Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Chương 32: Wheel of Fortune!



Chương 32: Wheel of Fortune!

"C-chúng ta vừa mới bị chơi xỏ đấy à" Polnareff buông vị khách mà anh ta vừa đ·ánh đ·ập xuống, cái miệng thì giựt giựt nhìn theo đám khói từ chiếc xe càng chạy càng xa.

"Có ai nhìn thấy được mặt của tên đó không?" Joseph nói.

"K-không. . .tên đó rốt cuộc muốn gì chứ? Vừa giống một tay lái xe với đầu óc có vấn đề nhưng lại cũng vừa giống một kẻ t·ruy s·át! Tôi nghĩ là chúng ta không nên theo đuôi hắn mà hãy tiếp tục đi đường!" Kakyoin nói.

Polnareff nghe thấy vậy thì phản đối ngay, anh ta siết chặt nắm đấm và nói:

"Nếu giờ mà không đuổi theo để tóm hắn. . chắc tôi điên lên mất!!! Chưa kể còn phải báo thù cho cái vụ đ·âm x·e vừa nãy nữa! Làm chúng ta mất bao thời gian vào việc sửa xe!"

Cả nhóm nhanh chóng lên xe và phóng đi, họ muốn đuổi theo gã bí ẩn vừa tiện đường trốn khỏi quán nước, cũng bởi ba người kia hăng máu tới nỗi đánh nát hết cả đồ đạc của người ta.

Hai chiếc xe nối đuôi nhau chạy qua những khu vực dốc đứng của ngọn đồi đá trọc, ở phía trước mặt bọn họ là những dãy núi cao v·út.

Nếu như không nhầm thì đó là một phần của dãy Himalaya, nơi tiếp giáp giữa miền đông bắc của Ấn Độ và Pakistan.

Đối thủ mặc dù sử dụng một chiếc xe hơi, cà tàn nhưng tốc độ vẫn dẫn trước chiếc xe của cả nhóm một đoạn, Polnareff thấy như vậy thì cay lắm, anh ta nói:

"Khốn thật!!!! Cái xe cà tàn đó mà cũng chạy nhanh ra trò đấy chứ?!"

Hai bên kẻ chạy người đuổi rất nhanh đã tới được khung đường rẽ đầu tiên, đây chính là nơi mà cái biển báo chỉ sai đường, con xe màu đỏ cà tàn vội vã rẽ theo hương ban đầu mà nó chỉ ra.

Polnareff nhưng cũng đâu có phải người ăn chay?

Anh ta không thèm nhìn cái biển báo mà cứ đạp mạnh chân ga cho xe vòng theo, cả bọn chỉ tập trung vào chiếc xe mà không có để ý tới miếng sắt nằm trên đường.

Có lẽ miến sắt này rơi ra từ cải bảng chỉ đường, bên trên có viết chữ: Nguy hiểm! Đường phía trước là vực sâu!!

"Lạ thật! Theo bản đồ thì bên này chúng ta phải chạy song song theo đoán tàu chứ? Sao càng đi càng chui vào sâu hơn trong dãy núi vậy?" Kakyoin ngồi ở tay lái phụ, cậu ta nhìn chằm chằm tấm bản đồ và nói.

Thế nhưng Polnareff chả thèm quan tâm, mục đích của anh ta bây giờ chỉ có bắt được tay khốn kiếp đã gài bẫy họ và dần cho hắn một trận nhừ tử:

"Ai mà quan tâm!? Chúng ta sẽ tóm được hắn ngay thôi! Đồ khốn. . .tới khúc cua tiếp theo, ta nhất định có thể bắt kịp được hắn!"

Polnareff thấy con xe cà tàn dần biến mất sau khúc cua dài thì vội đạp chân ga tăng tốc đuổi theo, bụi bặm mù mịt từ phía sau chắn hết tầm nhìn thế nhưng anh ta vẫn kiên quyết không dừng.

Chỉ cho tới khi. .

Chiếc xe của cả nhóm băng qua khúc cua khuất tầm mắt, Polnareff bỗng giật mình khi nhìn thấy vực sâu ở trước mắt, không còn đường nào khác để đi cả, chỉ có một cây cầu treo bằng gỗ dành cho người đi bộ.

Họ đã không còn đường để đi tiếp, thế nhưng xe của cả bọn lao nhanh quá.

"Nani?! Không thể nào? Đ-đó là đường cụt!"

Polnareff đạp gấp chân phanh để dừng gấp chiếc xe lại, chiếc xe ngưng bánh thế nhưng lực quán tính vẫn đẩy nói đi thêm một đoạn tới sát mép của khe vực thì mới chịu dừng.



Mọi người nổi hết cả da gà và không ai dám thở mạnh, suýt chút nữa thì họ rơi xuống đó rồi!

Nhưng phía trước là đường cụt, vậy con xe cà tàn dẫn ở trước đi đâu rồi? Không lẽ nó lại lao xuống vực? Không đời nào lại như vậy.

"Hắn biến mất rồi! Nhưng đi đâu mới được chứ?"

"Hắn ta miến mất ngay sau khúc cua luôn! Cái xe đó cũng không đi qua cầu treo! Mà làm sao cây cầu treo đó có thể chịu được sức nặng của một chiếc xe con chứ?" Kakyoin nhìn cái cầu treo bằng gỗ mắc qua khe vực và nói.

"Rầm!"

"Loảng xoảng!!!"

Bỗng một cú húc bất ngờ từ phía sau khiến cho họ giật mình, chẳng biết chiếc xe cà tàn ở sau lưng họ từ bao giờ, nhưng ngay lúc này đây nó đang cố đẩy chiếc xe của họ xuống vực.

"Nani?!"

"L-là hắn! Hắn ta đang ở đằng sau!!"

"Làm thế nào mà có thể vòng qua được chỗ đó chứ?"

Polnareff nhanh chóng khởi động là cố lái xe lùi lại, cánh tay của anh ta run rẩy, Polnareff nói:

"H-hắn đang đẩy chúng ta với mã lực khủng kh·iếp!" chiếc xe dù có vận hết tốc độ để lùi lại nhưng cũng chẳng ăn thua, nó đang dần bị ép tới sát mép vực hơn.

Polnareff loáng thoáng nhìn thấy một vết bánh xe chạy ngang qua vách đá ở bên cạnh, anh ta không thể tin vào mắt mình lắp ba lắp bắp nói:

"C-cái quái gì thế này? H-hắn. . .hắn đi kiểu quái đản gì vậy? Và hơn hết cái sức mạnh này? Đây là sức của xe tăng à?"

"Kít!!!!!!"

Mũi xe đã vượt qua khe đá, Polnareff nhanh chóng tháo dây an toàn và nói:

"Không được rồi! Mọi người bỏ xe và chạy đi!"

"Polnareff!!! Lái xe mà định bỏ xe à? Vậy thì ai sẽ đạp chân phanh hả?" Kakyoin hét lớn và nói.

"Ể?" Polnareff lúc này mới nhận ra việc làm tai hại của mình.

"Rầm!"

Bánh trước đã bị đẩy ra khỏi vách đá, tiếng gần xe chạm mạnh lên mép vực khiến cho tim của cả bọn nhảy lên một cái.

"X-x-xin lỗi!" Polnareff run run và nói.



Thế nhưng bây giờ chẳng còn kịp nữa rồi, cả chiếc xe đã bị đẩy xuống vực.

"AAAAAAAAAAAAA!!!!!!"

Mọi người ở trong xe thì bắt đầu hoảng loạn khi chiếc xe đang quay vòng vòng và chuẩn b·ị đ·âm thẳng xuống đáy vực.

"Heirophant Green!" Kakyoin nhanh chóng triệu hồi Stand của cậu ta và cho nó nối thành một dải băng thật dài.

Thân trên của Heirophant Green thì bay lên tới mép vực và chuẩn bị bám lấy nó.

"Dừng lại đi! Heirophant Green không đủ sức để giữ được khối lượng lớn như thế này đâu! Cơ thể của cậu sẽ bị rách tan đó! Mặc dù sức mạnh của cậu lớn nhưng độ bền và sức chịu đựng thì. . . .!" Ông Jospeh lo lắng nói.

"Ông Joseph! Xin cho tôi được từ chối! Tôi là người hiểu rõ về Stand của mình nhất! Tôi chẳng phải kẻ ngốc cứ lao đầu vào chỗ c·hết như Polnareff đâu!" Kakyoin bình tĩnh nói.

Đúng lúc này Heirophant Green đã bay tới mép vực, nó kéo lên một cái móc rồi mắc nó vào đầu xe của gã theo đuôi, Kakyoin đã ra lệnh cho Stand của mình lấy cái sợi dây móc treo ở đầu xe của họ ngay lúc nó chỉ vừa xuất hiện và kéo sợi dây thép lên.

Rầm!

Chiếc xe đã dừng lại bởi sợi dây móc nối vào con xè cà tàn ở trên bờ vực.

"Ồ! Nó bay lên và mang theo móc kéo của xe sao?" ông Joseph ngạc nhiên nói.

"Hừ! Khá lắm Kakyoin! Mà này, cậu có thích Sumo không?" Jotaro vừa nói vừa gọi ra Star Platinum.

Bạch Kim Tinh nắm lấy sợi dậy thép của chiếc xe rồi bắt đầu kéo, lực kéo mạnh tới nỗi khiến cho con xe cà tàn phải bênh lên về phía sau, mũi xe hướng thẳng xuống vực.

"Đặc biệt là phải trụ được, ngay khi đối thủ bật tới! Như thế thì đúng là phấn khích có phải không?" Jotaro nói.

"Ora!"

Star Platinum kéo bật cả chiếc xe của bọn họ bay lên khỏi khe vực nhờ sợi dây thép, chưa dừng lại, nó vội vàng tung ra một cú đấm cực mạnh vào chiếc xe cà tàn màu đỏ khiến cho nó bay lên.

Lực kéo từ chiếc xe khi nó bay ra mạnh đủ để lôi cả bọn vào lại vùng an toàn, còn con xe màu đỏ thì lại thế chỗ của họ ở trên khe vực, Kakyoin nhanh chóng để cho Heirophant Green của mình cởi sợi dây móc ra.

Chiếc xe màu đỏ cứ thế rơi thẳng xuống vực.

"Rầm!!!!!"

Cả bọn tiếp đất một cách an toàn dù có hơi sốc nảy, Kakyoin ôm đầu và nói:

"Ừ! Tôi cũng thích Sumo lắm! Nhưng Jotaro này! Dùng đấm trong Sumo là phạm luật rồi đấy!"

Con xe màu đỏ rơi xuống vực và nát bét, từng cột khói đen từ động cơ đang bị cháy của nó bốc lên, cả nhóm quyết định xuống xe và đứng ở trên kiểm tra.

"Bởi vì không thấy thứ gì giống với công kích của Stand. . .nên chắc đây chỉ là một tên quái đản thôi. . .!" Ông Joseph nhìn xuống khe vực và nói.

"Ờ! Mà kiểu gì thì kiểu, tay này cũng hết cứu rồi! Mà cũng tự làm tự chịu thôi!" Polnareff gật đầu đồng ý.



"Nhưng mà kiểu gì vậy nhỉ? Chiếc xe đó bất ngờ xuất hiện từ phía sau! Và chúng ta làm như thế nào lại leo lên được vậy? Thật là kỳ lạ!" Anne nhìn xuống và nói, cô bé không phải là người dùng Stand nên không thể nhìn thấy được màn biểu diễn của Kakyoin và Jotaro lúc nãy.

Hoang mang tột độ, nhưng không sao còn may mắn sống sót là được rồi.

Nhưng đúng ngay lúc cả nhóm thả được nỗi lo ở trong lòng thì một tiếng nói như được bật qua Radio bỗng vang lên:

"Chả có gì mà kỳ lạ đâu!"

Cả nhóm năm người giật mình, Polnareff rất nhanh đã phát hiện được nơi mà âm thanh phát ra, anh ta quay lại và chỉ vào chiếc xe của họ rồi nói:

"À tiếng Radio! Tiếng đó phát ra từ Radio ở trên xe!!!"

Âm thanh Radio một lần nữa lại được vang lên, quả đúng như Polnareff nói, nó phát ra từ radio trong chiếc xe của bọn họ:

"Ta làm được như thế vì có Stand đó, Joestar!!"

"Nani?! Nếu ngươi đã biết tên của ta như vậy. . . thì nhất định là lũ dùng Stand đang t·ruy s·át!" ông Joseph vừa nói vừa cảnh giác xung quanh.

"Từ đâu vậy? Lẽ nào là từ cái xe ở bên dưới?"

"Không thể nào? Nó đã tan tành rồi còn đâu?"

Đúng lúc này thì Kakyoin bắt đầu lên tiếng:

"Không! Có thể chính chiếc xe đó là 1 Stand! Giống với con tàu Strength mà chúng ta từng đối mặt!"

"Wheel of Fortune! Đây là ám thị về Stand của ta!" âm thanh radio lại vang lên.

"Wheel of Fortune?!" cả bọn thốt lên kinh ngạc, cũng đúng vào cái lúc này mặt đất bắt đầu rung chuyển.

"Sao lại cảm thấy lạnh gáy như này cơ chứ? Không ổn rồi!" Polnareff nói.

Ông Joseph thấy vậy thì nhanh chóng ra lệnh:

"Mọi người! Lên xe mau. . !!!!!!"

"Không đừng lên đó! Hãy tránh xa chiếc xe ra!" Kakyoin nói rồi nhanh chóng kéo mọi người chạy ra xa khỏi mép vực, càng xa càng tốt.

Vào đúng lúc ngay khi Kakyoin vừa dứt lời, một đống đất đá ở dưới gầm của chiếc xe bắt đầu nứt toác ra, chớp mắt một cái, chiếc xe của cả nhóm đã bị thứ gì đó hất tung.

"Rầm!"

"R. . R. . .R. . .R!"

Tiếng động cơ máy gầm rú điếc tai, con xe cà tàn từ dưới đất phóng lên, mặc dù mọi bộ phận của nó đã bị méo mó, nát bét nhưng điều thần kỳ là nó vẫn có thể chạy lên được.

"K-không thể nào? N-nó. . nó từ đào đất chui lên?! Giờ thì có thể chắc chắn nó là Stand rồi!" Polnareff ngã xuống mặt đất sau cú v·a c·hạm bất ngờ của chiếc xe cà tàn với con xe của họ, anh ta nhìn nó và nói.