Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 26: Chiến đấu trực diện!



Chương 26: Chiến đấu trực diện!

"Y-ý của cậu là gì hả Kakyoin?" Polnareff ôm cái mũi đỏ ửng như trái cà chua và còn đang rỉ máu của anh rồi hỏi.

Kakyoin bỗng trở nên nghiêm túc, giọng điệu của cậu ta bắt đầu thay đổi:

"Anh nghĩ tôi thực sự muốn rút lui hay sao? Hãy nhìn xung quanh đi. . . !

Tôi cố tình lái chiếc xe này ra ngoại ô của thành phố, ở nơi này thì hắn ta sẽ không thể t·ấn c·ông chúng ta một cách bất ngờ được nữa! Bởi vì không có bất cứ vật thể gì có thể phản chiếu được ở đây!"

"N-nhưng. . nhưng làm sao cậu dám chắc hắn ta sẽ đuổi theo chúng ta?" Polnareff nghi ngờ và hỏi.

"Anh định bảo hắn ta sẽ bỏ qua cho anh à? Tôi e là không! Hơn hết. . . .tôi giống như đã đoán được khả năng t·ấn c·ông qua gương từ Stand của hắn. . . .Nghe tôi, chuẩn bị chiến thôi Polnareff!" Kayoin vừa lái xe vừa nói.

"C-cái gì? Cậu nói là thật sao? Nhưng Stand của hắn đang đứng ở trong thế giới gương đấy! Nó là một thế giới hoàn toàn đối lập với chúng ta!" một tia hy vọng nhỏ nhưng không nhiều chợt lóe lên ở trong lòng của Polnareff, anh ta cố gắng hỏi được nhiều thứ hơn từ Kakyoin.

"Ờ. . . .Stand của tay này chả phải mấy thứ kinh khủng như chúng ta vừa nghĩ đâu, đây không phải là truyện cổ tích, Polnareff ạ

. . . nếu anh để ý thì sẽ nhìn thấy một tia sáng lờ mờ vụt qua mỗi khi Stand Hanged Man biến mất! Đó mới chính là Stand của hắn ta, nó di chuyển nhanh ngang với tốc độ của ánh sáng!

Hắn ta chỉ đang nhảy từ bề mặt phản chiếu này qua bề mặt phản chiếu khác mà thôi!" Kakyoin nhìn ngôi đền ở đằng xa một lúc rồi đáp.

"Nani?! Vậy Stand của hắn ta là ánh sáng hay thứ gì giống vậy à?" Polnareff ngạc nhiên.

"Ừ. . . .mỗi một bề mặt phản chiếu hắn trú ngụ giống như một căn phòng tạm, chỉ cần chúng ta phá hủy căn phòng đó hắn ta sẽ phải chạy qua một bề mặt phản chiếu ánh sáng khác. . . hay nói đúng hơn, chỉ cần tôi dụ được hắn nhảy vào trong một cái bẫy mà chúng ta sắp đặt trước. . . . với Silver Chariot của anh thì có thế chứ?" Kakyoin nói.

"Được! Chỉ cần nằm được quỹ đạo di chuyển thì dù có nhanh tới thế nào Silver Chariot của tôi cũng có thể chém được hắn!" Polnareff phấn khởi trả lời, những cơn đau như biến mất, đôi mắt của anh ta tràn ngập sự tự tin và hy vọng.

"Ừm! Vậy chúng ta cứ men theo kế hoạch mà làm!" Kakyoin lạnh nhạt trả lời, cậu cố tình lái xe tới ngoại ô của thành phố với hai mục đích.

Mục đích đầu tiên như đã nói ở trên đó chính là gài bẫy Hanged Man và chơi c·hết nó, còn về mục đích thứ hai thì đó là: Kakyoin biết vị trí mà gã có hai bàn tay phải đang hắn ta chỉ ở gần đây mà thôi.

Nếu như hắn trốn ở một xó xỉnh nào đó khác thì Kakyoin sẽ không thể tìm được, nhưng trong nguyên tác hắn ta lại trốn ở ngôi đền gần thành phố, cả cả thành phố này chỉ có một ngôi đền thôi, Kakyoin yên lặng nhìn cái tháp chùa cao cao ở đằng trước.

Cậu ta đạp chân ga và lái xe đi trên con đường đất gập ghềnh với tốc độ nhanh nhất, mặc kệ việc xe có xốc nảy thế nào.

[Rút ngắn được bao nhiêu thì rút! Mình sẽ báo thù cho Avdol!] đương lúc Kakyoin đang suy nghĩ thì một tia nắng bỗng chiếu vào mặt của cậu ta.

Kakyoin vô ý thức nhìn vào vô lăng, chỉ thấy một miếng kinh loại màu bạc được gắn ở trên đó, cảm giác bất ổn chợt nổi lên ở trong đầu, Kakyoin nhanh chóng đạp chân phanh.

Gã quái đản nào lại gắn thứ này ở trên vô lăng xe cơ chứ, thế nhưng đã quá muộn, Hanged Man đã xuất hiện, hắn từ từ leo vào trong xe theo chỗ để hàng phía sau.

"Không ổn, Polnareff! Hắn ở trong miếng sắt gắn trên bánh lái! Đúng như tôi đoán, hắn đã đuổi theo chúng ta!" Kakyoin hét lớn báo hiệu.

"Nani?! Nguy hiểm!"



Chỉ thấy tay xác ướp đấm xuyên tấm sắt, cánh tay của hắn bám chặt vào cái bánh lái rồi vặn, chiếc xe cứ như thế chạy ngoặt đi, nó lao lên một sườn dốc thẳng đứng.

"Kít!!!!!!!"

"Rầm!!!!"

Chiếc xe tải nhỏ lật ngửa rồi lăn xuống.

"Hự! K-không sao chứ Kakyoin?" Polnareff chui ra khỏi xe và hỏi.

"Ngực của tôi bị va đập rồi, nhưng có lẽ nó vẫn ổn!" Kakyoin cố lấy hết sức bình sinh để bò ra khỏi chiếc xe trước khi quá muộn.

Bình xăng đã bắt đầu b·ốc k·hói rồi đấy, nếu chiếc xe mà nổ thì toang cả lũ.

Đúng lúc này thì Polnareff chú ý tới một tia sáng, nó nhảy khỏi tấm sắt đính trên vô lăng của xe, rồi nhảy qua nhảy lại giữa những phần kim loại sáng bóng của chiếc xe, cuối cùng dừng lại ở trên một thấm sắt có phản lại hình của Polnareff.

Gã Hanged Man cũng xuất hiện ngay sau khi tia sáng biến mất, hắn ta t·ấn c·ông, thế nhưng Polnareff đã nhanh hơn một bước, anh lệnh cho Silver Chariot chém tấm thép ra làm từng mảnh rồi co giò chạy đi.

"Đúng như cậu nói! Kakyoin! Hắn ta nhảy từ bề mặt này qua bề mặt khác! Tránh xa khỏi mấy thứ phản chiếu thôi!"

Cả hai người nhanh chóng nấp ở phía sau của một tảng đá, nơi này có lẽ sẽ an toàn khi không có thứ gì còn có thể phản chiếu, nhưng để đề phòng Polnareff nói:

"Nhanh chóng tháo mọi thứ có thể phản chiếu dù là một chút ở trên người ra đi!"

"Mau chóng gỡ bông tai! mấy cái cúc của bộ đồng phục. . . .!"

Đúng lúc này thì một thằng nhóc đi tới, tiếng ồn của chiếc xe bị lật ngược khiến cho thằng bé tò mò chạy đến đây, có vẻ như nó nghĩ sẽ xin được tiền từ hai anh trai ngoại quốc này nên mới đi đến trước mặt của cả hai, thắng bé nhìn hai người và nói:

"Hai anh giai có chuyện gì thế? Muốn em mang thuốc cho không?"

"Này nhóc con! Ở đây nguy hiểm lắm. . .đi chỗ khác chơi đi!" Polnareff không muốn người vô tội bị cuốn vào cuộc chiến này, anh ta vội vàng đuổi thằng nhóc đi.

Thế nhưng nó chẳng có tác dụng gì cả, thằng nhóc bất chợt nhìn về phía của chiếc xe tải đang b·ốc k·hói và nói:

"Này, xe tơi tả rồi kìa. . . nè mấy anh còn đang chảy máu nữa! Vết thương không có sao chứ?"

Nhưng đó lại chính là cơ hội cho tay sát thủ, dù chỉ là liếc mắt qua thôi, hắn lợi dụng khi thằng nhóc nhìn về hướng của chiếc xe thì đã nhanh chóng nhảy vào tròng mắt của nó.

"T-tên khốn đó. . .!"

"Hắn ta đang ở trong mắt của đứa bé! Này nhóc! Đừng có nhìn bọn anh!" hai thanh niên nhanh chóng chạy khỏi tầm mất của thằng bé.



Thế nhưng hành động kỳ lạ của hai ông anh ngoại quốc càng làm cho thằng ku cảm thấy tò mò hơn, cón mắt của nó cứ nhìn chằm chằm vào Kakyoin.

"Đ-đừng có mà nhìn ra đây!" Kakyoin cuống cuồng la hét.

"Thế nhưng anh đang b·ị t·hương mà?" Thằng bé nhìn bộ đồng phục nhuốm đầy máu của Kakyoin và trả lời.

"Không có nhé! Đây khỏe như trâu luôn! Thế nên nhìn ra chỗ khác đi!" Kakyoin cố nén đau và nói.

"Anh vẫn đang chảy máu kìa. . .!" thắng bé lại nói, đúng lúc này thì âm thanh của tay sát thủ vang lên ngay bên tai của Kakyoin.

"Ta định sẽ khử Polnareff trước rồi mới tới ngươi! Thế nhưng tên nào trước chả được, ta đây không ngán. . .thế nào? Kakyoin? Ngươi có dám t·ấn c·ông con mắt của đứa bé dễ thương này không?

Bắt được rồi!" tay xác ướp dùng bàn tay phải của hắn dí chặt lên vai của Kakyoin.

Một vết hần hình bàn tay bỗng xuất hiện ở trên vai của cậu ta, Kakyoin nghiến chặt hàm răng vì đau, tay sát thủ lại nói:

"Mày không thoát được đâu con trai! Trừ khi mày t·ấn c·ông vào mắt của đứa bé và phá hủy nó. . .kah kah kah!"

"Đ-đồ hèn hạ! X-xin lỗi nhé nhóc! Anh sẽ mua kem bù cho nhóc sau!" Kakyoin dùng mũi giày dí sâu xuống đất rối đá lên cú đá kéo theo một đống đất cát.

Đất cát bay vào mắt của thằng bé khiến cho nó phải nhắm mắt lại.

"C-cát bay vào mắt của mình rồi!" Một tia sáng bống lóe lên từ mí mắt của thằng bé.

"Polnareff!" Kakyoin biết thời cơ tới nên hét lớn.

"Tới ngay đây! Silver Chariot!" Polnareff triệu hồi Stand của mình rồi cho nó chém thẳng xuống, đống bụi từ cát và đất bị cắt làm đôi một cách mượt mà.

"Clengggg!!"

"Bây giờ thi ngươi định chạy đi đâu? Ngươi đã chui vào tròng mắt của ta. . . kết thúc rồi J.Geil ạ!" Kakyoin mỉm cười và nói.

Hanged Man đứng im ở trong võng mạc của Kakyoin, Polnareff nhìn thấy vậy thì mỉm cười một cách đắc thắng và nói:

"Hắn ta có thể di chuyển với tốc độ nhanh ngang bằng với tốc độ của ánh sáng! Thế nhưng đó chưa là gì với Silver Chariot của tôi cả!"

Một đường kiếm kéo dài từ cổ xuyên của ngực của Hanged Man bỗng xuất hiện, ngực của hắn ta bắt đầu tách ra, lớp băng vải bẩn thỉu b·ị c·hém làm đôi, Kẻ Bị Treo quỳ gục xuống, bàn tay giữ lấy ngăn không cho máu bắn tung té.

Thế nhưng ngăn sao được?

"AAAAAAAAAAAAAAAAA!" vừa đúng lúc con Stand b·ị t·hương thì một tiếng hét thảm ở phía xa truyền tới, không cần phải nghĩ thì cũng biết đó là tên chủ nhân Stand rồi.

Tiếng hét vang xa tận mấy trăm mét.

"Hắn ta đang ở kia. . .phía của ngôi đền!"



Polnareff nghe thấy như vậy thì lều mạng cắm đầu chạy vụt tới, anh ta mặc kệ hết c·hấn t·hương cùng đau đớn mà phi đến.

Sắp rồi, Polnareff sắp báo thù được rồi, trái tim của anh ta đập liên hồi như một động cơ vĩnh cửu truyền sức mạnh cho Polnareff, anh ta chạy một mạch tới ngôi đền mà không thèm thở.

"Đồ khốn. . .cuối cùng thì. . .! Cuối cùng. . .!" Polnareff vừa bước lên ngôi đền vừa lẩm bẩm.

Cả hai người leo hết một đoạn bậc thang dài bằng đá đi lên được quảng trường, đập ngay vào mắt họ là một người đàn ông đang ngồi tựa lưng vào bước tường, gã ta vừa thở hồng hộc vừa ôm lấy vết cắt dài ở trước ngực.

"Chúng ta gặp được nhau rồi. . . J.Geil!! Tên của ta là Jean Pierre Polnareff! Ta tới để lấy cái mạng của ngươi đây! Đừng phản kháng mất công, chúng ta đã nhìn ra được bí mật về Stand của ngươi:

Đó là một Stand giống như ánh sáng với tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh. . . Ta không thể nào bắt kịp được nó. . .nhưng chỉ cần biết được quỹ đạo di chuyển thì. . .Ta có thể chém nó ngay cái khoảng khắc mà nó dịch chuyển!

Và ta cũng sẽ chém cả ngươi nữa! Nếu không nhờ Kakyoin và Avdol thì có lẽ ta đ·ã c·hết dưới tay của ngươi rồi!" Polnareff hét lớn, anh ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông với con mắt đầy sát khí.

"Đừng Polnareff! Đó không phải là J.Geil, hắn ta không có hai bàn tay phải!" Kakyoin vội vàng hét lớn, cậu ta đẩy Polnareff bật ra vừa hay tránh được một con dao găm đang phi tới.

"Choảng. . .leng Kengggg!"

Con dao đâm xuống nền đá và vang lên tiếng kim loại khó chịu.

Polnareff tránh thoát được một kiếp thì giật mình vội vàng nhìn theo hướng mà con dao phi tới:

"Nani?!"

"Kuh kuh kuh kuh. . . .ở bên này cơ mà! Đồ ngu. . .ta mới là J.Geil!!!" gã có hai bàn tay phải bất ngờ bò ra từ sau bức tường đổ nát.

Đó là một người đàn ông cơ bắp có triều cao tầm trung, khuôn mặt của hắn ta vô cùng xấu xí với cái đầu hói méo mó dài v·út lên, gã không có lông mày và tròng mắt thì trắng rã.

"Đó chỉ là một tên lang thang ở làng này mà thôi. . . ! Ta đã dùng dao để rạch lên ngực hắn một v·ết t·hương giống y hệt của ta! Và các ngươi đã dính bẫy rồi. . .các ngươi không hề biết được khuôn mặt của ta. . ! Mà vẫn lại gần tên lạ mặt đó là một sai lầm!" J.Geil nói.

"Bẫy? Ngươi có bị ngu không vậy? Kẻ phải sợ ở đây chính là ngươi mới phải! Giờ thì ta đã biết khuôn mặt thật sự của ngươi! Đúng là thứ kinh tởm kể cả hình hài lẫn nhân cách!" Polnareff nói.

Chưa bao giờ anh lại bình tĩnh như thế này, đã nhiều lần Polnareff tưởng tượng mình đối đầu với kẻ đã g·iết hại em gái của anh thì anh ta sẽ làm như thế nào? Tức giận? Bi thương? Không! Anh ta không cảm thấy bất cứ thứ gì như vậy, không biết diễn tả cảm xúc như thế nào.

"Silver Chariot!" Polnareff bắt đầu t·ấn c·ông.

Thế nhưng J.Geil chỉ cười cười, hắn ta nói:

"Đợi một chút! Nhìn kỹ xung quanh đi. . .!"

Nói rồi hắn ta giơ tay lên và hô lớn:

"Này, tập trung lại đây. . . ! Mấy vị đây nói sẽ phát tiền cho mọi người đó!"

"Nani?!"