Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 29: Nữ Hoàng!



Chương 29: Nữ Hoàng!

Kakyoin ôm vết sưng ở trên tay và đi tới một bệnh viện nổi tiếng ở trong thành phố Varanasi, người khám cho cậu ta là một ông bác sĩ khá lớn tuổi, chắc khoảng 50 gì đấy.

Ông ta đẩy nhẹ mắt kình, nhìn chằm chằm lên v·ết t·hương quái dị trên mu bàn tay của Kakyoin và nói:

"Chắc phải cắt bỏ thôi!"

"Hể? Không cần phải như thế chứ?" Kakyoin nghe vậy thì giật mình, nếu mà phẫu thuật cắt bỏ thì sẽ tốn rất nhiều tiền, hơn nữa ví của cậu ta cũng đã bị thó đi rồi.

"Nó đã bị nhiễm độc rồi! Nếu không cắt mà cứ để độc lan ra thì sẽ tệ hơn mà thôi!" Bác sĩ khăng định một cách chắc nịch.

"Này! Không thể bôi thuốc rồi băng bó lại à?" Kakyoin hỏi, không phải cậu ta sợ đau hay dao phẫu thuật gì đâu, nếu môm một cánh tay vừa mới phẫu thuật đi đấm nhau thì lại chẳng hợp lý một tẹo nào.

Ông bác sĩ thì quay đi chuẩn bị dụng cụ, ông ta vừa tìm kiếm vừa nói:

"Không sao đâu! Tôi sẽ gây mê cục bộ nên cậu sẽ không cảm thấy đau một chút nào!

No Problem! Không có vẫn đề gì hết! Nào. . .nằm xuống đi!" bác sĩ nói tiếng anh với cái chất giọng đặc Ấn Độ khiến cho Kakyoin cảm thấy hơi buồn cười.

Người ở đây họ hay thêm d vào cuối từ vậy hả?

Thế nhưng vui thì chỉ tới đấy thôi, cậu ta cũng chẳng thể cười được vào lúc này, vết sưng đang ngày càng phồng to lên, thay vì ngứa ngáy thì giờ nó chuyển qua đau và rát.

Phần bướu thịt đổi sang màu tím lịm giống hệt như là máu độc.

". . ."

Kakyoin rất phối hợp nằm lên ghế giải phẫu.

"Tôi đã học y học ở Anh đấy! Phẫu thuật ruột thừa cũng làm được!

Ơ kìa. . .hơi bị cùn rồi nhỉ? Mà vẫn là no problem thôi!" bác sĩ vừa trấn an cậu thanh niên ngoại quốc vừa kiểm tra dụng cụ giải phẫu, nhưng ổng nói thế này thì bệnh nhân nào bình tĩnh lại cho được?

Ông định dùng con dao giải phẫu bị cùn đó để giúp bệnh nhân phẫu thuật đấy à?

"Nào! Cắt bỏ thôi!" bác sĩ bước tới trước ghế và bắt đầu cắt bỏ khối sưng ở trên mu bàn tay cho Kakyoin.

"No Problem! Mọi thứ dễ như ăn kẹo ấy mà!" ông ta vừa nói vừa bắt đầu kê con dao tới sát khối u, đầu tiên là phải đâm thủng nó, để lấy hết máu độc ra, bằng không khi cắt bỏ máu độc sẽ lây qua vết cắt, từ đó sẽ càng nguy hiểm hơn.

Nhưng khi m·ũi d·ao sắp sửa đâm đến thì, chớp mắt lưỡi dao phẫu thuật bị thứ gì đó gẩy bật ra, con dao giải phẫu sắc bén cắt một đường thật dài trên tay của bác sĩ.

"AAAAAAAAAAAAAAAA!"

Ông bác sĩ sợ hãi hét lớn rồi ngã thẳng xuống sàn nhà, đập đầu ngất đi, cùng lúc đó có giọng nói lạ của trẻ con vang lên:

"Này! Bác sĩ. . . .Đinh cắt bỏ ta sao? Tên khốn nhà ngươi đúng là ngu thật!"



Kakyoin vội vàng tìm kiếm chủ nhân của âm thanh này, bỗng cậu ta nhận ra cái gì đó rồi nhìn thẳng vào búi thịt ở trên mu bàn tay.

Chẳng biết từ bao giờ búi thịt đã mọc ra một khuôn mặt xấu xí với những mạch máu nhăn nheo:

"Chumiminnnn!!!!!" khuôn mặt nhìn Kakyoin và kêu lên.

"C-cái. . . éo gì thế này?" Kakyoin giật nảy mình.

"Ta là lá bài Empress, lá bài nữ hoàng đó thằng ngu kia! Giờ ta đang hút máu của ngươi để trưởng thành đấy!" bướu thịt nói rồi cố tình há miệng khạc nổ một cục đờm to tướng vào mặt của Kakyoin.

Thế nhưng cậu ta chỉ ngả đầu sang trái là đã né được, Kakyoin nhanh chóng vớ lấy một con dao phẫu thuật hòng cắt đứt bướu thịt khỏi tay của mình.

Nhưng, ngay khi con dao được đâm xuống.

"Kenggg!"

Cái bướu thịt bỗng dùng hàm răng của nó cắn lấy lưỡi dao và thành công chặn lại được, nó giữ lấy con dao vô cùng chặt.

"Mày là cái thứ quái thai gì thế? Mày có răng và thậm chí còn chặn được cả con dao?" Kakyoin biết thừa nhưng vẫn cố hỏi.

Cậu ta biết chủ nhân của con Stand này là ai, Kakyoin cố tình biến bản thân thành n·ạn n·hân của nó hòng một mẻ tiêu diệt cả chủ nhân và Stand để kiếm điểm.

Thế nhưng con Stand này lại mạnh ngoài dự liệu của cậu, hàm răng của nó giữ chặt lấy con dao, còn cái đầu thì đang ngẩng lên hòng bẻ gãy.

"Sao nó lại mạnh thế này?" Kakyoin lẩm bẩm, cách để hạ con Stand này rất đơn giản, đó là chỉ cần cắt đứt nó ra khỏi cơ thể mình là được.

Nhưng đời nào thứ Stand quái thai này chịu hợp tác mà để cho Kakyoin làm điều đó một cách dễ dàng?

Bàn tay của Kakyoin chảy đầy mồ hôi, cán dao dính mồ hôi ướt đẫm, thứ quái thái chớp được cơ hội dùng thêm lực.

"Heirophant Green!" Kakyoin triệu hồi Stand của mình, nó nhanh chóng nắm lấy con dao giải phẫu rồi dứt khỏi miệng của bướu thịt.

"Đồ khốn! Ngươi định tự đâm bản thân sao? Ta là một phần của ngươi đó Kakyoin à! Không thể thoát được ta đâu tình yêu à!

Để ta đoán xe giờ ngươi đang nghĩ cái gì nhé: Chỉ có Stand thì mới đánh bại được Stand thôi đúng không?

Stand Heirophant Green của ngươi với năng lực điều khiển rối và Emerald Splash, chúng đều là kỹ năng không thể tự tổn thương được cho bản thân!

Chỉ với nhiêu đó thì có thắng được kẻ có Stand đang đồng hóa với cánh tay của mình hay không? Hay ngươi sẽ cắt bỏ bàn tay của mình? Ngươi không dám đâu nhỉ?" Bướu thịt cười vặn vẹo và nói.

"Ngươi nghĩ như vậy sao?" Kakyoin nghe thấy thế thì chỉ lạnh nhạt trả lời, cậu ta lệnh cho Heirophant Green đấm vào bướu thịt.

"Punch!" cú đấm mạnh khiến cho cả bàn tay của cậu ta tê điếng.



"Hự!"

Thế nhưng chỉ có Kakyoin là người phải gánh chịu tất cả, bướu thịt cũng bị nắm đấm đánh cho nát bét, Kakyoin cố gắng ôm mu bàn tay đau đớn của mình và đứng dậy.

Sức mạnh của Heirophant Green sau khi đã cường hóa là một thứ không thể coi thường, nếu Kakyoin ra lệnh cho nó tăng thêm ít sức nữa thì có khi cả bàn tay của cậu ta cũng nát theo bướu thịt rồi.

"Đi đâu mà vội mà vàng thế hả? Kakyoin? Ngươi không nghe ta nói gì sao?

Ta là một phần cơ thể của ngươi, ta đang hút máu của ngươi để trưởng thành, chỉ cần hút được máu của ngươi thì ta sẽ không c·hết!" Bướu thịt bỗng khôi phục lại như lúc ban đầu và nói.

"Ra là vậy! Nhưng nếu như ta tìm ra và đánh bại được chủ nhân của ngươi thì sao nhỉ?" Kakyoin bình tĩnh trả lời.

Khuôn mặt méo mó thấy vậy thì bắt đầu giật mình, nó không thể ngờ tới Kakyoin lại bình tĩnh tới như vậy, nó nói:

"Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi hay sao? Nằm mơ!"

Nói rồi nó há miệng nhổ ra một ngụm dịch nhờn giống như dịch vị dạ dày, tính ăn mòn thì không cao nhưng cũng phải cảnh giác, Kakyoin hất tay tránh đi.

"Chủ nhân của ngươi. . . là Nena đúng không?" Kakyoin nhàn nhạt trả lời.

"Nani?! Làm sao mà ngươi. . . !" Bướu thịt nghe thấy vậy thì giật mình, Kakyoin thực sự biết về chủ nhân của nó? Nhưng mà vì cái gì cơ chứ, chủ nhân của nó đã ngụy trang cực kỳ hoàn hảo.

Bởi Stand của cô ta không phải là dạng chiến đấu, nên sự nguy hiểm khi phải đối đầu với những kẻ dùng Stand khác cực kỳ cao, cộng thêm cả việc cần có điều kiện đặc biệt đó là máu của chủ nhân phải dính lên cơ thể của mục tiêu thì Stand mới có thể kích hoạt.

Chính vì những điều kiện hà khắc này mà Nene chủ nhân của Stand Nữ Hoàng mới học được cách ngụy trang cảm xúc cũng như hàng động của mình một cách tự nhiên và hoàn hảo nhất.

Nena ở bên kia nhận được thông tin mà Stand gửi về thì cũng sợ hãi không nhỏ, rõ ràng cô ta không nói gì suốt cả quãng đường đi, nhưng làm thế nào mà. . .

"Pftt. . . . .À! Ta chỉ đoán bừa thôi! Nhưng trúng rồi thỉ phải! Ta khá là may mắn đó chứ? Xin chúc mừng người là kẻ ngu thứ hai chúng chiêu này!" Kakyoin vừa nói vừa chạy ra bên ngoài, cậu phải tìm được Nena càng sớm càng tốt, ông bác sĩ cậu sẽ gọi người tới giúp trên đường ra khỏi bệnh viện.

"Định đi tìm chủ nhân của ta sao? Đừng nghĩ việc sẽ êm xuôi tới thế!" Bướu thịt nói.

Đúng lúc này thì một cô y tá mở cửa bước vào và nói:

"Bác sĩ ơi, bênh nhân tiếp theo đang. . . .AAAAA! B-Bác sĩ đã. . ."

Cô ta hét lớn khi nhìn thấy Bác sĩ nằm ở trên sàn nhà, xung quanh vẫn còn có rất nhiều máu, Kakyoin vội vàng giải thích:

"N-này! Đ-đừng hiểu lầm! Ông ấy chỉ ngất đi thôi!"

"Ta chính là h·ung t·hủ! Ta Kakyoin Noriaki, Chính là người đã g·iết lão! Này cô y tá ơi, với những người xinh đẹp như cô thì ta có nhiều trò hay lắm!" Bướu thịt đúng lúc này lại giành lời, nó cố tình hét lên thật lớn.

"G-Giết người!" cô y tá hét toáng lên rồi lao ra ngoài.

"C·hết tiệt!" Kakyoin lẩm bẩm rồi chạy ngay ra khỏi bệnh viện, cậu không có thời gian để nán lại chỗ này, thế nhưng chỉ mới vừa đi tới cổng của bện viện thì tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên.

Kakyoin vội vàng chạy vào một con hẻm nhỏ, cậu ta vừa phải tránh sự chú ý của những người cảnh sát vừa phải để ý bướu thịt.



"Thế nào hả? Bây giờ ngươi có thể chạy đi đâu?" Bướu thịt nói.

Kakyoin thấy vậy thì nhấc cánh tay lên rồi đập thẳng mu bàn tay vào tường hòng ép nó ngậm miệng, nhưng đúng vào lúc này búi thịt bỗng mọc ra hai cánh tay nhỏ, nó nắm chặt lất thanh thép dính vào bức tường.

"Buông ra bạn ơi! Buông ra bạn ơi!" Kakyoin cố gắng kéo con Stand ra khỏi tấm sắt thế nhưng nó bám vào quá chặt.

Đúng lúc này thì bướu thịt mở miệng và hét lớn:

"Chú công an ơi! Ở đây có thằng ấm dâu này!!!! Ở bên này đó!"

Một vài người cảnh sát nghe thấy vậy thì bắt đầu ập vào con hẻm nhỏ, họ nhìn thấy Kakyoin đang đứng sát ở vách tường, những người công an giơ súng lên và nói:

"Này, tên kia đang làm gì đấy hả?"

Kakyoin thầm than không ổn, cậu liền triệu hồi Heirophant Green và để nó bẻ gẫy thanh thép, cái bướu thịt thấy vậy thì ngạc nhiên:

"K-Không thể nào? Tại sao Stand của ngươi có sức công phá lớn tới như vậy?"

Chưa để cho nó kịp nói tiếp Kakyoin đã vớ lấy một tấm khăn rồi bịt bàn tay của mình lại, cậu ta cắm đầu chạy khỏi con hẻm dưới sự truy đuổi của cánh sát.

"Tên kia!! Đứng lại!"

. . . . . . . . . . . .

Chuyển cảnh tới một khu chợ đông đúc ở thành phố Varanasi, Polnareff đang cùng với Nena đi dạo quanh khu chợ này.

"Này, tôi đã bảo cô rồi, Nena! Đàn ông đích thực thì sẽ không nói chuyện kiểu to tát đâu! Đấy chính là cách phân biệt lũ dối trá đó!" Polnareff vẫn không ngừng nói.

"Trên đời này thì thiếu gì người tốt hơn Hol Horse chứ?

Tôi thì sao? Tôi không phải là gu của cô à? Tôi không quan tâm tới quá khứ đâu!

Cô đã hẹn hò cùng với ai thì tôi cũng chẳng quan tâm! Quan trọng là từ nay về sau kìa! Chúng ta thấu hiểu cảm xúc của nhau!" Polnareff dang rộng hai tay ngẩn đầu lên trời và nói.

Đúng lúc này thì Kakyoin cũng đang chạy tới ở hướng đối diện.

[C·hết tiệt! Cảnh sát đã phong tỏa khách sạn mà chúng ta ở rồi! Đáng lẽ mình nên để ai đó đi cùng, mình đã quá tự tin rồi sao?] Kakyoin vừa lẩn vào trong dòng người vừa suy nghĩ mà không để ý tới Nena đã phát hiện ra cậu ta ở đằng xa xa.

"A! Anh nhìn bên kia kìa! Tòa nhà bên đó do một người Nhật có tên là Kimiko điều hành!" Nena, người yên lặng từ đầu tới giờ cuối cùng cũng lên tiếng.

Polnareff nghe thấy vậy thì mừng thầm, chính xác là những gì mà anh đang đợi, Nena cuối cùng cùng mở lòng với anh.

Thế nhưng Polnareff đâu có biết Nena làm như vậy chỉ vì muốn đánh lạc hướng của anh ta, cô ta muốn giấu Polnareff khỏi tầm mắt của Kakyoin.

Kakyoin càng chạy thì tới càng gần hai người hơn, những chỉ chớp mắt thì một tấm thảm đay lớn được mấy người thợ bê qua chắn hết tầm nhìn.

Kakyoin vội vàng vòng sang hướng khác, cả hai bên cách nhau chỉ có một tấm vải, đậm chất Bollywood.