Polnareff quay trở về khách sạn với khuôn mặt buồn như đưa đám, anh ta ngồi xuống bên của sổ rồi yên lặng nhìn ra bên ngoài.
Sau cả ngày tìm kiếm mệt mỏi mà không có kết quả khiến cho Polnareff càng tức giận, nhưng anh ta đâu thể làm được gì khác?
Từng giọt mưa bắt đầu rơi xuống ở bên ngoài, chúng bám đầy tấm kính cửa sổ, cơn mưa như nỗi lòng của Polnareff vậy.
Anh ta cứ ngồi như vậy, thẫn thờ cả đêm, cơn mưa kéo dài tới tận sáng ngày hôm sau mà vẫn chưa dứt.
Mặc kệ thời tiết Polnareff vẫn chạy ra ngoài để hởi thăm tin tức về gã có hai bàn tay phải, thế nhưng mọi câu trả lời anh ta nhận được đều là những cái lắc đầu hoặc nói không.
Cũng đúng lúc này cả nhóm bốn người Kakyoin đang dùng bữa ở trong nhà hàng.
"Rốt cuộc là vẫn không quay lại nhỉ?" ông Joseph nhìn về cái ghế trống mà bốn người cố tình để lại cho Polnareff và thở dài.
Lần này có vẻ như họ đã mất đi một người đồng đội đáng tin cậy thật rồi!
. . . . .
"Nani? Ông từng thấy hắn thật hả? Ông từng thấy một tên có hai bàn tay phải sao?" Polnareff vui mừng khi ông lão ngồi ven đường mà anh ta hỏi đã trả lời có.
Ông lão gật gật đầu trước câu hỏi của Polnareff.
Thấy vậy anh ta vội vàng ngồi xuống và hỏi thêm:
"Ông thấy hắn ta ở đâu vậy?"
Ông lão không nói gì mà chỉ quay đầu về phía đường lớn, rồi chỉ tay vào hai gã đàn ông đang đi tới từ phía xa, một tay mặc đồ màu vàng với cái mũ rộng vành màu tương tự, ngoài Hol Horse ra thì còn ai vào đây nữa?
Tên còn lại mới kỳ lạ hơn, những hạt nước mưa không thể chạm được vào cơ thể của hắn, chúng chảy từng giọt từng giọt quanh cái lồng kính vô hình ở bên ngoài của gã.
Thế nhưng đúng lúc này thì bầu trời tạnh mưa, những đám may đen trôi đi mất để lộ ra ánh nắng của mặt trời, gã có hai bàn tay phải cũng biến đi đâu mất theo những giọt mưa, chỉ để lại tay Hol Horse một mình đi ở trên đường.
"Hả? Đi đâu mất rồi? Vừa nãy vẫn ở kia cơ mà?" ông lão già ngẫn cả người ra khi nhìn thấy hai người vữa này giờ chỉ còn lại một người.
"Cái gì?" Polnareff giật mình hỏi ngược lại.
Ông lão thấy thế thì chỉ chỉ về hướng của tay Hol Horse đang bước đến, ông ta nói:
"Rõ ràng! Lão thấy hắn đi cùng người kia mà?"
Hol Horse bước tới trước mặt của Polnareff và dừng lại, gã dẫm mạnh lên vung nước mưa ở trên đường làm cho nước văng tung tóe, dụi tắt cả điếu thuốc còn đang cháy dở mà hắn cầm ở trên tay.
Gã cao bồi tóc vàng cười và nói:
"Súng thì luôn mạnh hơn kiếm!"
Polnareff nghe vậy thì ngơ ra, anh không biết hắn ta có ý gì cũng chẳng biết gã này là ai, nhưng trực giác cho anh biết rằng, kẻ đến không có ý đồ tốt.
"Đây là một câu danh ngôn đấy!" Hol Horse sờ sở lên cái mũ rộng vành của hắn rồi nói tiếp.
"Ngươi là tên quái nào vậy hả?" Polnareff hỏi.
Hol Horse chờ đợi cơ hội giới thiệu đã lâu, gã dùng tay đẩy nhẹ vành mũ lên và nói:
"Tên của ta là Hol Horse! Kẻ sử dụng Stand ứng với quân bài Emperor! Ngài Dio đã trả tiền cho ta để tới đây lấy mạng của bọn mi!"
Polnareff nghe vậy thì không vui, thứ anh ta quan tâm là thông tin về kẻ g·iết em gái mình chứ không phải thứ giới thiệu với vẩn này:
"Này tên nhà quê! Ta không cần ngươi tự giới thiệu đâu! Ngươi có quen biết cái tên có hai bàn tay phải không?"
"Đúng là một tay tùy tiện! Nhưng nếu ngươi đã thành tâm muốn biết thì ta cũng sẵn sàng trả lời, mà sao cũng được! Bọn ta cùng một hội! Hắn ta đang ở gần đây!" Hol Horse nhét lại điếu thuốc vào trong miệng rồi từ từ nói.
Polnareff nghe được như vậy thì trong lòng hơi nhói lên, rất gần rồi, anh đã đi tới rất gần rồi, ngày hôm nay Polnareff sẽ phải báo thù cho em gái của mình.
"Nani? Hắn ta ở đâu?"
"Nói như thế thì chẳng có ý nghĩa gì đâu! Hol Horse ta đây sẽ tiếp đãi ngươi!" Hol Horse nhìn thấy Polnareff không thèm để hắn vào trong mắt thì vội nói.
Nghe được như vậy Polnareff chỉ cười khinh bỉ và lên tiếng:
"Mấy cái loại rác rưởi thì lúc nào cũng thích nói như vậy! Xong rồi kết cục thì chỉ có ngược lại! Ồ? Có gì mà đang cười sao?"
"Ngài Dio có nói Polnareff là một tên hay khinh người! Nên ta có thể dễ dàng đánh bại! Quả đúng là như vậy, cho nên ta mới cười đó! Hê hê hê. . .!" Hol Horse không nhịn được vừa cười vừa nói.
"Nếu không đánh bại được ngươi thì không thể gặp được tên đó! Đã thế thì phải chiến vậy! Có ngon thì bơi vào đây!!" Polnareff nói.
Đúng lúc này thì Hol Horse lại hỏi:
"Ngươi có biết cờ c·hiến t·ranh không? Xe tăng tuy là mạnh hơn bộ binh nhưng lại sợ mìn. . .mà đây là kiến thức cơ bản trên chiến trường rồi! Emperor của ta mạnh hơn ngươi, thế nên để ta nói một chút về năng lực của nó trước khi g·iết ngươi nhé?
Súng mạnh hơn kiếm đấy! Ừm! Quả nhiên là danh ngôn mà~!
Stand của ta có thể xạ kích! Đấu với địch dùng xạ kích thì kiếm làm gì đã có cửa?"
"Đùa cái gì đấy? Xạ kích hả? Tao lại sợ mày quá!" Polnareff nghe cái giọng điệu tự mãn của Hol Horse thì ôm bụng mà cười.
Hol Horse thấy như vậy thì cũng cười lây theo, cả hai người đàn ông cứ như thế cười lớn giữ đường giữa cái.
"Ta sẽ đập c·hết ngươi!" cả hai người đồng thời thốt ra cùng một câu nói, họ nhanh chóng triệu hồi Stand của mình.
"Ngươi đã coi thường ta quá rồi! Polnareff!!! Chính vì thế nên ngươi đã thua rồi!" Hol Horse bóp cò súng, một viên đạn xé toạc không khí bắn ra khỏi nòng súng.
Polnareff không có ý định tránh né viên đạn, anh ta tự tin với khả năng và tốc độ của Silver Chariot, ra lệnh cho nó cởi bỏ bộ giáp hòng đạt tới tốc độ nhanh nhất, nhanh tới nỗi đủ để cắt được viên đạn của Hol Horse.
Lưỡi liễu kiếm của Silver Chariot vạch một đường thanh lịch trong không trung, nhắm vào giữa viên đạn mà chém đôi nó, thế nhưng khi lưỡi kiếm sắp sửa chạm được vào đầu đạn.
Thì. . .
Hướng đi của viên đạn bất ngờ lệch qua một bên, nó thành công tránh đi lưỡi kiếm rồi lại di chuyển trở về quỹ đạo ban đầu.
"N-Nani!!!??"
[K-không thể nào? Nó tự chuyển hướng sao? C-c·hết rồi!!!] Polnareff không ngờ được việc này, tim của anh ta bắt đầu đập loạn nhịp và chỉ có thể trơ mắt nhìn viên đạn bay tới.
[Viên đạn đó cũng là Stand của ta đấy! Coi thường ta tới mức không ngờ tới cả chuyện đó. . .thì sẽ phải trả giá bằng cái mạng của ngươi đó Polnareff!] Hol Horse cười gằn và nói thầm trong lòng, bây giờ hắn thắng chắc rồi, chỉ cần nghe được tiếng hét tuyệt vọng trước khi c·hết của Polnareff nữa thôi.
Viên đạn sắp đâm thẳng vào trán của Polnareff, thì đúng lúc này Avdol từ đâu xuất hiện, anh ta lao vào xô ngã Polnareff vừa hay tránh khỏi viên đạn.
"Polnareff!!!!"
"Nani?!"
"A-Avdol?!"
"Tôi lo lắng nên đi tìm quả là không thừa thãi mà! Polnareff cậu đã quá tự tin rồi!" Avdol hét thẳng vào mặt của Polnareff.
"Lo lắng ư? Cái tên này. . .! Anh định lên mặt dạy đời tôi nữa đấy à?" Polnareff thì vẫn cứng đầu phủ nhận.
"Kẻ địch biết rõ về cậu! Cậu từng nói mình vốn đã sống một mình, nhưng từ giờ nếu chỉ có một mình thì cậu sẽ chẳng thể thắng được đâu!" Avdol nói.
"Hừ! Có kẻ khác an thiệp đúng là ghét thật!" Hol Horse hít một hơi thuốc lá rồi nói.
Đúng ngay lúc này viên đạn bắn trượt của hắn ta bất chợt quay đầu lại, nó phóng thẳng về chỗ của Avdol.
"Avdol! Tránh ra mau! Viên đạn nó đang quay lại đó!"
Avdol thấy như vậy thì không định tránh, anh ta triệu hồi Magician Red với ý đồ sử dụng ngọn lửa của mình nhằm đốt cháy viên đạn.
Nhưng đúng cái lúc Avdol đang tập trung vào viên đạn thì tại cũng nước mưa sau lưng của anh, Stand Kẻ bị treo bỗng xuất hiện, cánh tay của nó đâm ra một con dao nhọn, bàn tay thì bắt lấy bả vai của Avdol.
"Avdol!!!!" Kakyoin bỗng từ đâu chạy tới, cậu ra lệnh cho Heirophant Green thổi bay vũng nước bằng những cú đấm nhanh như gió của nó.
"Rầm!".
Nhát đấm mạnh thổi văng vũng nước, Stand Kẻ Bị Treo mất đi vật phản chiếu thì nó cũng không thể t·ấn c·ông được Avdol, vừa hay Avdol cũng nung chảy được viên đạn trước khi nó kịp ghim vào đầu của anh.
"Cảm ơn cậu! Kakyoin!" Avdol chảy mồ hôi lạnh và nói, chỉ một chút nữa thôi, nếu như anh bị Stand của gã có hai bàn tay phải q·uấy n·hiễu thì viên đạn có lẽ đã g·iết c·hết anh.
"Lại thêm một kẻ phá đám nữa! Phiền phức thật đấy!" Hol Horse hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Kakyoin, hắn ta ngậm điếu thuốc rồi dùng ánh mắt cảnh giác nhìn cả ba người.
"Được rồi! Nếu cả ba người chúng ta cùng ở đây thì hãy dạy cho hai gã này một bài học chứ nhỉ?" Kakyoin bước lên phía trước và nói.
Heirophant Green nghe lệnh mà ra, nó lao thẳng tới trước mặt của Hol Horse với tốc độ cực nhanh, nhưng ngay khi nắm đấm sắp sửa đập xuống thì tấm kính ở trên cái mũ cao bồi của Hol Horse lóe lên.
Stand Kẻ Bị Treo đã xuất hiện trong đó từ bao giờ, nó vung mạnh lưỡi dao chém một đường dài trước ngực của Heirophant Green.
"Hự!" ngực của Kakyoin bỗng tóe máu, một vết cắt dài cứ như vậy bất ngờ xuất hiện, Heirophant Green vì không được ý chí của chủ nhân dẫn dắt thì cũng ngã xuống trên mặt đất.
Kakyoin cố nén đau, cậu ta ngồi nửa quỳ trên mặt đất, bàn tay giữ lại v·ết t·hương không để cho nó chảy máu vừa gắng gượng nói:
"Stand của đối thủ có thể t·ấn c·ông chúng ta qua gương! Mọi người! Nhanh chóng phá hết mất tấm kính xung quanh đi!"
"Được rồi! Magician Reddd!" Avdol ra lệnh cho Stand của mình sử dụng ngọn lửa phun ra từng miệng và hai cánh tay hòng nung chảy hết mấy tấm kính từ những cửa hàng quanh dãy phố.
"Các ngươi nghĩ Hol Horse này sẽ để cho việc đó xảy ra sao?" Hol Horse tiếp tục bắn một viên đạn nữa thẳng tới Avdol.
Thế nhưng Avdol không có một chút hoảng loạn nào, anh ta sử dụng những ngọn lửa như một tấm chắn, chỉ cần viên đạn của Hol Horse đi qua thì nó sẽ bị nung chảy.
Tay tóc vàng thấy vậy thì điều khiển viên đạn trệch sang hướng khác, nếu mấy viên đạn của Hol Horse bị hủy đi quá nhiều hắn cũng sẽ phải nhận lại sát thương tương ứng vì dù sao những viên đạn này cũng là Stand của hắn.
Hol Horse đã mất đi một viên bởi Avdol rồi, nên hắn không dại gì mà mạo hiểm.
Viên đạn cứ thế v·út bay lên trên trời theo một đường vòng cung, Hol Horse không vội vàng thu viên đạn lại, hắn cố tình điều khiển cho nó bay vòng vòng, đợi cơ hội rỉa trộm.
"Hắn ta kia kìa! Nhanh chóng phá kính đi!" Kakyoin thở hồng hộc đứng dậy, cậu ta phát hiện ngay ra con Stand Kẻ bị treo đang đứng lù lù trong tấm kính phản chiếu.
Không may thay hắn còn đứng ngay bên cạnh Polnareff, đúng lúc anh ta đang sôi máu vì hận thù, nó đã xóa nhòa đi sự sợ hãi cũng như khả năng phán đoán tình huống của anh chàng người Pháp.