"Xin chào, Polnareff! Ta rất lấy làm tiếc cho em gái của ngươi! Dù gì cũng là một cô gái xinh đẹp mà! Nhưng không cần phải lo đâu Polnareff, ta sẽ tiễn ngươi về cùng với em gái của mình!" Tay chủ nhân Stand nói chuyện thông qua Stand của mình.
Hắn điều khiển nó đi từ mặt gương này qua mặt gương khác, vừa đứng ở phía sau lưng của Polnareff vừa lên tiếng khiêu khích, thế rồi hắn ta t·ấn c·ông.
Con dao mảnh dài và sắc bén xé gió hòng đấm vào cuống họng của Polnareff, thế nhưng tấm gương phản chiếu đã bị kiếm sĩ bạc chém nát bét.
"Clang!!!"
"Xoảng xoảng!"
"Thằng khốn!" Polnareff bắt đầu trở nên kích động trước những lời khiêu khích, anh ta bắt đầu điên cuồng t·ấn c·ông những cánh cửa kính ở trên đường mà không để ý rằng viên đạn của Hol Horse đang bay về hướng này.
"Polnareff! Đừng mất bình tĩnh bởi mấy cái trò rẻ tiền đó!" Avdol vội vàng chạy tới hòng giúp Polnareff ngăn cản viên đạn.
Cũng đúng vào lúc này, một chiếc xe bán tải nhỏ bất ngờ rẽ vào con đường mà cả ba người Kakyoin đang chiến đấu, tay tài xế là một người đàn ông ở tuổi trung niên với nước da hơi ngăm đen.
Khi nhìn thấy cái lũ chặn ở giữa đường ông ta mới hơi hạ vận tốc và bấm còi, thế nhưng đương lúc tay tài xế đang chú ý tới nhóm Kakyoin thì một bóng người hiện lên qua kính chiếu hậu.
Đó chính là Stand Kẻ bị treo, nó nhanh chóng sử dụng con dao ở trên ổ tay xiên thủng cuống họng của người tài xế.
"Khặc!!"
Chiếc xe mất đi chủ điều khiển cứ như một con ngựa hoang chạy thẳng đến, nó lao vào chỗ mà Polnareff cùng với Avdol đang đứng.
"Polnareff! Avdol!" Kakyoin cố gắng chịu đau đứng dậy, cậu ta triệu hồi Heirophant Green và để nó chặn lại đầu của chiếc xe.
Thế nhưng việc đó hoàn toàn không có tác dụng cả Kakyoin và Stand của cậu ta đều bị chiếc xe húc bay thẳng ra xa, con xe bán tải càng lao tới thì càng nhanh.
Hóa ra Kẻ Bị Treo cố tình đạp lên chân ga, điều này khiến cho chiếc xe ngày một đi nhanh hơn, Avdol thấy thế thì vội đẩy Polnareff sang một bên.
"Rầm! Loảng xoảng!"
Chiếc xe tông thẳng vào người của Avdol, nó phá vỡ bức tường của một tòa nhà ven đường, từng mảng bê tông vỡ đè lên người của Avdol, anh ta không còn động đậy nữa mà nằm yên ở đó.
"Avdol!" Kakyoin vội vã lao đến, cậu ta dùng Stand dời hết những mảng bê tông đang đè lên người của Avdol, nhưng đầu anh ta chảy máu nhiều quá.
[R-rõ rõ ràng anh chỉ b·ị t·hương thôi đúng không Avdol? Xin hãy nói với tôi anh chỉ b·ị t·hương thôi! Nào, giờ anh sẽ tỉnh dậy và nói gì đó mà đúng không?] Kakyoin run run cố gắng lay người Avdol.
"Avdol! Tỉnh dậy đi, làm ơn! Tôi xin anh đó, hay tỉnh lại đi! Không thể nào! CHẾT TIỆT!
Không thể nào!" Kakyoin gào thét, cậu đã cố gắng ngăn việc này không xảy ra, cậu đã giúp Avdol tránh thoát được viên đạn đầu tiên.
Thế nhưng mà. . . tại sao?
Nếu như ở trong nguyên tác Avdol vẫn còn sống khi bị viên đạn của Hol Horse ghim vào đầu anh ta vẫn sẽ tiếp tục hành trình cùng cả bọn, nhưng lần này, có thể Avdol đ·ã c·hết thật rồi.
Kakyoin đặt Avdol nằm xuống, bàn tay của cậu ta run rẩy, trong lòng thì sợ hãi tự trách.
Polnareff nhìn thấy Avdol như vậy thì đứng đơ ra như trời sập, anh ta quay người đi và nói:
"Thích dạy đời nên mới như vậy đó! Đúng là chướng mắt mà!"
"Anh vừa mới nói cái gì vậy hả, Polnareff? Avdol vì lo cho anh nên mới. . .!" sự tức giận bắt đầu xâm chiếm ý chí của Kakyoin.
"Ai mà cần tên đó giúp chứ? Tên này cứ thích xía và chuyện của người khác, nhưng chậm chạp như vậy nên mới bị hạ, loại như vậy chỉ cản trở nhau mà thôi! Tôi đã bảo là mình sẽ tự làm cơ mà?" Polnareff lạnh lùng đáp.
"Đồ khốn. . .! Được anh ấy cứu mạng mà anh còn nói như thế à?" Kakyoin nghiến răng và nói.
Đúng lúc này thì cậu ta chú ý tới những giọt nước rơi xuống dưới đất trước mặt của Polnareff, là nước mưa à? Không đó là nước mắt của Polnareff, nước mắt từ hai hàng lệ của anh ta tuôn dài.
Tay người pháp mếu máo như một đứa trẻ con, anh ta cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, thế nhưng sự xót thương, hối hận cứ bung ra, tuyến lệ không còn nghe theo sự điều khiển của chủ nhân nó.
"Đúng là phiền mà! Ai lại bỏ mạng vì tôi như thế? T-tôi đúng là đồ chướng mắt mà. . ." Polnareff quay đầu lại nhìn Avdol đang nằm trên mặt đất, anh ta vừa khóc nấc lên vừa nói.
Đúng lúc này thì Hol Horse lại lên tiếng chế nhạo, đời nào hắn chịu bỏ qua cơ hội trời ban như vậy, hắn ta là thể loại người thích chọc ngoáy lên v·ết t·hương của kẻ khác và khiến chúng mất hết ý chí chiến đấu:
"Hê hê. . .! Nhìn mặt cứng cỏi như thế mà c·hết nhanh thật! Mà đời người thường đùng một cái là chấm dứt mà! Ra đi khi chưa kịp nói lời từ biệt cũng là thường thôi! Sao? Ta nói như thế biết trước hết cả rồi nhể?"
Polnareff nghe thấy như vậy thì tức giận, anh ta không nói một lời nào mà từ từ bước tới trước mặt của Hol Horse, những bước chân nặng trĩu nhưng đầy sự phẫn nộ.
"Polnareff! Đừng trúng kế khích tướng của hắn ta! Anh vẫn không hiểu hay sao? Avdol đã bảo anh đừng chiến đấu một mình cơ mà!" Kakyoin đã mất đi một người đồng đội đáng tin cậy, cậu không muốn mất thêm một người nữa, thế nhưng Polnareff lại bỏ ngoài tai những lời mà cậu ta nói.
"Anh đã phớt lờ, anh đã bỏ qua những lời mà Avdol nói! Anh chỉ muốn báo thù kể cả khi có đồng quy vu tận hay sao?
Avdol đã lo lắng chuyện đó nên mới đi theo! Và rồi lại thành ra thế này!" Kakyoin mặc kệ những v·ết t·hương đau nhói trên cơ thể, cậu ta đứng dậy và tiếp tục nói.
Polnareff có dừng lại, anh ta nghiến chặt hàm răng và cố rặn ra từng tiếng:
"Vậy thì tôi phải làm cái gì chứ hả?
"Chúng ta phải rút lui thôi!"
Polnareff lắc đầu, đây là câu trả lời mà anh ta không muốn nghe nhất, Polnareff lạnh lùng lên tiếng:
"Avdol đã bị bọn chúng hại c·hết. . .em gái tôi thì bị g·iết mà tôi thì lại không thể phản kháng! Vậy mà cậu bảo tôi phải kìm nén và bỏ chạy hay sao?" cơn tức giận như một dòng lũ khổng lồ, nó chợt ập tới quấn phăng mọi lý trí còn sót lại ở trong đầu của Polnareff, bây giờ anh chỉ muốn báo thù, cho em gái của anh, cho người bạn của anh.
"Không thể chiến đấu khi ta đang trong tình trạng bất lợi được! Đừng có đánh một trận mà chắc chắn mình đã thua như vậy! Đó là điều mà Avdol muốn anh hiểu!" Kakyoin nói.
Thế nhưng Hol Horse nào có muốn để cho đối thủ của mình chạy thoát, đặc biệt là khi kẻ mạnh nhất trong ba người chúng đã bị g·iết, hai tên còn lại chỉ là tép riu mà thôi, hắn ta cười đểu và nói:
"Này này này! Lại đây mà chơi với ta đi!"
"THẰNG KHỐN. . . . . .!" Polnareff hét lớn.
"Polnareff đừng! Chúng ta sẽ bỏ trốn bằng chiếc xe tải ở phía sau của tôi!" Kakyoin túm lấy vai của Polnareff và giữ anh ta lại rồi nói.
"C-cậu bảo tôi phải kiềm chế ư? H-hiểu rồi!" Polnareff nhìn Kakyoin rồi lại nhìn Avdol nằm ở trên mặt đất, anh ta thở gấp liên tục rồi đưa ra một quyết định khó khăn, đó là rút lui.
Thế nhưng cuộc đời chẳng dễ dàng như vậy, ngay cái lúc Polnareff định buông bỏ thì một giọng nói bỗng vang lên ở bên cạnh:
"Này! Polnareff! Avdol đã vì ngươi mà c·hết đó! Vậy tức là ngươi nợ Avdol mà nhỉ? Nếu không phải vì ngươi thì hắn đã không c·hết!" Kẻ Bị Treo xuất hiện ở tấm kính ngay bên cạnh của Polnareff, hắn ta vừa thủ thỉ vào tai của anh vừa bước lại gần hơn.
"Đ-ĐỒ KHỐN! Cơ thể thật của ngươi đang ở đâu cơ chứ?"
Những tiếng bước chân đi tới gần như âm thanh báo tử vang vảng ở trong đầu của Polnareff.
"Nhưng không cần phải buồn đâu Polnareff! Trái lại ta nghĩ ngươi nên vui thì hơn! Bởi vì hai ngươi sắp được đoàn tụ rồi! Ngươi sẽ c·hết rồi được đoàn tụ với hai đứa đó ở cõi âm!
Em gái của ngươi dễ thương lắm đấy, Polnareff. . . .Khi ngươi gặp lại em gái thì hãy hỏi nó! Hỏi xem ta đã g·iết nó như thế nào ấy!"
Những lời nói đó đánh sập đi bức tường kiên nhẫn cuối của của Polnareff, sự bình tĩnh mà anh ta khó khăn lắm mới ổn định lại thì một lần nữa bị xé toạc.
"THẰNG CHÓ NÀY!!!!!!!!!!"
Polnareff triệu hồi kiếm sĩ bạc rồi cho nó đâm thủng hàng trăm lỗ trên tấm kính, tấm kính vỡ tan thành từng mảnh nhỏ nằm la liệt trên mặt đất.
Thế nhưng Stand của địch không biến mất, tên xác ướp đứng ở một trong hàng chục những mảnh kính nằm rải rác ở trên mặt đất, hắn ta cười và nói:
"Chariot của ngươi không thể chém được Hanged Man của ta! Stand của ta đang ở trong gương, còn ngươi thì không thể vào được trong đó nên mới như thế!"
Hắn ta nhấc bàn tay lên rồi vỗ một cái thật mạnh lên vai của Polnareff làm nó lõm hẳn xuống thành hình của một bàn tay phải, gã đó lại nói:
"Điên tiết lắm không? Hẳn là điên tiết lắm rồi nhỉ? Này Hol Horse bắn đi, hãy tiễn tên này lên đường!"
Tay sát thủ giữ chặt lấy Polnareff rồi ra lệnh cho Hol Horse cùng t·ấn c·ông, tay tóc vàng cũng vô cùng tự giác, hắn triệu hồi ra Stand của mình rồi bóp cò.
"Bành!"
Nhưng có vẻ như hai tên này quên mất sự hiện diện của Kakyoin rồi thì phải:
"Emerald Splash!"
Nháy mắt một chuỗi các viên ngọc lục bảo được bắn ra, chúng đập vào cơ thể của Polnareff rồi đẩy văng anh ta đi, Kakyoin hoàn toàn có thể khống chế được uy lực của chiêu này, vì cậu đã luyện tập nó từ hồi còn nhỏ, nó đã in sâu vào trong tiềm thức, kể cả khi một linh hồn khác sử dụng cơ thể này.
"Nani?!"
Viên đạn của Hol Horse cũng bị thổi bay bởi đòn lục bảo, cả hai tên sát thủ đều ngỡ ngàng, chúng không ngờ tới việc Kakyoin sẽ t·ấn c·ông Polnareff.
Nhân lúc cả hai tên còn đang giật mình, Kakyoin đã leo ngay lên chiếc xe tải nhỏ đậu ở ven đường, cậu ta sử dụng Heirophant Green để mở khóa bằng cách cho nó chui vào trong ổ khóa và khởi động xe từ trước.
Thế rồi đạp chân ga và phóng thẳng tới trước mặt của Polnareff, tay người pháp thì vẫn đang nằm choáng váng sau đòn t·ấn c·ông bất ngờ.
"Rừ rừ rừ!"
"Polnareff!" Kakyoin mở cửa xe đưa tay ra.
Polnareff cũng rất phối hợp, anh nắm lấy tay của Kakyoin rồi leo lên xe.
"Kakyoin à? Không tệ đâu!" Hol Horse nhìn chiếc xe đang chạy đi thì lầm bẩm nói, hắn ta triệu hồi Stand Hoàng Đế của mình hòng t·ấn c·ông, thế nhưng lại do dự rồi hạ súng xuống:
"Ra ngoài tầm với của Stand rồi! Dù có bắn chúng thì cũng chẳng gây thiệt hại gì! Mà ngài J.Geil đi theo chúng rồi!" Hol Horse bước tới kiểm tra mấy tấm kính và nói.
Kakyoin thì yên lặng lái xe, cậu ta nhìn Avdol đang nằm im trên mặt đất qua kính chiếu hậu thế rồi đưa tay nên bóp nát tấm kính.
"X-xin lỗi cậu, Kakyoin! T-tôi tôi đã nghĩ mình phải báo được thù cho em gái dù có phải bỏ cái mạng này. . .nhưng giờ tôi đã hiểu ra. . .tôi hiểu được cảm xúc của Avdol. . . tôi sẽ không để sự hy sinh của anh ấy trở nên vô nghĩa!" Polnareff nhìn Kakyoin và nói.
"Có thật là anh đã hiểu rồi không?" Kakyoin chưa nói hết thì đã nhấc cùi chỏ lên, rồi cứ thế phang thẳng vào mặt của Polnareff, cậu ta nói tiếp:
"Hãy nhận lấy thứ đó mà bắt tay làm hòa đi Polnareff!"
"Ư-ừ. . . c-cảm. . . ơn. . . c-cậu Kakyoin!" máu mũi của Polnareff cứ như vòi nước mất van mà tuôn ra sau cú đấm bất ngờ của Kakyoin.
"Chuẩn bị tinh thần để chiến đấu đi! Tôi nhất định sẽ cho thằng khốn đó nếm đủ!" Kakyoin liếc Polnareff một cái rồi lạnh lùng nói.