Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 30: worldcup mài bỏ túi, tao thì bỏ con!



Chương 30: worldcup mài bỏ túi, tao thì bỏ con!

Chẳng biết là Kakyoin có để ý hay là không? Nhưng những nơi mà cậu ta chạy qua đều bị mất đồ ví dụ như sạp bán rau quả thì mất vào trái táo, sạp bán gà thì mất vài con gà.

Những cái lồng nhốt gà hay chim đều bị phá ra nát bét một cách thô bạo, nhưng mới chạy được một đoạn thì Kakyoin dừng lại, cậu ta nghe thấy tiếng gì đó phát ra từ mu bàn tay:

"Rộp roạp!!!!"

"Nomp nomp nomp nomp!"

Đủ các thứ trên trời dưới đất rơi ra khỏi tấm khăn bịt con Stand, nào là táo, chuối, bắp cải, rau dưa. . . .

Đặc điểm chung của chúng đó chình là đều bị cắn cho nham nhở.

"Ngươi đang làm cái gì thế?" Kakyoin hỏi, cậu ta đưa bàn tay lên gần mặt rồi nhìn nó chăm chú.

"Chumimin! Ta đang ăn đó Kakyoin à! Để trở nên to lớn hơn!" con Stand không chút giấu giếm mà trả lời ngay.

"Ngươi đã ă·n t·rộm đồ từ khu chợ hả? Đồ khôn lỏi này. . .!" Kakyoin tức giận.

Nhưng đúng lúc này tấm vải quấn ở trên tay của cậu ta hơi rung lên, chớp mắt, một cái đầu gà tươi sống rơi ra, máu tươi cũng từ miếng khăn mà chảy xuống.

"Đồ mất dạy này. . .!" Kakyoin chửi rồi nhanh chóng kéo tấm vải quấn ở trên mu bàn tay ra.

"Punch!" thế nhưng thứ chào đón cậu ta lại là một cú đấm, con Stand đã phát triển lớn hơn, nó đã hình thành được phần thân, những cánh tay nhỏ nhưng đầy cơ bắp thụt một cú chớp nhoáng vào cằm của Kakyoin.

Cậu ta choáng váng lùi lại vài bước, con Stand thấy vậy thì cười và nói:

"Chumimin! Giờ ta đã lớn tới thế này rồi đó! Có câu cha nào con nấy nhở? Vậy thì ta là con của ngươi rồi nhỉ, papa!

Mà cha này! Cảm ơn đã nuôi nấng con tới nhường này nhé! Nhưng cũng không thể cứ trói buộc con cái như vậy. . .!

Phải nuôi dạy con cái trong môi trường tự do chứ?"

Nói rồi nó há miệng cắn thẳng vào bắp tay của Kakyoin.

"Hự. . .!" cậu ta nghiến răng chịu đau, bước chân thì dần lùi lại phía sau.

"Cha sao thế cha? Đứng dậy và gáy nữa đi xem nào? Không phải ngươi nói rằng sẽ tìm ra được chủ nhân của ta và đánh bại cô ta sao?" thứ quái thai kéo rách một miếng thịt xuống khỏi người của Kakyoin rồi nói.

Nó liên tục vung ra những nắm đấm thẳng vào khớp tay của cậu ta, thế rồi con Stand lấy ra một đống những thứ linh tinh, nó không chỉ t·ấn c·ông Kakyoin mà còn cố tình p·há h·oại mọi thứ xung quanh.

Những hũ gia vị cay đậm chất Ấn Độ cứ thể mà bay vào mặt, vào mắt của Kakyoin, cậu ta loạng choạng lùi lại.



"Nếu không phải ta lớn chưa đủ nhanh thì ngươi đ·ã c·hết rồi đấy! Nhưng cũng chẳng sao vì ngươi sẽ c·hết thật ngay bây giờ!

Nhìn kỹ lại xung quanh đi! Papa! Ta đã cố tình t·ấn c·ông ngươi để ngươi mất cảnh giác và dần bước xuống con đường cao tốc này!".

Chẳng biết từ bao giờ Kakyoin đã chạy qua giữa đường, đúng cái lúc một chiếc xe tải đang phóng tới, thứ quái thai cười cợt đắc ý và nói:

"Bị xe tông c·hết là nguyên nhân đứng thứ 8 trên thế giới! Và bây giờ Papa chắc chắn sẽ vui lòng góp phần đưa nó lên hạng thứ 7 đúng chứ?

Đi c·hết đi. . .Kakyoin!"

Nó cố tình khóa chặt cánh tay của Kakyoin và khiến cho cậu ta không thể phản ứng đủ nhanh để tránh thoát, chiếc xe tải ngày một gần hơn, chỉ vài mét nữa thôi là Kakyoin sẽ bị bánh xe nghiến phải.

"Heirophant Green!" Kakyoin triệu hồi Stand của mình với ý đồ chặn lại chiếc xe, thế nhưng thứ quái thai nào có để yên cho cậu ta, nó túm lấy ngón tay của Kakyoin và bắt đầu bẻ.

"AAAAAAAAAAAAAAAA!" Kakyoin hét lên một tiếng trong đau đớn, ngón giữa của cậu ta đang bị bẻ ngược lên, phần da gần như là bị xé đứt, Kakyoin không thể tập trung để điều khiển Stand được.

Chỉ chớp mắt nữa thôi Kakyoin sẽ b·ị t·ông trúng mọi thứ bắt đầu trở thành slowmotion, từ chiếc xe sắp tông tới cho đến biểu cảm hay hoạt động của mọi thứ.

Dù có nhìn thấy chiếc xe đi chậm lại nhưng cậu ta không còn có thể làm gì khác ngoài chấp nhận số phận.

"Rầm!"

Âm thanh v·a c·hạm đinh tai vang ở trong đầu của Kakyoin, nhưng bất ngờ thay, Kakyoin không hề cảm thấy đau một chút nào, có lẽ chiếc xe lao đến quá nhanh, nhanh tới mức mà cậu ta không kịp cảm nhận được cơn đau.

Thế rồi một giây, hai giây, ba giây. . . Kakyoin từ từ mở mắt.

Chỉ thấy một anh trai Ấn Độ nào đó đạp xe ngang qua giữa đường đúng cái chỗ mà Kakyoin đang đứng, chiếc xe tải không biết vì chuyện gì mà dừng lại, vừa hay giúp Kakyoin thoát c·hết, dù sao thì đây cũng là Bollywood mà.

Kakyoin thấy vậy thì vội vàng chạy đi, cậu ra rẽ đường vòng chạy ngược trở về với khu chợ.

[Mình nhớ trong nguyên tác Polnareff với Nena đang ở đây mà!] Kakyoin vừa chạy vừa phải ngăn cản sự quấy phá của con Stand.

Đúng lúc này thì Nena đang ở cạnh Polnareff cũng để ý được việc Kakyoin quay trở lại khu chợ qua Stand của mình, cô ta nhìn thấy cậu thanh niên với mái tóc đỏ và bộ quần áo đồng phục màu xanh đang chạy về phía này.

Cô ta vội vàng đánh lạc hướng của Polnareff để anh ta không phát hiện ra Kakyoin, nhằm tránh cho có người khác giúp đỡ, dù sao Stand Nữ Hoàng chỉ có thể dính lên một người duy nhất.

Chỉ khi người kia c·hết rồi thì Stand mới có thể hoạt động ở trên cơ thể của kẻ khác, cô ả sẽ từ từ g·iết hết từng người một trong nhóm của Jotaro.

Cô ta bỗng dưng mở miệng và nói:



"Polnareff. . .! Em là một người con gái không thể sống nếu như thiếu đi một người đàn ông có thể nương tựa. . .

Em yêu anh bởi vì anh là một người đáng tin cậy và tốt bụng!" Cô ta nhào ngay vào lông ngực của Polnareff khiến cho anh ta cảm thấy bất ngờ, tay người pháp cố làm cái vẻ mặt chính nhân quân tử, nhưng trong lòng thì đã nở hoa.

"N-này. . .! Tự dưng bị làm sao vậy?" Polnareff lúng túng trả lời.

[Thật sao? Lẽ nào đã sa vào lưới tình?! Hên quá!] Polnareff cười sung sướng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể của Nena, anh ta quên luôn cả trời đất, trong mắt lúc này chỉ có mình cô mà thôi, ngay cả Kakyoin vừa mới chạy vụt qua cũng không thèm để ý.

Kakyoin không còn đặt hy vọng vào việc tìm ra tên luyện sư nữa, cậu ta bắt đầu chạy vòng quanh mà không có mục đích, Kakyoin lượn qua hết con hẻm này rồi lại tới con hẻm khác.

"Này! Kakyoin! Đồ ngu! Ngươi đang dần rời xa khỏi đám bạn của mình đấy! Cho ta xin mấy ngón tay nhé!" con Stand nói rồi há miệng định ăn sống luôn mấy ngón tay của Kakyoin.

"Ngươi nghĩ ta cố tình chạy đi lẻ hay sao? Ta chạy là để g·iết ngươi đấy. . .đồ nghịch tử! Nhìn cho kỹ lại thứ đang dính trên cơ thể của ngươi kia kìa!" Kakyoin vừa chạy vừa trả lời.

Con Stand thấy vậy thì nhìn lại cơ thể của mình, chỉ thấy hàng chục những sợi tơ mảnh màu lục bảo đã dính lên trên người của nó từ bao giờ.

"Nani?!"

Con Stand giật mình, thứ này dính lên người của nó từ bay giờ vậy chứ?

"Ngươi không nhớ hay sao? Stand của ta. . . là một Stand có tầm hoạt động cực kỳ lớn. . . ta đã cố tình sử dụng Stand của mình, kéo dài nó ra hết mức có thể vào tạo ra được sợi dây này!

Với độ mảnh như thế này cộng thêm ánh nắng mặt trời gay gắt từ Ấn Độ. . . ngươi sẽ khó mà nhìn thấy được nó, tạo điều kiện cho ta khống chế ngươi!" Kakyoin chầm chậm giải thích.

"Hừ. . .nếu chỉ là một sợi dây như thế. . .thì ngươi cũng chẳng thể làm gì được ta đâu!" Thứ quái thai nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

"Ừ. . .thì đúng là nó không thể làm được gì. . .nhưng cái kia thì có đó!" Kakyoin bỗng chỉ tay về phía ngã tư ở trước mặt, đây là cái ngã tư mà cậu ta suýt bị xe tông đây mà, tại sao lại quay đầu lại chứ?

Nếu như nhìn kỹ thêm một chút thì có một sợi dây mảnh màu lục bảo mắc ngang qua đường từ bao giờ, nó nối qua những cây cột điện, mái nhà, Kakyoin mỉm cười và bảo:

"Ta cố tình đánh lạc hướng của ngươi bằng cách giả vờ cố gắng để tìm ra chủ nhân thực sự!

Thế nhưng mục đích của ta chỉ là chạy vòng lại đây! Ta đã giăng một sợi dây dài ngang con đường này, nó quấn quanh lấy khu nhà. . . và mắc nó qua đường lớn!

Người bình thường thì không thể nhìn thấy hay chạm vào sợi dây này, chỉ cần một chiếc xe lao qua với tốc độ đủ nhanh. . .

Nó sẽ kéo theo cái dây lục bảo rồi cắt phăng, mang cả ngươi đi luôn!"

"N-Nani?!"

Sợi dây màu lục bảo siết vào càng chặt hơn, nó trói lấy hai cánh tay thô to của con Stand, sợi dây bông rung lên và ngày một căng hơn.

Kakyoin nhìn thấy một chiếc xe tải lớn đang băng qua giao lộ thì mỉm cười, ở đầu dây bên kia, chỗ mà chiếc xe tải vừa đi qua bỗng mọc ra một bàn tay.



Bàn tay đó là của Heirophant Green, nó bám chặt lấy gầm dưới của chiếc xe và để cho xe tải kéo đi, vì Stand của Kakyoin có thể kéo ra được rất dài, khi ở dạng sợi mảnh nó có thể kéo dài hơn 100 mét.

Chính vì lý do đó Kakyoin mới cố tình phải chạy quanh mấy con hẻm gần đây để quấn sợi dây vô hình vào mấy tòa nhà, một phần là để lừa con Stand, một phần là để khống chế khoảng cách di chuyển của chiếc xe.

"D-Dừng lại đi!!! Đừng làm như vậy mà!" Thứ quái thai bắt đầu van xin.

"Không được đâu! Ta cũng phải chịu đau mà. . .con cái cũng đâu thể thể cứ bám lấy cha mẹ mãi được! Nếu đã khôn lớn thì học cách mà tự lập đi.

Hơn hết thì ta kiếm đâu ra 5 triệu để chu cấp cho con cái hàng tháng cơ chứ? Thế nên là Bye Bye!" Kakyoin mỉm cười và trả lời.

Mã lực của chiếc xe tải quả là không tầm thường, nó chỉ kéo nhẹ một cái là những sợi dây lục bảo chi chít đã xé nát cơ thể của con Stand rồi cắt nó ra thành từng mảnh.

[+2]

"Vậy ra. . . chủ nhân của Stand cũng không cách xa chỗ này là mấy nhỉ?" Kakyoin thở phào một hơi nhẹ nhõm, cậu ta nhìn vào con hẻm ở trước mặt.

Kakyoin thấy Polnareff từ lâu rồi, nhưng vẫn không chủ động tiến đến vì không muốn đánh rắn động cỏ, hơn hết Polnareff cũng cần một bài học để đời mà.

Chuyển cảnh vào một con hẻm nhỏ ít người qua lại trong khu chợ.

Polnareff dồn Nena vào tường, mặt của anh ta hơi hồng lên và bảo:

"G-giờ thì. . . Nena này. . .! Hãy dùng một nụ hôn để làm minh chứng cho đôi ta nhé!" anh ta vừa nói vừa chu môi rồi tiến tới sát hơn.

Thế nhưng ngay lúc này cơ thể của Nena bỗng run lên cầm cập, cổ họng của cô ta phát ra những tiếng òng ọc như một trai nước có ga đang bị lắc lên lắc xuống.

"Ừm. . .huệ!" Nena bỗng phun ra một đống dịch vị từ trong dạ dày, nó còn có cả xương xẩu và mấy thứ kinh tởm khác, cô ta gục xuống và ôm lấy cơ thể.

Máu tươi cứ bắn ra từ cái cơ thể đang phồng rộp lên đó.

"AAAAAAAAAAAA!" Polnareff lùi ra thật xa và hét lên trong sự sợ hãi và tởm lợm.

Cái bụng của Nena bỗng nổ tung, chui tọt từ bên trong đó ra là một bà béo vừa mập vừa lùn vừa xấu xí, bà ta hét thảm một tiếng rồi nằm xuống đất c·hết tươi, đằng nào Stand cũng bị hạ rồi thì chủ nhân cũng chả thể nào mà sống được.

"Huệ!" Polnareff bây giờ thì cảm thấy kinh tởm nhiều hơn là sợ hãi, chỉ chậm chút nữa thôi, nếu anh ta hạ môi sớm hơn một chút thì dịch ối chắc đã phun đầy miệng của anh.

"Ra đó mới là hình dạng thật của cô ta à! Chủ nhân của Stand Empress không ngờ lại gắn Stand của mụ lên người tôi bằng một cục thịt mặt người! Còn mình thì lại hóa trang thành một cô gái xinh đẹp à! Đúng là bất cẩn. . .nhưng anh bị lừa rồi Polnareff ạ!

Tưởng mình là gà nhưng hóa ra lại là thóc!" Kakyoin lúc này bỗng xuất hiện và nói.

Polnareff thì vẫn chưa thể tin vào mắt của mình, nhưng tốt rồi, mọi việc giờ cũng xong không ai trong nhóm bị tổn thương gì, chỉ tội cho boy si tình Polnareff đã lọt vào hố tình yêu của cô nàng.

Anh ta sẽ nhớ nó suốt đời cho mà coi.