Mấy người ăn xin nghèo nghỉ tạm ở mấy cái lán cạnh ngôi đền, khi họ nghe thấy tiếng hô hào của tay J.Geil thì vội vàng đứng dậy, bỏ hết mọi việc còn đang dở cứ thế cắm đầu chạy thẳng tới nơi này, họ sợ có ai đó tới trước và lấy hến tiền được cho.
"Họ sẽ phát tiền vô điều kiện đó!"
"Thật vậy sao?"
"Cảm ơn!"
"Các anh đúng là rộng lượng mà!"
"Cảm ơn! Cảm ơn!"
"Làm ơn cho tôi tiền đi!"
Một đám đông bất ngờ bao vây lấy hai người Polnareff và Kakyoin, ánh mắt của họ tập trung nhìn chằm chằm vào hai thanh niên người ngoại quốc.
Gã J.Geil thấy vậy thì ngồi xuống kênh kiệu trên bức tường đổ, hắn ta cười cợt và nói:
"Hê hê. . .! Giờ các ngươi đã hiểu chuyện gì sẽ diễn ra rồi chứ? Tưởng là đã nhìn thấu được Stand của ta sao hả? Đồ Ngu! Ta vốn hiểu rất rõ về điểm yếu Stand của mình!"
Hanged Man bỗng chốc xuất hiện bên trong tròng mắt của một người bất kỳ nào đấy hòa mình vào đám đông đang chăm chú nhìn Polnareff và Kakyoin, thế rồi con Stand t·ấn c·ông.
"Hực. .!"
"Hự?!"
Nó rạch một vết thật sâu trước ngực của Polnareff bằng cái lưỡi lê gắn ở cổ tay, đòn đánh bất ngờ khiến cho anh chàng người pháp b·ị t·hương, ngay sau đó Hanged Man biến mất, nó đã nhảy sang võng mạc của người khác.
Tay J.Geil lại nói:
"Nhưng nếu có nhiều bề mặt phản chiếu thì các ngươi sẽ không thể đọc được hướng chuyển động! Vậy là không còn điểm yếu nữa rồi!"
Hanged Man di chuyển qua lại giữ võng mạc của người này qua võng mạc của người khác, những nhát cắt bất ngờ xuất hiện trên tay của Kakyoin, mặc dù nó không phải là v·ết t·hương trí mạng.
Nhưng cậu đã quá yếu đuối và kiệt sức sau khi ngã xe và chạy tới nơi này, nếu còn mất máu nữa thì e rằng mọi chuyện sẽ không ổn một tẹo nào.
"Đừng có nhìn! Đừng nhìn ra phía bên này nữa!" Polnareff cố gắng tránh đi mọi ánh mắt, thế nhưng những lời mà anh ta nói đều vô dụng với những con người nghèo khổ ở nơi đây.
Chỉ còn tiền mới khiến cho họ sáng mắt và nghe rõ mà thôi.
Stand của gã có hai bàn tay phải lại t·ấn c·ông, nó chém ra hàng chục những nhát cắt dày chi chít trải dài từ bả vai xuống cánh tay của Polnareff.
"AAAAAAAAAAA!" Polnareff hét lên một tiếng đau đớn.
Anh hoàn toàn không thể xác định được hướng di chuyển chính xác của đối thủ, nếu cứ cái đà này thì hai người sẽ phải bỏ mạng lại nơi đây.
"Vô dụng thôi! Polnareff! Ngươi đã dùng cả thanh xuân để săn đuổi ta. . . !
Nhưng,. . . Ôi Trời! Vấp ngã trước cửa thiên đường quả là một cảm giác tồi tệ nhỉ? Cuộc đời của ngươi đúng là đớn đau, cùng khổ nhỉ?
Còn ngài J.Geil đây sẽ tiếp tục đi tìm các cô gái dễ thương giống em gái của ngươi mà vui vẻ tận hưởng cuộc sống! Phải rồi. . .nó giỏi khoản khóc lắm!
Em gái của ngươi ấy! An tâm mà ra đi nhé, Polnareff!" J.Geil vừa nói vừa liếm môi vừa cười khanh khách một cách đê tiện.
Polnareff tức đến run cả người:
"ĐỒ KHỐN!!!!!!!"
"Bây giờ không phải là lúc để nói câu đấy đâu, Polnareff! Khi mà đã chuẩn bị báo thù thì đứng có nói: "Đồ khốn" chứ? hay như này đi:
Tên của ta là Kakyoin Noriaki! Để báo thù cho ngươi anh Avdol, và để cho linh hồn của em gái Polnareff được yên nghỉ! Ta sẽ khiến ngươi phải lấy mạng ra mà trả!"
Đúng lúc nguy cấp nhất thì Theme của Kakyoin bỗng được bật lên, cậu ta tư tin bước lên phái trước, hành động của Kakyoin thu hút sự chú ý của đám người, cậu ta cất tiếng nói mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía này!
Thế rồi Kakyoin lôi ở trong túi quần ra một đồng xu bằng vàng cậu ta thó được ở đâu đó, ngay khi đồng vàng xuất hiện, mọi ánh mắt đều tập trung vào đó, Kakyoin mỉm cười và nói:
"Ai nhặt được đồng vàng này thì nó sẽ là của người đó! Một đồng vàng lấp lánh tới nỗi. . .nó có thể dùng để soi gương luôn đấy!"
"Tingggg!" Kakyoin búng nhẹ một cái khiến cho đồng tiền vàng bay thẳng lên không trung, toàn bộ ánh mắt đều mở to nhìn chằm chằm vào đồng tiền.
"Ra là thế! Kakyoin!" Polnareff mỉm cười và nói, anh hiểu được ý đồ tiếp theo của cậu ta, phen này thì ngon rồi.
"Giờ thì. . . . ánh mắt của tất cả! Đều hướng về một điểm rồi!
Chúng ta đã biết Hanged Man phải di chuyển đến đâu rồi đó! Chỉ Stand của anh mới có thể chém trúng được nó thôi Polnareff!
Sân khấu bây giờ là của anh!" Kakyoin đưa lưng quay vào lưng của Polnareff và cất tiếng.
"Merci! Kakyoin!" Polnareff nói rồi dùng kiếm vẩy một đống đất cát ở dưới chân lên, hành động vẩy kiếm khiến cho bụi đất bay thẳng vào mắt của những người ăn xin đang nhìn chằm chằm đồng xu vàng ở trên không.
(Merci, trong tiếng pháp có nghĩa là: Cảm ơn!)
Một tia sáng bỗng lóe lên từ trong mắt của người ăn xin già lẫn trong đám đông, tia sáng nhanh chóng bay về hướng của đồng xu.
Silver Chariot đã đợi sẵn từ trước, tay kiếm sĩ bạc chỉ vung một đường kiếm nhọn là đã chẻ tia sáng ra làm đôi, tia sáng đó không phải là một thứ gì khác mà đó chính là Stand của J.Geil: Hanged Man.
Một đường cắt mảnh chạy dài từ đỉnh đầu tới dưới bụng của Stand, ngay khi Stand b·ị t·hương, chủ nhân của nó cũng cùng chung số phận.
"AAAAAAAAAAAAAA!" tay J.Geil hét thảm một tiếng, máu tươi của hắn phụt ra khỏi gương mặt xấu tới gớm ghiếc.
Gã loạng chà loạng choạng chạy đi, thế nhưng Kakyoin nào để cho hắn ta có cơ hội, cậu triệu hồi Heirophant Green, với tốc độ cực nhanh nó đã tóm được gã có hai bàn tay phải.
"Punch!" nắm đấm mạnh gấp 8 lần một người trưởng thành của Heirophant Green cứ thế mà đập thẳng vào ót của J.Geil.
"Cú này là cho Avdol!"
"Punch!"
"Cú này là cho em gái của Polnareff!"
Kakyoin điều khiển Stand của mình ra lực vừa đủ để không đập c·hết thứ cặn bã này, cậu ta muốn giao hắn cho Polnareff, nhưng cứ phải đấm cho mấy phát để hả giận đã.
"Muda muda muda muda muda muda muda mudaaa!"
Những cú đấm hóa thành từng vệt sáng màu xanh lục thụi thẳng lên người, lên mặt của tay J.Geil, những đòn đánh liên hoàn khiến cho gã không ngừng nôn ra nước ối, phần mũi bị đập gãy, răng thì bay luôn cả hàng.
"Punch!" cú đấm cuối cùng của Heirophant Green đập bay gã, khiến cho hắn ta va vào cánh cổng bằng sắt cũ ở phía sau.
"Rầm!"
"Kenggg!"
Kakyoin thở dài một hơi, cậu ta quay người lại bước tới chỗ của Polnareff và nói:
"Còn lại giao cho anh đó!"
Polnareff không nói gì chỉ gật đầu, thế rồi anh ta tiến từng bước từng bước tới gần tay J.Geil.
Cái gã có hai bàn tay phải thì sợ mất mật rồi, hắn ra run rẩy, khóc lóc rồi co rúm người lại, chưa bao giờ hắn ta cảm thấy sợ hãi như bây giờ.
"Người giỏi khóc là ngươi đấy, J.Geil! Giờ ngươi có thể tha hồ mà khóc lóc ở trên đường xuống địa ngục! Nhưng có một chuyện mà ta lại không thể giao cho quỷ sai ở dưới đó. . .
Đó chính là. . . biến ngươi thành cái gối đâm kim!" Polnareff hét lớn với đầy sự phẫn nộ, anh ta triệu hồi Silver Chariot và t·ấn c·ông.
Kiếm sĩ bạc tung ra những nhát kiếm đâm liên tục lên người của hắn ta như vũ bão.
"KYAAAHHHHHHH!" J.Geil hét lên trong sự đau đớn.
"Ta đã đợi thời khác này hàng năm trời!" cuối cùng Silver Chariot thọc kiếm xuyên thủng cố họng của gã J.Geil, hất tung hắn lên.
J.Geil bay lên trời rồi rơi xuống, hắn rơi đúng vào những cái chông nhọn ở trên cánh cổng, cả cơ thể đều bị những ngọn sắt nhọn xuyên thủng, dính hắn ở trên đó, máu tươi cứ chảy xuống theo từng dòng.
"Còn lại thì nhờ Diêm Vương vậy!" Polnareff nhìn t·hi t·hể của kẻ thù thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng trong lòng của anh ta thật trống rỗng.
"Bây giờ thì hắn thành Hanged Man thật rồi! Hắn ta đúng là thối nát tới tận xương tủy!" Kakyoin nói.
Polnareff không có dừng lại lâu mà quay người bỏ đi, anh ta vừa đi vừa mở miệng lên tiếng:
"Giờ thì tôi đã báo thù xong rồi. . .! Nhưng tôi quyết định vẫn sẽ đi theo với mọi người, để cùng chiến đấu với Dio! Dù sao. . .đây cũng là thứ Avdol muốn nhìn thấy mà! Đáng tiếc. . . !"
Kakyoin nghe thấy như vậy thì mỉm cười gật đầu, hai người cứ như vậy mà đi bộ hàng cây số quay trở lại thành phố.
[+2]
. . . . . . . . .
Mặt trời đã lên cao tới đỉnh đầu từ bao giờ, ánh nắng gắt nóng bỏng cũng không thể cản bước được đôi chân của hai người, thế nhưng khi đi trên con đường dẫn tới nơi họ để lại xác của Avdol thì một kẻ nữa xuất hiện.
Hắn ta đứng ở sau lưng của cả hai và nói:
"Này! Khoan đã! Chưa có nhanh như vậy đâu! Ta bắt được hai ngươi rồi!" Kẻ xuất hiện không ai khác chính là tay Hol Horse.
Tay này nhanh chóng triệu hồi Stand của mình, họng súng chĩa thẳng về phía của hai người Polnareff và Kakyoin, hắn hít một điếu thuốc rồi tiếp tục nói:
"Sao lại đi chậm thế hả? Nếu muốn chạy. . .thì dốc hết cả mạng mà chạy đi chứ? Phải không, Ngài J.Geil? Nên cầu nguyện thì hơn. . .mạng của các ngươi sẽ kết thúc tại đây! Hãy liều mạng mà lao tới đi!
Cho ta thấy sự gan góc đi nào! Phải không, ngài J.Geil?" vừa nói hắn ta vừa bắn nổ mấy tấm kính hòng tìm kiếm sự hiện diện của gã có hai bàn tay phải.
Thế nhưng tên đó c·hết rồi! còn tìm với chả kiếm?
Hol Horse bắt đầu cảm thấy không ổn, tim bắt đầu đập nhanh, trong lòng hắn ta lo lắng nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh nói:
"Có nghe không đó, Ngài J.Geil?!"
"Tên đó thì ta nghĩ. . . chắc không nghe được nữa rồi! Giờ hắn đang rất bận. . . vì bị tra khảo ở dưới địa ngục rồi!" Polnareff dẫm nát một mảnh gương và nói, đồng thời cũng triệu hồi Stand của mình.
Hol Horse nghe thấy mùi xạo xạo ở đây thì khinh thường, hắn lằm cái mặt ngầu lòi, rít một hơi thật sâu, nhả khói rồi lên tiếng:
"Thôi thôi thôi thôi! Mày đừng có mà bốc phét! Đừng có mà mồm điêu đi! Chiêu này không lừa được ta đâu! Ngươi làm sao mà có thể đánh bại được hắn?
Kể cả ta cũng không thể nào đánh bại được Hanged Man, nó là một Stand vô địch! Polnareff, ngươi đùa nhạt quá! hê hê hê hế!"
"Xác của tên khốn đó chỉ cách đây có gần một cây thôi, kém khoảng 1-2 trăm mét gì đấy, có muốn xem thử không?" Polnareff khó chịu và nói.
Nghe thấy câu trả lời chắc chắn như vậy, Hol Horse bắt đầu trở nên nghiêm túc, hắn ta đang cố vạch ra một kế hoạch hoàn hảo ở trong đầu, một kế hoạch đánh bại cả hai.
Gã nhổ điếu thuốc ra khỏi miệng, con mắt sắc lẻm nhìn Polnareff như một con thú săn mồi sẵn sàng t·ấn c·ông bất cứ lúc nào, gã nói:
"Được! Các ngươi chờ đấy để ta đi xem thế nào đã!"
Thanh niên vô cùng thành thạo, quay người rồi gọn gàng phóng v·út đi, không thèm nhìn lại phía sau.
"Này! Ngươi bỏ chạy đấy à?" Polnareff không ngờ tới nước đi này vội vàng hét lớn.
[K-không đấu lại chúng rồi! Chỉ một mình thì cực bất lợi. . .Phải chạy và đợi thời cơ khác thôi! Mình là kiểu chỉ thể hiện được khi kết hợp với người khác mà! Tốt nhất là làm số hai, đây là triết lý sống của Hol Horse này! Thích ý kiến không?]
Hol Horse vừa liều mạng chạy vừa suy nghĩ, hắn ta bất ngờ rẽ vào một con hẻm, thế nhưng không ngờ tới đã có người đợi sẵn, canh me hắn ta ở đó.
Chào hỏi với khuôn mặt của hắn ta là một cú đấm.
"Punch!"
"Rập!"
"Ai da!!!!!" Hol Horse ngã ngửa xuống đường, đúng lúc này thì Kakyoin và Polnareff cũng đuổi tới, họ khá bất ngờ khi thấy Hol Horse b·ị đ·ánh ngã.