Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 23: Hoàng Đế và Kẻ Bị Treo.



Chương 23: Hoàng Đế và Kẻ Bị Treo.

Polnareff nhìn vào tấm gương một lần nữa, chỉ thấy con quái vật đã bước được vào trong phòng, nó đang đứng ở ngay sau lưng của anh.

"C-cái thứ gì thế này?! Mình chỉ có thể nhìn thấy được nó qua tấm gương! Vậy ra, đây là Stand liên quan tới tấm gương mà Jotaro đã kể! N-như thế này thì gay quá!"

Con Stand từ từ bước đến, nó đang dần áp sát Polnareff, thế rồi cánh tay của nó bỗng lòi ra một lưỡi dao nhọn.

Polnareff cảm thấy tình hình không ổn vội vàng gọi ra Silver Chariot, Kiếm Sĩ Bạc nhanh chóng đâm nát tấm gương.

"T-tên quái nào thế này? C·hết tiệt!" Polnareff nhìn mấy mảnh gương gỡ vụ đang nằm la liệt trên sàn nhà, anh ta lẩm bẩm.

Dường như nghĩ ra được cái gì đó, Polnareff vội vàng lao ra ngoài:

"Stand! Người thật đang ở đâu? Hắn là kẻ nào?" Polnareff nhanh chóng đảo qua tất cả các thực khách đang có mặt ở trong nhà hàng, anh ta cố tìm ta được cái gã có hai bàn tay phải đang giấu ở trong đám người.

Vì Stand ở gần đây nên chủ nhân của nó cũng không thể cách quá xa được!

Polnareff đẩy cửa và lao ra ngoài, thế nhưng anh ta sẽ không thể tìm ra được đối phương trong dòng người lao động đông đúc ở trên đường.

"Sao thế? Polnareff? Đã có chuyện gì à?" cả nhóm Kakyoin thấy Polnareff cư sử lạ lùng như vậy thì cũng bỏ dở bữa ăn của họ và chạy ra theo.

"Vừa rồi. . . vừa rồi nếu nó là Stand! Thì tức là. . .tên đó cuối cùng đã tới đây rồi! Jotaro! Stand mà cậu kể về cái gã dùng gương đã tới được đây rồi!" Polnareff siết chặt nắm đấm và nói.

Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi cái cảm giác phẫn nộ tới tột cùng này mới hiện lên trong lòng của anh? Từ cái ngày mất đi em gái Polnareff chưa bao giờ ngừng suy nghĩ tới việc tìm kiếm ra kẻ thù.

Cuối cùng hắn đã tới đây! Cơ hội sau tất cả hắn đã xuất hiện, Kẻ có hai bàn tay phải! Cơ hội báo thù cho đứa em gái đáng thương của anh!

Trái tim của Polnareff hơi nhói một cái.

"Chính là tên đã s·át h·ại em gái của tôi! Tên khốn đã chà đạp lên sinh mạng, linh hồn và tôn nghiêm của em gái tôi. . .! Cuối cùng. . .tôi cũng gặp được hắn!!!" ánh mắt của Polnareff đầy sát khí, anh ta nghiến răng ken két rồi rặn ra từng từ.

"Cái tên mà cậu muốn báo thù đang ở đây sao?" ông Joseph nói.

"Ông Joestar! Từ giờ tôi sẽ đi một mình, đành phải chia tay với mọi người. . .! Tôi không thể ngồi yên khi biết được kẻ đã g·iết em gái mình đang ở đây! Tôi sẽ không đợi hắn tới g·iết mình đâu! Nếu để kẻ địch t·ấn c·ông thì sẽ rất bất lợi! Đó cũng không phải là phong cách của tôi! Tôi sẽ tìm ra hắn trước rồi g·iết hắn một cách đau đớn nhất!" Polnareff nói.

"Thế nhưng anh đâu biết được mặt và khả năng Stand của hắn?" Kakyoin lên tiếng ngăn cản, không ai ở đây rõ ràng hơn cậu sự đáng sợ của Stand Hanged Man.

Nó là một Stand á·m s·át đáng sợ!

Stand này có thể di chuyển xuyên qua các bề mặt phản chiếu và á·m s·át đối thủ vì vậy rất khó để dự đoán được bước đi của nó.

Thế nhưng Polnareff vô cùng cứng đấu, sự hận thù đã làm lu mờ đi lý trí của anh ta, hoặc cũng có thể việc báo thù cho em gái của mình quan trọng hơn cả mạng sống của anh.



"Chẳng sao cả! Tôi chỉ cần biết đó là gã có hai bàn tay phải là được! Còn nữa. . .hắn cũng biết tôi đang nhằm vào hắn. . . hắn cũng sẽ phải lo lắng trong lúc ngủ, sợ bị tôi đến và lấy đầu. . thế nhé!" Polnareff quay người rời đi.

"Chơi tất tay thì sẽ chỉ trắng tay thôi Polnareff!" Avdol thấy như vậy thì lên tiếng.

"Nói thế là ý gì hả?" Polnareff bỗng dừng bước quay đầu lại.

"Có sao thì nói vậy thôi!"

"Ý anh là tôi sẽ thua ư?" Polnareff lạnh lùng nhìn Avdol.

"Phải! Cậu không hiểu rằng mình đang mắc vào bẫy của kẻ địch sao? Chúng muốn cậu một mình để dễ dàng t·ấn c·ông! Đừng có mà hành động một mình Polnareff!" Avdol chỉ thẳng vào mặt của Polnareff mà nói.

Tay người Pháp hất văng cánh tay của Avdol, anh ta chõ đầu ngón tay lên ngực của anh thầy bói và nói:

"Nghe này! Giờ tôi phải nói cho rõ ràng! Tôi không quan tâm tới chuyện về Dio! Từ hồi ở Hồng Kông tôi đã nói rồi! Tôi đồng hành là để đi báo thù!!!

Ông Joestar và Jotaro hẳn cũng rõ về chuyện đấy! Từ bân đầu tôi đã luôn một mình rồi! Vẫn luôn chiến đấu một mình!"

"Đúng là người tùy tiện! Cậu đã quên việc mình từng bị Dio tẩy não ư? Đã quên rằng nguồn cơn của mọi chuyện bắt nguồn từ hắn sao?" Avdol nói.

"Còn anh thì hiểu được cảm giác khi có em gái bị g·iết hả? Nghe bảo lần trước khi gặp Dio anh đã sợ hãi và bỏ chạy nhỉ? Thể loại hèn nhát như vậy thì làm sao mà hiểu được cảm giác của tôi?" Polnareff bắt đầu buông ra những lời cay độc.

"Anh. . .!!"

"Đừng có mà động vào tôi! Trận anh thắng tôi ở Hồng Kông chỉ là do may mắn thôi! Đừng có mà lên mặt dạy đời!

Ồ! Cáu rồi hả? Nhưng mà nhé! Bây giờ tôi còn đang nóng máu hơn cả anh đấy! Anh thích ra vẻ người lớn như thế nào thì tùy, Avdol!" Polnareff lại nói.

"Tên này. . .!" Avdol định đấm một phát cho Polnareff tỉnh táo lại, thế nhưng anh đã bị ông Joseph ngăn lại.

"Đừng. . . Avdol!"

"Ông Joestar!"

"Đủ rồi! Cậu ta đã khăng khăng như vậy thì chúng ta không thể cản lại được đâu!" ông Joseph lại nói.

"Không! Tôi chỉ cảm thấy thất vọng thôi. . .Tôi chưa từng nghĩ cậu ta lại là người như vậy!

Đúng là tôi từng hoảng sợ bỏ chạy. . .nhưng cũng vì thế tôi mới tin rằng chúng ta sẽ chiến thắng! Tôi cũng có thể khẳng định cậu sẽ thất bại!" Avdol thở dài và nói.

"Hả??? Vậy thì tôi cũng khẳng định này! Tiên đoán của anh nhất định sai rồi!" Polnareff vừa nói vừa hất cái vòng cổ của Avdol, anh ta quay người bỏ đi ngay sau đó.



Cả nhóm bốn người chỉ yên lặng nhìn Polnareff biến mất trong dòng người.

. . . . . .

Ở ngoại ô thành phố lúc này, mặt trời đã ngả về phía tây sau một ngày dài.

Từng tia nắng màu đỏ nhuộm khắp mọi nơi trên con đường đất hoang vắng cùng với hai đứa dở hơi đang cưỡi voi đi đường.

Con voi phi nước đại tạo nên những tiếng rầm rầm kinh người, kèm theo đó là một đống bụi và đất bay lên khắp nơi, ấy thế mà cái cặp dở hơi kia không biết che miệng và mũi đi.

"Được rồi! Xuống đi!" gã đàn ông điển trai với mái tóc vàng dài tới gần bả vai dừng con voi lại và nói với cô gái ở sau lưng của hắn.

Gã gõ gõ vài cái lên người con voi ra hiệu cho nó ngồi xuống, con voi cũng rất hợp tác, nó ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của tay cao bồi.

"Ta phải đi gặp một người bạn! Từ đây tới thành phố cũng không quá xa, nên em tự đi về đi!" Tay đàn ông lên tiếng.

Cô gái xinh đẹp thấy gã chuẩn bị rời đi thì vội vàng lên tiếng:

"Xin chàng hãy cưới em làm vợ! Em xin hiến dâng cả tấm thân này! Chàng cần gì xin hãy cứ nói! Làm ơn! Hãy để em được bên chàng mãi mãi!"

Tay tóc vàng thấy thế thì lên tiếng:

"Cứ ngáo ngơ như thế mãi là ta bực mình đấy nhé! Em mới 16 tuổi thôi mà? Định trở thành cô dâu 16 tuổi hay gì?"

"Nhưng em đã đủ tuổi kết hôn rồi ạ!" Cô gái nói rồi nhìn gã đàn ông với ánh mắt si tình.

Thấy người mình yêu như vậy tay tóc vàng cũng mềm lòng, hắn ta thở dài một hơi rồi tung người nhảy xuống từ trên thân voi.

Gã tiến tới trước mặt của cô gái nắm lấy tay cô và nói:

"Nghe này. . .! Ta chỉ là một kẻ nay đây mai đó! Ngày nào cũng sống như thể ngày đó là ngày cuối cùng trong cuộc đời của ta!"

Tay cao bồi đặt tay lên môi của cô gái rồi tiếp tục nói:

"Suỵt!! Quý tộc như em thì không thể cưới một kẻ như ta được! Dù cho hai ta có yêu nhau như thế nào đi nữa!"

Cô gái nghe vậy thì hỏi:

"Thật sao? Chàng cũng yêu em sao?"

"Ừ. . .! Em là người mà ta yêu nhất ở trên đời! Cũng chính vì thế. . nên ta không thể cưới em! Vì ta yêu em!



Em hiểu cho ta chứ? Ta cũng khổ tâm lắm chứ, lồng ngực như muốn vỡ tung ra. . .nhưng thi thoảng có thể được gặp em và ôm em như này. . . ! Với ta đã là quá hạnh phúc rồi!"

Gã nói với giọng điệu chân thành, giống như người tình không muốn rời xa nhau, hy vọng anh này không phải là ca sĩ.

Cả hai cứ ôm nhau giữa đường giữa cái một lúc thì mới rời nhau ra, tay tóc vàng nhảy lên lưng voi một lần nữa và nói lời từ biệt:

"Vậy nhé! Tình yêu của ta!" nói rồi thanh niên phủi đít quay đi thật nhanh.

"He he. . !"

Nhưng chỉ đi được một đoạn không xa, tiếng cười lạ lẫm vang lên đã khiến cho tay tóc vàng dừng lại, hắn nhìn về hướng mà tiếng cười phát ra và nói:

"Nghe lén như thế là không hay đâu! Nhất định ngươi sẽ bảo ta vẫn gian trá như mọi khi. . .và trên đời thì thiếu gì thứ con gái như vậy?

Nhưng con bé này dễ lợi dụng nên cũng tiện lắm! Chuyện gì nó cũng làm, kể cả việc hy sinh tính mạng!"

Gã cưỡi voi đi tới trước mặt chủ nhân của tiếng cười, đó là một người đàn ông đang ngồi dựa lưng vào một mỏm đá lớn, cái bóng của tảng đá đã che khuất đi khuôn mặt của hắn ta.

Tay này trông có vẻ khá chill khi hắn còn vừa uống rượu vừa ngồi đợi.

"Ngươi biết cách làm việc của ta mà! Có đúng không hả? Ngài J.Geil?" Tay tóc vàng bình tĩnh nói.

Gã đàn ông thì không lên tiếng, hắn chỉ nhẹ nhàng mở lòng bàn tay đang nắm chặt của mình ra. . .thật bất ngờ, hắn ta có hai bàn tay phải.

Hol Horse cũng chính là tay cao bồi có mái tóc vàng, hắn ta nhiều lần tự hỏi với hai bàn tay phải thì tay này có sóc cái lọ linh hoạt hơn hay là không? Mà chắc câu trả lời là có nhỉ?

"Thêm nữa! Chuyện về Polnareff và Silver Chariot. . .có vẻ như hắn ta đang một mình tìm ngươi đó! Định thế nào đây? Có vẻ như hắn ta đã ngu muội và cắn câu đúng theo như kế hoạch của ngươi! Hê. . .chúng ta g·iết hắn trước chứ?" Hol Horse nói.

Đúng lúc này thì Hol Horse phát hiện có thứ gì đó đang bò gần lại đây, nhìn kỹ thêm một chút thì đó là một con rắn hổ mang, nó dường như đang rất đói.

Con rắn hổ mang phè hai cái mang của nó rồi ngước đầu lên nhìn Hol Horse.

Thế rồi, chớp mắt con rắn vồ lên t·ấn c·ông, nhưng chỉ thấy Hol Horse vẫn mỉm cười tự tin, hắn ta đưa bàn tay của mình ra, một khẩu súng lục ổ quay màu bạc bất ngờ xuất hiện từ hư không.

Hol Horse nhắm ngay thẳng vào con rắn hổ mang rồi bóp cò, viên đạn từ trong khẩu súng bắn ra với tốc độ cực nhanh, nó xé toạc không khí rồi bắn lìa đầu của con rắn.

Nhưng cái đầu vẫn chưa dừng lại, nó văng thẳng về phía của cái gã có hai bàn tay phải, con rắn vẫn còn sống tạm thời, nếu lúc này mà bị nó cắn thì vẫn dính độc như thường.

Cái đầu bay vọt qua chai rượu, nhưng trước khi nó kịp cạp gã hai bàn tai phải thì một bóng người xuất hiện, phản chiếu trên trai rượu, đó là con quái vật đã t·ấn c·ông Polnareff lúc sáng.

Chỉ thấy tay xác ướp tung ra vài đường kiếm cơ bản là đã có thể cắt phần đầu của con rắn thành những mảnh nhỏ, J.Geil cũng đứng dậy.

"Đi nào! Với Hoàng Đế (Emperor) của Hol Horse ta đây và Người bị treo ( Hanged Man) của ngươi chúng ta sẽ g·iết sạch bọn chúng!!"

Nói rồi hai gã đàn ông bước đi biến mất trong mớ cái bụi bị gió thổi bay.

Ơ thế chúng bay bỏ con voi lại đấy à?