Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 17: Không ngờ lại gặp phải thằng liều.



Chương 17: Không ngờ lại gặp phải thằng liều.

"Tôi đi tắm trước đây!". Jotaro vứt lại một câu rồi nhanh chóng bước vào nhà tắm.

Kakyoin chỉ thở dài rồi đi tới bên cạnh chiếc giường, cậu ta nằm xuống và chợp mắt.

[Đúng rồi. . .đúng rồi. . . .cứ ngủ đi. . . ta sẽ cho ngươi ngũ một giấc ngủ mà không bao giờ cần phải thức giấc!]

Một linh hồn màu tím mờ ảo xuất hiện bên cạnh con rối bằng gỗ đặt ở đầu chiếc tủ cạnh giường, nó nhìn chằm chằm Kakyoin với ánh mắt đầy sát khí.

Con Stand này có bốn cánh tay, một cái đầu trông giống người ngoài hành tinh với bốn mắt và hai chiếc sừng dài, phần thân của nó được bao bọc hoàn toàn áo giáp, nó cũng sử dụng một chiếc khiên, cầm một thanh kiếm ngắn trong tay và mang theo một cây cung.

Nó chỉ nhìn Kakyoin một chút rồi nhanh chóng nhập vào con rối ở bên cạnh, con búp bê bất ngờ mở mắt, nó hé miệng cười để lộ hàm răng nhọn sắc bén như cá mập.

Thế rồi con rối đứng dậy, nó rút ra chiếc dao cạo đeo ở sau lưng rồi nhảy thẳng lên giường, tiến từng bước nhẹ nhàng như một sát thủ chuyên nghiệp đến gần Kakyoin.

Lưỡi dao cạo sáng bóng cứ chầm chậm mà kê gần tới cổ của cậu ta. . . .bỗng Kakyoin chợt mở mắt, con rối thất vậy thì ngã xuống nằm trên giường như chưa có gì xảy ra, .

"Con rối quái đản gì đây? Mình nhớ nó ngồi ở trên cái tủ mà nhỉ. . . ." Kakyoin nắm lấy con rối rồi nhìn nó với ánh mắt nghi ngờ.

"Từ bao giờ mà mấy khách sạn ở đây lại chuộng mấy con rối cổ của người châu phi như thế này nhỉ? Chắc là của người đi trước để quên. .? Mình nên đem nó trả lại ở quầy lễ tân. . .?" Kakyoin vừa nói vừa ngồi dậy.

[Không!!! Đừng! Nó chỉ là một con rối trang trí bình thường thôi! Ngươi không thấy ta vô hại hả?]

Devo lúc này đang trốn ở một nơi kín đáo để điều khiển con rối bắt đầu chảy ra những giọt mồ hôi lạnh, không lẽ hắn sẽ lại bị thằng súc vật này chơi khăm thêm một lần nữa?

Không! Tay này chưa biết gì về Stand của hắn, không tên thần kinh nào lại nghĩ đến việc một con búp bê vô hại lại là Stand cả?

"Hừm. . .nhỡ nó là vật trang trí thật thì sao?" Kakyoin biết thừa đây là Stand của đối thủ nhưng cậu ta vẫn giả ngơ để chơi đểu gã.

"Thôi. . . . cứ để nó lại vị trí cũ vậy!" Kakyoin quay lại toan đặt con búp bê xuống, Devo thấy vậy thì thở phào. . .thời cơ của hắn đã tới, mặc dù lòng căm hận của hắn với Kakyoin là không nhiều.

Từ đó sức mạnh của Ebony Devil cũng không có nhiều tác dụng, nhưng cũng đủ để điều khiển được con rối này, nó sẽ cắt đứt cổ của Kakyoin và g·iết c·hết cậu ta.

"Cậu đang cầm cái thứ xấu đau xấu đớn gì vậy Kakyoin?" Jotaro lúc này bước ra khỏi nhà tắm, cậu ta đi tới gần c·ướp lấy con rối và hỏi.



"Tôi nghĩ đó là đồ trang trí đấy. . .!" Kakyoin trả lời.

"Trang trí. . ? Thứ xấu xí này á? Cút đi!" Jotaro nhíu mày nhìn con rối, cái thứ này không dọa khóc trẻ con đã là may lắm rồi, thế mà vẫn có người dùng nó để trang trí?

Vậy là cậu ta tiện tay ném thẳng nó ra ngoài cửa sổ, Kakyoin thấy vậy thì cũng chỉ biết nhún vai.

Cậu ta đứng dậy nói:

"Đằng nào nó cũng là đồ của khách sạn. . .chúng ta đã hoại cái tủ lạnh của họ rồi giờ còn làm mất thêm vật trang trí nữa thì không ổn lắm! Tôi sẽ đi tìm lại!" Cậu ta phi một mạch ra ngoài, để lại Jotaro ở trong phòng.

[Đệch. .đệch... đệch. . đệch. . !! Thắng khốn thích đội mũ trong nhà!!! Tại sao lại làm vậy với tao?]

Devo điều khiển con rối bằng Stand nên cũng có thể nhìn và nghe thấy hết những gì mà hai người Kakyoin nói, hơn hết nếu con rối b·ị t·hương thì hắn cũng sẽ b·ị t·hương theo.

Hắn ta nhanh chóng chạy ra khỏi nơi ẩn nấp hòng đỡ lấy con rối, thế nhưng hắn đang chui ở trong nhà vệ sinh của tầng 3, bây giờ có nhảy xuống thì cũng chẳng kịp.

"Rầm!"

"Khặc. .khặc. .!??"

Cánh tay của Devo bất ngờ trẹo sang một bên, máu tươi bắn ra khắp sàn nhà, con rối đã rơi xuống và vỡ mất một cánh tay, may mắn trọng lượng của nó không nặng, bằng không thì đã nát bét khi đập xuống mặt đất.

Devo ôm một cánh tay bị gãy lết ra ngoài, hắn phải thu hồi Stand lại bằng mọi giá, thế nhưng Stand của hắn ta, nó tự hoạt động khi hắn thù ghét một ai đấy và sẽ trở lại khi g·iết c·hết đối tượng đó, chắc chả ai thèm để ý tới một con rối vỡ nằm ở trên đường đâu nhỉ?

Nhưng mọi thứ vẫn chưa dừng lại, một con chó của khách du lịch ở gần đấy bị thu hút bởi con rối, nó tiến lại gần, ngửi ngửi, con chó há cái miệng h·ôi t·hối đầy nước bọt của nó ngoạm lấy phần đầu của con rối rồi chạy đi.

Nước bọt của con chó chảy đầy trên mặt mũi của con rối, chúng cứ luồn vào cổ họng cùng với cái mùi cá sống, thực phẩm đóng hộp lâu ngày.

"Huệ. . .!!"

Devo sùi bọt mép rồi quỳ xuống, hắn cứ huệ một bãi này rồi đến một bãi khác kéo dọc theo cầu thang thoát hiểm.

Con chó nó hào hứng ngậm món đồ chơi mới của mình ở trong miệng rồi quay trở lại với chủ nhân của nó ở trong khách sạn, vừa đúng lúc Kakyoin đi qua, cậu ta nhận ra ngay thứ dính đầy dãi dớt ở trong miệng của con cún đó là thứ mà cậu cần tìm.



Kakyoin không do dự mà đi theo con chó, con chó chạy qua phòng bếp, nhưng bên trong phòng bếp không có ai, cũng phải thôi vì bây giờ đâu có phải là giờ phục vụ bữa ăn nhẹ, các đầu bếp có lẽ đang nghỉ ngơi ở phòng riêng.

Chỉ còn lại vài con mèo đang lén lút trộm mấy món cá khoái khẩu của chúng, cún con nhìn thấy mèo thì quên hết mọi thứ, nó nhả ra thứ đang ngậm ở trong miệng rồi sủa gâu gâu.

Mấy con mèo nghe thấy tiếng sủa thì giật mình chạy thẳng ra ngoài theo lối đi bí mật mà chúng nó vẫn hay đi vào để ă·n t·rộm, con chó thấy vậy thì co cẳng đuổi theo.

"Tìm được rồi. . .!" Kakyoin lấy một chiếc khăn giấy rồi cầm con rối lên.

Cũng tại thời điểm đó Devo dựa theo cảm giác của chủ nhân và Stand để tìm đường đi, hắn cũng đuổi tới nơi, gã lao rầm một cái, đạp mạnh vào cánh cửa khiến nó mở tung ra.

"Hử?" Kakyoin bất ngờ quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một người đàn ông da đỏ với thần hình cao ráo, vạm vỡ, với mái tóc dài màu đen xõa xuống ngang hông, trên cơ thể và khuôn mặt của gã da đỏ dày chi chít những vết sẹo.

Gã nhìn Kakyoin với con mắt hình viên đạn đang đỏ ngầu lên.

Tay da đỏ mặc một cái áo khoác cao cổ với phần tay áo bị rách ở vai, hắn ta không kéo khóa mà để trần thân trong, gã mặc một cái quần jean đậm chất mỹ.

"Mày-y!!!!! Thằng khốn. .!!! Tao phải g·iết mày!!" Devo cứ như một con chó dại nhảy vồ đến trước mặt của Kakyoin.

Kakyoin hơi lùi lại triệu hồi Heirophant Green của cậu ta.

Heirophant Green tung ra một cú đấm móc mạnh đấm thẳng vào hàm của Devo khiến hắn ta ngã ngửa về phía sau.

"Rầm!!!"

"Loảng. .xoảng!"

Tay da đỏ ngã nhào vào mấy đống bát đũa rồi đè nát nó, hắn ta lăn lộng một vòng trên sàn nhà.

"Mày!!!!!!!!" Devo đứng ngay dậy sau khi ngã, hắn mặc kệ cơ thể còn đang cắm lấy những mảnh sứ sắc nhọn, một lần nữa nhào đến.

Kakyoin cũng chẳng ngán, Devo lao đến một lần cậu ta t·ấn c·ông một lần, lao đến hai lần t·ấn c·ông hai lần, cứ như vậy việc một người đánh, một người chịu đánh này lặp đi lặp lại tới 4-5 lần.



Kakyoin sợ xanh cả mặt, cậu ta không tự chủ được lùi lại một bước khi thấy nụ cười trên mặt của Devo càng ngày càng đậm sau mỗi lần hắn b·ị t·hương bởi cú đấm của Heirophant Green.

Hơn hết Kakyoin còn hãi cái cách mà Devo làm đau chính bản thân hắn, khi ngã xuống, tay này cố tình lăn đến chỗ của mấy mảnh sứ trên sàn nhà, để chúng cắm vào trong da thịt.

"Mày. . .sẽ phải trả giá cho những thứ đã gây nên với tao! Tao Devo kẻ bị nguyền rủa. . .và Stand của tao sẽ g·iết mày!" nói rồi hắn ta cứ thế mà lao lên t·ấn c·ông không một chút do dự.

[Không ngờ lại gặp phải thằng liều. . .đụng nhầm thằng có máu SM rồi!!!] Kakyoin liên tục tung ra những từ ngữ yêu thương ở trong đầu, cậu ta không còn t·ấn c·ông mà điều khiển Stand tránh đi.

"Rầm!"

Devo cứ theo quán tính mà va vào nồi nước sôi ở sau lưng của Heirophant Green, mặc dù không có ai sử dụng đồ ở trong bếp nhưng nước được đun nóng thì bao giờ cũng cần phải sẵn có, nên họ cố tình đun một nồi nước sôi ở đây.

Nước nóng văng tung tóe, Kakyoin giật mình vội vàng lùi lại vài bước, hơi nước chặn mất tầm nhìn của cậu ta, chờ cho hơi nước biến mất thì tay người da đỏ cũng biến mất theo.

Thấy như vậy thì Kakyoin cũng thở phào một hơi, cậu không muốn đấu với đối thủ khổ dâm như thế này một chút nào, chiến đấu với bọn như vậy thì G·ay to.

Nhưng Kakyoin có vẻ đã mất cảnh giác trong khi cậu ta mất tập chung, Stand Devil trú ngụ trong con rối bỗng thoát ra, nó nhập vào hàng chục những con dao làm bếp đặt ở ngay dưới chân, con dao chầm chậm di chuyển.

"Xoẹt!"

"Hự?"

"Cái gì thế này? Mấy con dao tự di chuyển theo ý của chúng?" Kakyoin ngã xuống sàn nhà, ôm chân phải đẫm máu của mình, cậu ta đã bị con dao cắt phải.

Vết thương mặc dù không sâu nhưng nó đang chảy ra rất nhiều máu.

"Mày. . .thấy chưa đồ ngu! Đây là cái giá mà mảy phải tra cho tất cả những gì mà mày làm với tao!" một tiếng nói lạ vang lên khắp căn phòng, mấy con dao làm bếp cứ theo đó mà bay lên.

Chúng hướng mũi nhọn về trước người của Kakyoin rồi đâm xuống.

"Heirophant Green!"

Cánh tay của Heirophant Green tách ra, nắm lấy chân trái của cậu rồi kéo đi, vừa kịp tránh thoát khỏi phạm vi của mấy con dao làm bếp.

Thế nhưng chưa kịp thở dốc thì mấy lọ gia vị ở trên đầu của Kakyoin bỗng rơi xuống, chúng bay thẳng vào mắt của cậu ta, khiến cho đôi mắt cay xè.

"Mình không thể nhìn thấy gì được cả!"

"Hê hê hê hê. . .chấp nhận số phận đi thằng khốn! Mày sẽ là n·ạn n·hân đầu tiên của tao sau đó sẽ tới lũ đồng đội của mày!" âm thanh một lần nữa vang lên.