnh mình là ai, kẻ dở hơi quái đản nào lại ác ôn tới mức rủa cậu c·hết như vậy? Rõ ràng Kakyoin vẫn còn rất khỏe mạnh!
Trong lòng vô cùng bực bội, Kakyoin hùng hùng hổ hổ toan bật dậy.
Nhưng cậu không tài nào có thể cử động được mí mắt của cậu ta cứ như bị khâu lại, cũng như là cả cơ thể, chúng đều mất cảm giác và không nghe theo yêu cầu của Kakyoin, cứ thể như cơ thề này vốn đã không phải là của cậu ta.
"Jotaro! Đây không phải là lỗi của con đâu!" người đàn ông lại tiếp tục nói.
[Cái gì? Jotaro? Vậy là xung quanh mình không chỉ có một người? Mà Jotaro? JoJo à? Trên đời này thực sự có người tên như vậy hả? Cứ tưởng cái tên Kakyoin của mình đã đủ kỳ quặc rồi chứ?] Kakyoin nghĩ thầm.
"Nhìn đi! Đây mới chính là lý do khiến cho cậu ta trung thành với Dio! Và tới đây để á·m s·át chúng ta!" người đàn ông nói tiếp rồi đặt tay lên trán của Kakyoin.
Ông ta vén bộ tóc mái dài của cậu lên và nói, bàn tay lớn thô ráp có hơi run run:
"Nguyên nhân là cái này! Nó nằm ngay ở đây!"
"Cái gì đây? Cục thịt nhỏ mọc trên trán của cậu ta là?
Hừm, vậy ra đây là lý do mà ông nói rằng cậu ta tận chung với Dio sao?" một giọng nói trẻ hơn và cục súc hơn vang lên, có lẽ đây là giọng của Jotaro.
"Đó là đầu thịt được tạo ra từ tế bào của Dio! Nó đã cắm thẳng vào não bộ cậu ta, thứ nhỏ bé này đã chiếm lấy toàn bộ quyền điều khiển của cậu ta để tạo thành ảnh hưởng lên tâm trí.
Nói cách khác đó là một dạng điều khiển một loại cảm xúc nào đó! Nó là sự trung thành tuyệt đối! Dio đã sử dụng điều đó để khiến cho chàng trai này tới và t·ấn c·ông chúng ta!" Người đàn ông lại nói.
"Thế thì phẫu thuật và lấy nó ra thôi!" Jotaro bất ngờ cất tiếng.
"Không được! Não bộ của con người rất mỏng manh. Chỉ cần gây một cử động nhẹ trong lúc kéo nó ra thôi thì cũng khiến cho cậu ta c·hết!" người đàn ông lớn tuổi lại nói.
Bỗng một người khác lại lên tiếng, đó là giọng của một người đàn ông trưởng thành, chất giọng có hơi lạ giống như của người nước ngoài:
"JoJo chuyện này đã xảy ra từ 4 tháng trước cái ngày mà lần đầu tiên tôi chạm mặt với Dio tại Cario, Ai Cập!
Công việc của tôi là một thầy bói, Tôi có một cửa hàng tại khu chợ Khan el-khalili.
Đó là vào một đêm trăng rằm, Hắn. . . hắn ta đứng yên lặng trên cầu thang dẫn đến cửa hàng của tôi ở trên lầu 2!
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn như xuyên thẳng qua tôi, mái tóc vàng của hắn. . .với làn da trắng bạch trong suốt đó, cùng một sự quyến rũ khó có thể tin từ một người đàn ông. . .
Tôi biết ngay gã đó chính là hắn. . Dio vì tôi đã nghe qua từ ông Joestar!
Hắn Dio đã trở lại từ dưới đáy của Đại Tây Dương. . .Lúc đó tôi mới nhận ra rằng hắn ta đáng sợ tới nhường nào?
Lời nói của hắn đem lại sự bất an trong lòng của tôi, nó ngọt ngào tới nguy hiểm, chính vì thế hắn mới thật đáng sợ. . .
Tôi đã phải chạy cho mạng sống của mình, tôi còn chả dám nghĩ tới việc quay lại và đối đầu với hắn, thật may mắn thay, vì tôi đã nghe về Dio nên biết đó là hắn, nên mới có thể nhảy ra ngay khỏi cửa sổ. .
Tôi biết rõ khu chợ mê cung trong lòng bàn tay nên mới có thể trốn thoát được. . . nếu không. . .thì . .tôi cũng sẽ giống như chàng trai này. . .biến thành đầy tớ của hắn với đầu thịt đó. ." mặc dù chỉ là kể lại nhưng mọi người cũng có thể nghe rõ được sự kinh hoàng mà anh ta đã trải qua.
"Hừm, mặc dù có sống được đi nữa thì não cũng sẽ bị ăn mòn sau vài năm rồi c·hết mà thôi!" ông Joestar nhìn về phía Kakyoin đang b·ất t·ỉnh và nói.
"C·hết? Đừng nói điều này quá sớm. . . Kakyoin ở đây đ·ã c·hết đâu nào?" Jotaro đứng dậy rồi bước tới gần Kakyoin.
"Dậy và làm việc đi nào!" Jotaro gọi ra Stand của cậu ta, Bạch Kim Tinh.
Star Platinum là một Stand hình người, nó có ngoại hình của một người đàn ông cao lớn, với cơ bắp rắn chắc, có chiều cao tương tự Jotaro là 1m95, làn da của Star Platinum thường có màu đan xen giữa tím, xanh lam, xanh lá cây và một chút vàng. Khuôn mặt và cơ thể của nó có nhiều màu sắc khác nhau.
Nó có mái tóc dài bồng bềnh với màu sẫm hơn phía trên mắt và sống mũi, làm mờ đi sự khác biệt giữa tóc và đầu. Các khoảng trống dưới mắt, trên má và cằm có màu sẫm hơn và được phân chia rõ ràng với khoảng trống xung quanh mũi và miệng. Star Platinum đeo một chiếc băng đô bằng kim loại gồm ba mảnh, phần trung tâm có hình elip thẳng đứng. Nếu nhìn kỹ, các đặc điểm trên khuôn mặt của nó rất giống với Jotaro.
"Tôi sẽ dùng Stand để kéo nó ra!" Jotaro đặt tay lên trán của Kakyoin và nói.
"Khoan đã Jotaro!" ông Joestar hét lớn và đứng lên ngăn cản thằng cháu của mình.
"Đừng có đụng vào tôi! Ông già! Tôi sẽ kéo nó ra mà không gây ra chút tổn thương nào! Stand của tôi chuẩn xác tới nỗi có thể bắt được cả viên đạn!" Jotaro vừa nói vừa ra lệnh cho Bạch Kim Tinh nắm lấy bướu thịt trên trán của Kakyoin.
"Đừng! Đầu thịt đó nó vẫn còn sống đấy! Cậu không nhận ra sao? Một phần của nó đang lòi ra ngoài kìa, chính vì thế nên tới cả bác sĩ giỏi nhất cũng không thể tháo nó ra được!" Ông Joestar lại nói.
Hai ngón tay của Star Platinum chạm vào cái đầu thịt, bỗng những cái xúc tu từ đầu thịt bắn ra chúng cắm thẳng vào cánh tay của Jotaro.
"Shittt!"
"Nó đâm xúc tu vào tay của Jotaro rồi! Bỏ tay ra đi JoJo! Nó sẽ cố xâm nhập vào não của bất cứ ai muốn tháo nó ra!"
Quả nhiên, đúng là như vậy cái xúc tu như một sợi mạch máu nhợt nhạt đang leo dần lên khỏi bàn tay của Jotaro, nó như một con ký sinh trùng đang bò bên dưới lớp da, bỗng ngay lúc này Kakyoin chợt mở mắt, cuối cùng sau bao nỗ lực cậu cũng lấy lại được quyền điều khiển cơ thể của mình, mặc dù chỉ có một chút.
"Đừng có mà cử động Kakyoin, tôi mà lệch một chút thôi là não của cậu đi tong đó!" Jotaro nói.
Kakyoin chỉ yên lặng nhìn cậu thanh niên lực lưỡng ở trước mặt của mình, cậu không biết phải nói gì, bởi vì hoàn cảnh hiện tại thực sự quá xa lạ đối với Kakyoin.
Rõ ràng chỉ mấy phút trước cậu ta vẫn chỉ ngồi ở nhà và đọc jojo.
Star Platinum bắt đầu kéo cục thịt ra, cục thịt bắt đầu ngọ nguậy, nó đâm xúc tu lên trên vai của Jotaro rồi leo tới cổ của cậu ta.
"Bỏ đi JoJo! Nó bò tới mặt của cậu rồi!" người đàn ông da ngăm đen lao lên định đẩy Jotaro ra.
"Không! Avdol. . . Cháu trai của ta thật đáng kinh ngạc . . . dù bị xúc tu chui vào cơ thể nhưng nó vẫn không hề run rẩy. .thật bình tĩnh! Nó đang cử động chính xác và mạnh hơn rất nhiều so với ta mọng đợi!"
Những cái xúc tu trên đầu của Kakyoin đang bị kéo tuột ra từng cái một, từng cái một, thế nhưng nó cũng đã đâm tới gần huyệt thái dương của Jotaro.
Chỉ nghe " Phựt" một cái đầu thịt đã bị Bạch Kim Tinh rút ra khỏi trán Kakyoin, rồi lại bị rút khỏi tay của Jotaro, cục thịt văng về phía ông Joestar rồi bị ông ta sử dụng Hamon tiêu diệt.
Bướu thịt hóa thành cát bụi rồi tan rã trong không khí.
Ngay lúc bướu thịt được rút ra thì cũng là lúc Kakyoin lấy lại được quyền điều khiển cơ thể, cậu ta thở hồng hộc rồi ngồi dậy sờ tay lên trán vẫn còn đang rỉ máu.
Từng giọt, từng giọt mồ hôi trôi tới cằm của Kakyoin rồi rơi xuống, cậu ta cố dùng tay để chống cái cơ thể yếu đuối của mình và nhìn Jotaro.
"Tại. . .tại sao cậu lại bất chấp nguy hiểm để cứu tôi chứ?" Kakyoin mở miệng nói.
Cậu đã biết hiện tại mình đang ở đâu rồi, cậu ta không còn là Kakyoin của thế giới này nữa mà đã trở thành một người khác, cậu đã xuyên vào trong thế giới JoJo và trở thành Kakyoin!
"Ai mà biết? Tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại làm như vậy nữa cơ mà! Hừ, lo mà nghĩ ngơi đi!" Jotaro nhìn cậu chằm chằm rồi quay người bỏ đi.
"Cảm ơn cậu JoJo!" Kakyoin mở miệng nói.
"Yare yare daze! Lắm mồm quá đấy thằng khốn!" Jotaro cứ thế quay người rời khỏi.
"Mẹ mang hộp cứu thương tới rồi đây!!!!" đúng lúc này thì cô Holly, mẹ của Jotaro và là con gái của ông Joestar bước vào và nói.
Cô nhanh chóng giúp Kakyoin băng bó v·ết t·hương và nói:
"Cháu là Kakyoin nhỉ! Hãy nghỉ lại đây một lúc đi hay là ở qua đêm đi nhé. . .papa chuẩn bị Futon* đi nhé!"
*Futon: là một kiểu nệm truyền thống Nhật Bản.
"Hả! Tại sao ta lại phải làm thế? Ta chưa từng thích cái kiểu ngủ ở trên sàn này! Holly thay cái Futon trong phòng của ta bằng giường đi!" ông Joestar khó chịu đập đập tay xuống sàn nhà khiến nó vang lên những tiếng bôm bốp và nói.
"Papa, cha đang ở nhật mà! Làm quen dần đi chứ! Cách sống của người nhật đấy! Với cả gọi con là "Seiko" đi" cô Holly phụng phịu nói.
"Hảaaaa?" ông Joestar há to miệng nhìn con gái của mình.
"Bạn bè con hay gọi con bằng Seiko đó!" cô Holly lại cáu kỉnh trả lời.
"Cái quái gì vậy hả??? Holly là cái tên tuyệt vời nhất ta đặt cho con!" ông joestar bắt đầu cuống lên.
[Holly ý của ông là Holly shittt ấy hả?] Kakyoin nhìn nhìn ông già Joestar và nghỉ nghĩ.
"Nếu không gọi con là Seiko thì con sẽ không trả lời đâu!" Bà Holly quay đầu đi và nói.
Ông già Joestar bị tức đến nổ phổi đập bàn tay xuống sàn nhà hô lớn: "Holly!"
Thế nhưng ông đã bị con gái của mình cho ăn bơ.
"Có đau lắm không? Kakyoin!"
"Dạ không!" Kakyoin lịch sự trả lời
"Holly. .Holly. . .Holly. . .!!!!!!!!!!!" ông joetstar liên tục kêu tên con gái của mình thế nhưng chẳng có ai thèm trả lời, ông ta tức tới run cả người lên.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Chờ cho mọi người đi hết thì Kakyoin mới có được một chút thời gian để thư giãn, cậu cần định hình lại mọi thông tin trong đầu, bởi vì từ lúc tỉnh lại tới bây giờ cậu đã phải tiếp nhận quá nhiều thứ.
Đầu tiên đó chính là việc cậu xuyên không rồi, đã vậy còn xuyên không vào bộ manga những cuộc phiêu lưu kỳ lạ của JoJo, một nơi không hề an toàn cho những người sở hữu Stand như cậu ta, bởi vì dù có muốn hay không thì vẫn luôn có một cách ảo ma nào đấy mà khiến cho tất cả những chủ nhân Stand đều sẽ tự động tìm đến nhau.
Có rất nhiều Stand với khả năng là logic kì lạ, chúng cực kỳ mạnh, mạnh tới nỗi có thể viết lại hoặc xóa sổ cả thực tại.
Nói qua một chút về Stand:
Stand là hiện thân tinh thần của chủ sở hữu, nó thường đứng sau lưng người sử dụng nên được gọi là Stand. Những người sử dụng Stand thường hay được gọi là Luyện Sư hoặc Stand User.
Có thể hiểu Stand như là hộ vệ của chính chủ sở hữu vậy. Hình dáng và năng lực như thế nào của Stand là tùy thuộc vào ý chí của người sử dụng.
Stand thường có khá nhiều loại khác nhau, có Stand thì chỉ có thể đánh cận chiến, có Stand thì chỉ đánh tầm xa, một số thì sử dụng khả năng đặc biệt,... Đa số các Stand sinh ra để bảo vệ chủ nhân của nó, thế nhưng vẫn có các loại Stand gây hại đến chủ sở hữu.
Chỉ có người sở hữu Stand thì mới có thể nhìn được thấy chúng, còn người bình thường thì không, họ sẽ chỉ thấy một đám người ăn mặc kỳ lạ và đang tạo Pose trên đường.
Xuyên không vào trong truyện đã là vô lý rồi.
Đã vậy cậu lại còn trở thành Kakyoin mặc dù tên ban đầu của cậu ta cũng là Kakyoin, bởi vậy cậu thường hay bị bạn bè trêu trọc vì cái tên này, một người sắp bị biến thành bánh Donut.
Trước khi xuyên qua kakyoin cũng đúng là fan của JoJo, mặc dù sau vài lần tiếp xúc thì cậu ta mới bắt đầu yêu thích nó, từ lúc ban đầu Kakyoin nhìn thấy các nét vẽ của bộ truyện này cậu ta đã nghĩ:
"Ai mà thẩm được cái nét vẽ này cơ chứ?"
Nhưng một khi đã coi rồi là sẽ nghiện, nhiều lần Kakyoin từng tưởng tượng mình cũng sẽ sở hữu một Stand: The World, Star Platinum, Crazy Diamond, Killer Queen, The Hand, D4C, Tusk. . .
Nhưng đâu có nghĩa là cậu muốn trờ thành bánh donut Kakyoin?
[Nhưng ít ra mình cũng đã xem gần hết phần 3! Mình cũng có hiểu biết nhất định về khả năng Stand của kẻ địch!] Kakyoin nghĩ.
Đúng vậy, bây giờ cậu hoàn toàn có thể rời khỏi nhóm của Jotaro đi tới một nơi thật xa, nhưng chắc điều đó thực sự an toàn?
Dio sẽ tha cho kẻ phản bội là cậu ư? Không bao giờ!
Chưa kể nếu như không có sự giúp đỡ của Kakyoin thì nhóm Jotaro sẽ không thể khám phá ra năng lực về Stand của Dio, bọn hẹ sẽ bị Dio g·iết c·hết!!!
Một khi Dio hạ bệ được nhà Joestar thì hắn có thể thực hiện kế hoạch tiến lên thiên đường của mình và trở thành Heaven Attained DIO và Stand của gã cũng sẽ trở thành The World Over Heaven với khả năng sửa chữa thực tại.
Nên tốt nhất bây giờ vẫn cứ phải theo kịch bản gốc mà tới đâu thì tới.
Nghỉ đến đây thôi mà Kakyoin đã cảm thấy phấn khích.