Hội của Kakyoin đã kiếm được một chiếc xe và lên đường khởi hành, họ rời khỏi Varanasi ngay trong đêm, nguyên nhân của việc di chuyển vội vã này chỉnh bởi Kakyoin đang bị truy nã gắt gao bởi lực lượng của cảnh sát thành phố.
Ai mà ngờ được ông bác sĩ đó lại c·hết ngay sau khi cậu ta chạy khỏi bệnh viện cơ chứ?
Giờ đây họ đang trên đường để tới được với biên giới Pakistan, chiếc xe cứ đi xuyên qua màn đêm, Polnareff với vai trò là tài xế đã phải thức trắng để lái xe.
"Sắp đến được biên giới giữa Ấn Độ và Pakistan rồi! Chúng ta đành phải nói lời tạm biệt với Ấn Độ!" Kakyoin ngồi ngắm khung cảnh hoang sơ xung quanh cảm thán, không ngờ họ đã lặn lội đến tận đây từ Nhật Bản.
Joseph thấy vậy thì gật gật đầu:
"Ừm. . .! Ban đầu ta còn không biết đây là đất nước như thế nào? Nhưng giờ lại thấy nhớ sự nhộn nhịp của Calcutta cùng với dòng nước sông Hằng rồi!"
"Chúng ta sẽ quay lại đó một lần nữa. . . ! Khi ấy. . .tôi sẽ dựng cho Avdol một ngôi mộ đàng hoàng!" Polnareff vừa lái xe vừa nói.
Nghe thấy vậy thì cả bốn người đều không biết phải nói gì, họ chỉ yên lặng ngắm nhìn biên giới ngày càng gần.
"Đường đi càng ngay càng hẹp lại nhỉ?" Polnareff quan sát con đường đầy đất đá được dựng lên bởi những ngọn đồi.
Thế rồi anh ta để ý đến chiếc xe màu đỏ cũ nát đi ở phía trước, trông nó thật bẩn thỉu, bẩn tới nỗi mà bụi đất bám đầy kính, ngoài ra chiếc xe cà tàn vừa đi vừa kéo lên hàng tấn bụi đất mù mịt.
"Đừng có mà lái chậm thế chứ? Bụi hết cả ra đây này. . .phải vượt thôi!" Polnareff hít vào một ít bụi thì khó chịu và bắt đầu điều khiển chiếc xe đi vượt lên trên.
Chiếc xe bán tải của cả nhóm nhanh chóng leo qua một gồ đất phẳng rồi phóng một mạch vượt mặt chiếc xe cà tàn ở phía trước.
Polnareff còn không quên tặng thêm cho nó một đống bụi đất, đây là đáp lễ vì vụ vừa rồi này!
"Polnareff! Liều quá đó. . . tốt nhất là chúng ta đừng cố gây nên sự chú ý!" Kakyoin khuyên bảo, thế nhưng Polnareff chỉ cười ha ha và nói:
"Đúng là phương tiện 4 bánh có khác! Đi thôi cũng thấy đã thật!"
"Này, mà chúng ta vừa mới hất đất cát và chiếc xe đó à?" Ông Joseph lên tiếng.
"Ai mà biết! Chắc có thể lắm!" Polnareff không thèm quan tâm mà trả lời.
"Giờ mà kiếm thêm rắc rối thì sẽ phiền lắm đấy! Kakyoin đang bị truy nã ở Varanasi. . .! Nên bình yên vượt qua biên giới thì hơn!" ông Joseph lo lắng và nói.
Chiếc xe của cả bốn ông cháu cứ như thế phòng nhanh qua vách núi kéo theo một dải bụi mù mịt ở đằng sau bánh xe.
Đúng cái lúc xe đang đi bon, chuẩn bị vượt qua một đường dốc thẳng đứng thì Polnareff bỗng giật mình phanh xe lại thật gấp.
"Kít!!!"
Cả bọn bị quán tính hất thẳng về phía trước.
"Sao vậy? Polnareff?"
"Ta đã bảo là đừng có mà kiếm thêm rắc rối rồi mà!"
Polnareff chỉ tay về phía trước và nói:
"K-không phải. . . Nhìn kìa! Đằng kia có người đang đứng!"
Cả ba người còn lại đều chuyển ánh nhìn theo hướng mà Polnareff đang nhìn, chỉ thấy một người với phong cách ăn mặc rất quen thuộc đáng đứng gọi xe ở ngay mốc biên giới.
Cả bốn người trợn to cả mắt và biết ngay đó là ai.
Người đó không ai khác chính là cô bé Anne, con bé mỉm cười và nói:
"Chào! Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi! Cho quá giang cái với nhể?"
"Hể?!"
Tất nhiên là những quý ông lịch thiệp sẽ không từ chối, đã vậy lại còn là người quen nữa chứ, cả bọn cho Anne lên xe rồi tiếp tục đi đường.
Nhưng họ không hề phát hiện chiếc xe khi nãy, cái mà cả lũ vừa mới tạt đầu đang đậu ở phía xa xa và yên lặng quan sát từng cử động của nhóm năm người.
Chiếc xe cũ nát cũng bất ngờ nổ máy và đi ngay phía sau, khi mà xe của nhóm Kakyoin khuất mất sau đèo núi, chiếc xem dính đầy bụi bặm chỉ được dọn sạch mặt kính ở bên tay lái, khiến cho tay tài xế càng trở nên bí hiểm.
. . . . . .
"Đã bảo người ta là con gái cơ mà! Chẳng mấy chốc sẽ tới tuổi mặc áo ngực! Còn làm móng miếc sẽ khác con trai ngay!
Mà đến cái tuổi đó rồi còn đi lang thang khắp thế giới thì sẽ khó coi lắm! Thế nên chỉ có lúc này! Mỗi lúc này thôi! Bỏ nhà đi khám phá thế giới!
Mọi người có thấy như vậy không? Hồi ở Singapore, em đúng là có lỗi khi nói dối về cái vụ đi gặp cha! Nhưng cứ bỏ qua việc đó đi mà!" Anne vừa ngồi trong xe vừa phụng phịu nói.
Đúng lúc này thì Polnareff để ý tới chiếc xe mà anh ta vừa tạt đầu lúc nãy giờ đã đuổi sát đít xe của cả bọn, Polnareff cố tình đạp chân ga rồi tăng tốc.
Thế nhưng chiếc xe kia cũng không phải dạng vừa, nó cũng tăng tốc theo rồi chạy tới sát nút.
"Beep beep beep beep!!!" chiếc xe cũ nát bấm còi inh ỏi cả lên khiến cho mọi người ngoái đầu lại nhìn.
"Đó là chiếc xe mà ta vừa mới vượt qua mà! Có vẻ gấp gáp lắm đấy!" Jotaro nói.
"Cứ để cho nó vượt qua đi!"
"Ờ!" Polnareff hạ cửa kính xuống thò tay ra ngoài rồi ra hiệu để cho chiếc xe đó vượt lên, con xe cũ thấy vậy thì cũng thuận thế mà leo lên.
Nó tạt qua trước đầu xe của cả bọn làm cho Polnareff phải hạ tốc độ xuống liên tục, chiếc xe ở phía trước còn cố tình hất lên một đống bụi đất bắn vào xe của bọn họ.
"Cough! Cough!"
"Oi oi oi. . .! Định chơi trò gì vậy? Đã cho vượt qua rồi thì phải biết điều đi chứ?" Polnareff khó chịu và bắt đầu tìm đường để vượt lên.
"Có khi họ đang cáu vì ban nãy anh chơi liều đấy!" Kakyoin nói.
"Có nhìn thấy mặt của tay lái xe không?" Jotaro ngoái lên phía trước và hỏi.
"Không! Cũng tại bụi xe ban nãy đã che hết kính rồi! Nên không thể thấy gì được đâu. . .!" Polnareff trả lời.
"Không thể à? Có lẽ nào. . .?" Jotaro bắt đầu nghi ngờ.
"Cẩn thận đấy! Polnareff!"
Đúng lúc này thỉ chỉ nhân của con xe đi trước hạ cửa sổ xuống và đưa tay ra hiệu, Polnareff thấy vậy thì cười đểu:
"Giờ thì lại bảo chúng ta đi trước đi! Chắc là đã nhớ ra cái xe của mình cà tàn tới nhường nào rồi! Đáng lẽ ra tên ngốc này cần phải chịu khó ở phía sau ngay từ đầu mới phải!"
Polnareff đạp chân ga rồi vượt mặt chiếc xe tại một khúc cua, thế nhưng thứ chào đón họ lại là một chiếc xe Container đang lao vùn vụt đến ở hướng ngược lại.
"Nani?!"
Polnareff sợ xanh cả mặt, anh ta không còn đủ tỉnh táo để điều khiển chiếc xe.
"Xe tải? Không thể nào?"
"K-không xong rồi! Chúng ta đâm vào nó mất!"
"Rắc!" mui của hai chiếc xe bắt đầu chạm vào nhau và nát bét, đúng lúc này thì Star Platinum của Jotaro bỗng xuất hiện, nó đấm mạnh vào chiếc xe tải.
Dùng nó làm điểm bật để rồi hất văng chiếc xe đang chở cả nhóm, lăn một vòng trên không rồi đáp xuống đất an toàn bằng cả bốn chiếc lốp, thế nhưng đầu xe thì nát bét rồi.
Cả nhóm 5 người thoát c·hết trong gang tất, Polnareff vẫn còn hơi run run nói:
"Nếu không có uy lực của Star Paltinum thì chúng ta tan tành hết cả rồi!"
"Đâu rồi? Chiếc xe đó đâu rồi?" ông Joseph nhận thấy được sự đáng ngờ thì nhìn ngó xung quanh hòng tìm kiếm chủ nhân của chiếc xe vừa nãy.
"Có thể nó đã chạy đi mất rồi! Chiếc xe vừa nãy có khi cũng là một Stand của kẻ đang nhắm vào chúng ta cũng nên! Hay chỉ là một tên khốn nào đó?" Jotaro nói ra suy nghĩ của mình, cậu ta vẫn nghiêng về cái phía trước hơn.
"Tất nhiên là lũ đang nhắm vào chúng ta rồi! Tí nữa thì chúng ta c·hết luôn rồi còn đâu?" Polnareff khó chịu và nói.
"Tóm lại thì đi càng gần biên giới thì chúng ta càng phải cẩn thận hơn! Nếu có kẻ đang nhắm vào chúng ta. . .dù cho chúng có là ai thì cũng phải hạ gục hết!" ông Joseph lên tiếng nhắc nhở.
"Phải đó!"
"Nhưng thế còn chiếc xe tải đằng kia thì sao? Ăn đấm của Star Platinum nên giờ toang hoác hết cả rồi!" Kakyoin lo lắng và chỉ vào chiếc xe tải.
"Kệ đi! Cứ vờ như không thấy là được!" Jotaro thì chả thèm quan tâm nhắm mắt lại và nói.
Cô bé Anne ở bên cạnh thì ngắm Jotaro như người mất hồn.
[Ngầu quá. . .mê mệt c·hết mất. . .!]
. . . . . . . .
Chuyển cảnh tới chiếc xe đã gài nhóm của Kakyoin, bây giờ nó đã bỏ xa cả nhóm trước một đoạn, chiếc xe dừng lại ở trước cái biển chỉ đường, nó rú lên rồi tông mạnh vào cái biển chỉ dẫn khiến cho ống sắt bị vặn ngược lại, đồng nghĩ với việc mấy cải hướng chỉ dẫn cũng đã lệch đường.
Đường đi đúng, đáng lẽ phải là ở bên trái nhưng biển báo lại chỉ sang bên phải, không biết là vô tình hay cố ý mà chiếc xe còn để lại một vệt bánh xe thật dài đi vào ngã rẽ ở bên phải.
. . . . . . . .
"Quán nước ở ven đường à? Nếu chúng ta cứ thong thả thì có lẽ sẽ tránh được chiếc xe đó!" cả đám lái xe được một đoạn đường dài thì cuối cùng cũng dừng chân để nghỉ tại một quán nước ven đường.
Cả nhóm 5 ông cháu bước vào trong quán nước, đã có sẵn ba vị khách ngồi nghỉ ở đây, ông Joseph bước tới trước quầy bán hàng nhìn nông chủ tiệm đang ép nước mía thì tò mò hỏi:
"Đây là cái gì vậy?"
"Là nước ép mía đấy! Muốn thử không?" ông chủ nói rồi đưa cho Joseph một cốc, còn không quên vắt thêm vài giọt nước chanh.
Joseph cầm lấy ly nước mía và chuẩn bị đưa lên miệng uống thì ông ta bỗng giật mình khi nhìn thấy chiếc xe vừa gài cả bọn phản chiếu qua cốc nước.
"Nani?!"
Ông ta vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc xe đó đã đậu ở bên dưới gốc cây gần quán nước từ bao giờ, cả bọn thấy vậy thì chạy ngay đến gần chiếc xe.
"L-là hắn! Cái xe đó đang ở đây!"
Thế nhưng khi họ tới gần và kiểm tra thì trong đây chẳng có một ai, Jotaro quay đầu nhìn ba vị khách đang nghỉ lại ở trong quán nước.
Ông Joseph nhìn cả ba gã đàn ông ở trong quán nước và hỏi:
"Ông già đây có một câu hỏi! Chủ nhân của cái xe đằng kia là ai vậy hả?"
"T-tôi cũng chịu! Chẳng biết nó đỗ ở đó từ bao giờ. . .!" ông chủ của quán nước nhìn chiếc xe và nói.
"Tôi chắc hắn sẽ không tự đứng lên và giới thiệu đâu nhỉ?" Kakyoin khẳng định chắc như đinh đóng cột.
"Kiểu này thì chỉ còn lại một cách thôi, Jotaro nhỉ?" ông Joseph nói.
"Ờ. . .tuy có thể liên lụy tới người qua đường vô tội. . . Nhưng. . .cứ đập tất cả đi!" Jotaro trả lời rồi chỉ thẳng vào ba vị khách.
"N-này! Mấy người có thôi đi không hả? Cả ông Joseph nữa! Làm quá đáng lắm rồi đó!" Kakyoin chạy lên ngăn cản, thế nhưng cả ba người Polnareff, Jotaro và Joseph đã túm lấy cổ áo của từng vị khách và bắt đầu gửi đến cho họ những nắm đấm yêu thương.
Họ yêu thương nhau tới mức mà trao nhau những hành động ấm áp tới nỗi bụi đất mịt mù cả lên, Polnareff nhấc bổng anh chàng nhỏ con lên và nói:
"Cái bản mặt của ngươi là khả nghi nhất nhờ?"
Nhưng đúng lúc này thì tiếng động cơ chợt vang lên, chỉ thấy chiếc xe cà tàn đã khởi động từ lúc nào, một cánh tay đầy cơ bắt tráng kiện đang khoác ở ngoài cửa kính, nó ra dấu hiệu dislike, thế rồi chiếc xe bất ngờ phóng v·út đi.