"Ông Joestar, Jotaro!" Polnareff ngạc nhiên lên tiếng khi thấy hai người bọn họ xuất hiện ở đây.
Ông Joseph thở dài và nói:
"Bọn ta đã biết chuyện của Avdol rồi! Tang lễ tuy làm đơn giản nhưng cậu ta đã được mai táng!"
Polnareff nghe thấy vậy thì trong lòng thắt lại, anh ta cố tình đưa ánh mắt đi chỗ khác hòng lảng tránh, sự day dứt cứ giằng xé lấy anh.
Hol Horse thấy bốn người vây quanh mình thì bắt đầu cảm thấy không ổn, hắn ta phen này coi như là xong rồi.
"Đúng là gã có hai bàn tay phải đã gài chiếc xe hơi tông thẳng vào người của Avdol, nhưng nguyên nhân chính cũng bởi mấy viên đạn của Hol Horse làm cho anh ta bị phân tâm. . .tên này tính sao đây?" kakyoin nhìn Hol Horse và nói.
Nghe được câu này thì trong lòng của Hol Horse tầm hẳn xuống, gã biết mình trốn chẳng thoát, hắn ta run lẩy bẩy nhìn cả bốn người.
"Để tôi kết liễu hắn!" Polnareff bước lên phía trước và nói.
"Tử hình!" Polnareff triệu hồi ra Stand và nói, thế nhưng ngay lúc này, một người bỗng lao tới xô ngã Polnareff.
"Rầm!"
Hol Horse thì ngạc nhiên trước người xuất hiện cứu mạng của hắn, người đã đẩy ngã Polnareef lại chính là cô gái mà hắn đá đi ngày hôm qua, không ngờ cô ta dám liều mình vào nguy hiểm để cứu tay này.
Cái này gọi là sức mạnh của tình yêu à?
"Chạy đi! Ngài Hol Horse! Em không hiểu có chuyện gì đã xảy ra! Nhưng em vẫn luôn nghĩ về chàng! Chàng chính là lẽ sống của em! Xin hãy chạy đi! Nhanh lên!" cô gái xinh đẹp vừa dùng cả cơ thể giữ chặt lấy chân của Polnareff vừa quát lớn.
Ba người còn lại thì không ai dám t·ấn c·ông, chỉ có trời mới biết cái bọn yêu đương sẽ liều mạng như thế nào? Tới lúc làm hại người vô tội thì lại chẳng hay.
"Con ả này! Buông ra ngay! Nghĩ cái gì thế hả? Jotaro! Kakyoin! đừng để Hol Horse chạy thoát!" Polnareff cố gắng đẩy cô gái ra thế nhưng không được, cô ta bám bám chặt lấy chân của tay người pháp, cô ả ăn gì mà khỏe ác.
"Muộn rồi!" Jotaro chỉ lạnh lùng nói.
"Hể. . .? Hả?" Polnareff thì ngẫn cả người, anh ta quay đầu nhìn về hướng của Hol Horse.
Chẳng biết thằng cha này đã thó được con ngựa cở đâu, gã thành thạo leo lên ngựa rồi nhanh chóng t·ẩu t·hoát.
"Hí hí hí!"
"Làm tốt lắm! Em Yêu! Ta sẽ ghi lòng tạc dạ tình cảm của em mà sống! Ta bỏ chạy cũng vì yêu em đó! Mãi Yêu em~!" Hol Horse cười như được mùa, hắn ta thúc con ngựa rồi chạy đi.
"Chạy đi đâu mà chạy?" Kakyoin bỗng lên tiếng.
Stand của cậu ta Heirophant Green là một Stand có tầm hoạt động cực kỳ xa, kết hợp với tốc độ nhanh đến khó tin, chỉ thấy Stand của Kakyoin lóe lên, nó biến mất ở trước mặt của mọi người, chỉ để một tàn ảnh màu xanh lục, chớp mắt một cái Heirophant Green đã bay tới bên cạnh của Hol Horse.
Tay cao bồi tóc vàng thấy vậy thì mặt xanh như đít nhát, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm của Heirophant Green giáng xuống.
"Không!!!! Xin đừng làm hại ngài ấy!"
"Huỵch! Rầm!!!"
Cô gái xinh đẹp bỗng chuyển đối tượng khống chế qua thành Kakyoin, cô ta ôm lấy eo của cậu rồi dùng sức nặng phi thường của cái thân hình mảnh khảnh đó, đè lên người Kakyoin, khiến cho cậu ta không thể cử động được.
Một khi chủ nhân bị khống chế thì Stand cũng sẽ không thể hoạt động, Hol Horse chớp lấy cơ hội này vụt chạy thật xa, thoát khỏi phạm vi hoạt động của Heirophant Green.
[Con ả này ăn cái gì mà nặng giữ vậy?] Kakyoin bị cô gái đè tới mức không thể thở nổi, với cái trọng lượng này cũng quá nặng rồi, so với cái cơ thể nhỏ nhắn đó thì cân nặng ít nhất phải đạt tới gần 150kg.
"C·hết tiệt! Quay lại đây coi!" Kakyoin cố gắng vùng vẫy, kết quả cậu ta lăn người kéo theo cả cô gái, cả hai cứ thế va vào mặt đường đẩy sỏi đá.
khuỷu tay của cô gái bị một hòn đá nhọn đâm rách, vài giọt máu bỗng văng lên, dính vào mu bàn tay trái của Kakyoin.
"Thôi được rồi! Cô gái đó chỉ là n·ạn n·hân bị lợi dụng thôi! Hắn ta đã mất tinh thần chiến đấu rồi! Chúng ta không rảnh mà đối phó đâu!
Avdol đã ra đi. . . Nhưng chúng ta vẫn phải mau chóng lên đường! Đã 15 ngày kể tử khi ta rời Nhật Bản rồi!"
Ông Joseph ngồi xuống rồi dùng cái khăn tay băng bó lại v·ết t·hương giúp cô gái, ông vừa làm vừa nói.
"Thật là. . .thôi đành vậy! Nào! Tiếp tục hành trình tới Ai Cập thôi!
Nghe này! Để đánh bại Dio, tâm can tất cả phải hòa làm một nhé! Không được tự tiện hành động đâu! Tay sai của Dio, chúng sẽ nhắm vào ta tại những thời điểm như thế đó! Hiểu chưa hả?"
Polnareff hít một hơi thật sâu, đứng dậy và nói, anh ta nói đúng cái thứ mà mình đã bỏ ngoài tai từ Avdol và làm nó ngược lại, gã người pháp này thực sự không biết hai từ xấu hổ là gì.
Ba người còn lại nghe như vậy thì bó tay rồi, họ chỉ lắc đầu rồi đi theo.
kakyoin vừa đi vừa vô thức gãi giã mu bàn tay của mình, hình như cậu ta bị côn trùng cắn khi lăn lê bò toài ở trên mặt đất rồi.
Hy vọng con côn trùng đó không có độc, bằng không thì chặng đường phía sau sẽ rất phiền phức với vết cắn bị nhiễm độc đấy.
Cô gái ngăn cản bốn người t·ấn c·ông Hol Horse thì vẫn ngồi ở trên mặt đất, cô ta nhìn theo bóng lưng của cả nhóm bốn người, cô ả chỉ yên lặng mà nhìn, không đoán ra được cô ta đang nghĩ gì, hay nhận ra được tí cảm xúc nào ở trong ánh mắt.
. . . . . . . . . . . . . . .
Ở một vùng đất nào đó tại Pakistand.
"Con trai của ta vừa c·hết! Ta có thể nhìn thấy được bất hạnh đã đè xuống người con trai của ta, J.Geil!" mụ phù thủy với hai bàn tay phải ngã xuống trên mặt đất, mụ ta ôm đầu run cầm cập và nói.
"Đây là mối tương thông giữa mẹ và con nên ta có thể hiểu được!" mụ ta vừa lẩm bẩm trong run rẫy, thì bỗng chốc hàng chục những cái lỗ y máu xuất hiện trên người của mụ.
Nếu nhìn kỹ thì kích thước của mấy cái lỗ y hệt với mũi kiếm của Silver Chariot.
"Kyyyyhhhhhhhhhhhhhhh!" mụ ta hét lên một tiếng dài trong đau đớn.
"Đứa con trai đáng yêu của ta. . .con đ·ã c·hết với bao v·ết t·hương trên cơ thể. . . ! Ta có thể cảm nhận được nỗi đau mà con đã gánh chịu!
Con đã chiến đấu mẫu mực vì ngài Dio rồi, J.Geil! Nhưng. . .để g·iết được người có tâm hồn thuần khiết như con. . . nhất định là chúng đã sử dụng tới thủ đoạn đê hèn!"
Mụ phù thủ gục mặt xuống sàn đá và nói.
"Khốn kh·iếp! Lũ khốn nạn! Ta nhất định phải g·iết các ngươi! Ta sẽ khiến cho các ngươi phải trả giá đắt! Thật đau buồn. . .ta sẽ g·iết hết. . kah kah kah kah kah kah kah!" mụ đi từ khóc tới cười một cách điên loạn.
. . . . . . . . . . . . . . . .
Quay trở lại với Ấn Độ.
Hội của JoJo đã bắt xe Buýt tới thành phố thần thánh, Varanasi.
Lúc này cả bốn người đang ngồi trên một chuyến xe Buýt chật ních người, đậm chất Ấn Độ, chiếc xe đang băng một con đường dài đầy bụi đất, với khung cảnh khô nóng và hoang sơ.
"Nghe này! Tôi bình thường sẽ không thuyết giáo ai đâu! Đám ngu ngốc là kiểu có nói bao nhiêu lần thì cũng chẳng hiểu! Thế nên mới được gọi là ngu ngốc đó! Loại đấy thì không thiếu! Lũ ngu ngốc nói mãi cũng chẳng tỉnh ấy!
Nhưng mà nhé. . .à cơ mà! Tôi vẫn chưa biết tên cô là gì nhỉ?" Polnareff ngồi ở trên xe rồi bắt đầu mở miệng thuyết giáo.
Anh ta đang tự nói mình là ngu ngốc có đúng không?
Cô gái xinh đẹp, cái người mà cản trở bọn họ t·ấn c·ông Hol Horse bất ngờ thay lại đi cùng một chuyến xe với bốn người, còn nhờ ai khác vào đây ngoài ông thần Polnareff, cứ thấy gái xinh là xoắn hết cả lên.
Chính tay này đòi đưa cô ta về nhà, cũng may là vừa tiện đường đi của cả nhóm.
"Nena!" cô gái trả lời.
"Nena! Cái tên hay đó! Cô là con gái của một danh gia tại thành phố Varanasi thần thánh có đúng không? Theo tôi thấy cô là một người thông minh, xinh đẹp! Tôi có mắt nhìn người đấy nên mới ngồi thuyết giáo! Hol Horse là một tên dối trá tồi tệ!
Cô đã bị hắn ta lừa rồi! Cha mẹ của cô cũng sẽ buồn lắm đó!
Nghe này! Cô không thể cứ như vậy mãi được! Ừ thì khi yêu sẽ biến thành như vậy! Nhưng không thể cứ thế mà nhìn đời được! Phải phóng tầm mắt nhìn ra xa, bao quát hơn!" Polnareff vừa làm trò con bò vừa nói mấy câu đạo lý.
"Kakyoin! Cậu bị làm sao vậy? Tay của cậu bị gì đấy?" ông Joseph lúc này phát hiện Kakyoin liên tục gãi mu bàn tay thì hiếu kỳ hỏi.
"Tôi cũng chẳng biết tại sao nữa, ông Joseph! Có thể tôi bị côn trùng, hay con gì cắn rồi, hoặc là do chưa quen với thời tiết ở đây. . .mà. . .Nhìn thấy rồi! Đó là thành phố Varanasi!" Kakyoin vừa nói vừa nhìn ra con sông lớn ngoài của sổ.
Con sông dài này chẳng phải là một con sông nào khác, đây chính là con sông nổi tiếng nhất của Ấn Độ:
Sông Hằng, Sông thánh.
Thánh giả, người già, bệnh nhận, trẻ nhỏ, bò, chó, khỉ, thức ăn, chất thải, tro cốt. . . .
Dòng sông cứ thế êm đềm chảy, ôm trọn cả những thứ đó, mọi thứ từ khi sinh ra tới khi c·hết đều dính tới dòng sông này.
Nơi mà cả con người lẫn động vật làm điều mình thích với dòng sông này, ví dụ như tắm rửa, giặt đồ và đi vệ sinh. . .
Tại thành phố thần thánh Varanasi này, người ta nói: có ở đây bao nhiêu tháng cũng không hết buồn chán. (đó là khi bạn ở chưa tơi vài năm.)
Chuyện đó là do phong cảnh ở nơi đây chính là phản ánh tâm hồn của người ngắm nhìn nó.
Chiếc xe Buýt chở nhóm Kakyoin nhanh chóng vào tới bến đỗ, cả năm người đều xuống xe, Kakyoin càng ngày càng cảm thấy ngứa, vết mụn nhỏ bây giờ đã sưng lên lớn bằng đầu ngón tay cái.
Cậu ta vừa dừng lại vừa ngắm khung cảnh xung quanh thành phố, đúng lúc này thì một con ruồi bay vo ve qua vết mẩn, chớp mắt, một hàm răng từ trong cái mụn lòi ra, nó cạp đứt đầu của con ruồi.
"Hử? Ngày càng tệ rồi. . . .!" Kakyoin để ý vết mẩn lại sưng to hơn vừa nãy, cậu ta lẩm bẩm.
"Gì thế Kakyoin? Không cảm thấy khỏe à?" Jotaro hỏi.
"Có vẻ như mu bàn tay của tôi bị bọ cắn và đã nhiễm độc! Nó phồng rộp lên luôn đây này! Để phòng nó nặng hơn, có lẽ tôi nên tới gặp bác sĩ!" Kakyoin lo lắng và nói.
Đúng lúc này thì Polnareff chen vào, anh ta nhìn nhìn vết sưng ở trên mu bàn tay rồi vuốt cằm nói:
"Trông nó y chang mặt người nhở?"
"Này! Đừng có nói nhảm! Polnareff! Kakyoin,Cậu cần bọn tôi đưa đi bệnh viện không?" ông Joseph nói.
"Thôi! Không làm phiền mọi người! Tôi tự đi được! Gặp lại sau nhé!" Kakyoin phất phất tay và rời đi.