Con xe cà tàn bỗng lung lay một cách điên cuồng, từng bộ phận của nó bất ngờ bung ra, chiếc xe méo mó dần biến hình.
"Đây là cái thứ gì vậy chứ?!"
Con xe biến thành một thứ kỳ dị với những chiếc gai mọc dài theo mui xe, phần đầu xe dần biến thành một cái miệng bằng kim loại, cả cái hàm như chiếc máy nghiền với những mũi gai sắc bén.
Chiếc xe như một con dã thú, nó rú ga gầm thét rồi bất ngờ lao thẳng lên, nó đang phi đến bên này.
"N-nó đang tân công kìa!" Polnareff hét lên.
"Hừ. . .! Vậy là mày muốn so sức mạnh à?" Jotaro thì lại cảm thấy phấn khích.
"Đừng có mà làm điều gì dại dội! Jotaro! Bây giờ không phải lúc để chiến đấu! Chúng ta vẫn chưa biết về năng lực Stand của hắn ta!" Ông Joseph lên tiếng nhắc nhở thằng cháu máu liều của mình.
Nhưng hết thảy đã chậm, chiếc xe bỗng bắn ra thứ gì đó như đạn, chúng bay thẳng vào người của Jotaro khiến cho vai và ngực của cậu ta xuất hiện các vết lõm như bị đạn bắn, máu cũng từ những vết lõm tuôn ra.
JoJo phun ra một ngụm máu rồi nhăn mặt lùi lại vài bước.
"Nani?!"
"Jotaro!!" những người còn lại thì lo lắng chạy đến.
"K-không thể. . .không thể nhìn thấy được thứ đó! Nó đã bắn mình kiểu gì? Và bằng thứ gì cơ chứ?" Jotaro ôm lấy v·ết t·hương và lẩm bẩm.
"Kyyahh ha ha ha . . . ! Không nhìn thấy có phải không? Ngươi sẽ sớm nhận ra thôi. . .bởi vì ngươi sắp c·hết rồi đó!" chiếc xe cười lớn rồi phóng v·út lên cao, nó tiếp tục bắn ra những viên đạn.
"Jotaro!" cả Polnareff và Kakyoin đều chạy tới để đỡ Jotaro di chuyển khỏi nơi nguy hiểm này, thế nhưng họ cũng b·ị b·ắn bởi thứ mà chiếc xe hất ra, cả ba người hộc máu.
"Kakyoin! Jotaro! Polnareff!"
"AAAAAAAAAA!"
Chiếc xe nhảy qua đầu của ông Joseph và Anne, sau đó nó phóng thẳng về phía trước mà chẳng biết để làm gì.
"Cái quái gì thế này?! Vết thương không sâu nhưng nó lõm vào trong! Hoàn toàn không thấy gì cả. . .như thể nó ném thứ gì về phía của chúng ta! Nhưng ở trong v·ết t·hương lại không có bất cứ thứ gì hết?!" Polnareff kiểm tra miệng v·ết t·hương giật mình và nói.
"Jotaro! Không sao chứ?" ông Joeph hỏi.
"Ừ! Đừng lo cho tôi! Với cả. . . tuy không rõ thủ đoạn là gì nhưng hắn ta vận dụng tốt thật đấy!" Jotaro nói.
Con Stand dạng xe hơi bất ngờ quay đầu lại, nó lao về phía của cả nhóm với tốc độ cực kỳ nhanh:
"Bây giờ, ta sẽ nhắm vào chân để cho các ngươi khỏi chạy!! Sau đó thì cán c·hết hết!!!"
"Chạy vào rãnh ngăn giữa hai vách đá nhanh lên!" Joseph người có kinh nghiệm chiến đấu nhiều nhất vội vàng nói, thế rồi ông ôm Anne chạy vào trong rãnh đá trước, vì cô bé chẳng thể nào chạy thoát được chiếc xe nếu chỉ dựa vào tốc độ của bản thân.
Cả nhóm nghe lời và nhảy thật nhanh vào trong cái khe giữa hai vách đá, lối vào chỉ vừa đủ cho người trưởng thành chui qua, nên chắc con xe to chà bá đó không vào được đâu!
"Rầm!" chiếc xe cứ thế mà húc thẳng vào vách đá, nó mở hai cái kìm sắc bén ở mũi xe như một cái máy cẩu, và bắt đầu đục nát vách đá.
"Đừng có mà chạy lung tung nữa! Lũ các ngươi là gián đấy à?" mấy cái bánh xe của nó bỗng đổi vị trí, chúng chuyển từ chiều dọc vặn qua chiều ngang như mấy chiếc xe hơi biết bay trong phim khoa học viễn tưởng, đồng thời còn đâm ra mấy cái gai sắt.
Con Stand dùng cái kìm phá ra một lối đi vừa người rồi sử dụng mấy cái bánh mọc đầy gai của nó để bám vào hai vách đá, một lần nữa t·ấn c·ông.
"Nani?!" cả bọn thấy vậy thì há mồm kinh ngạc.
"Ohhh. .Nooo. . .nó đang cố sức để chui vào! Chúng ta sẽ không thể đánh được!" ông Joseph ôm mặt và nói.
"Hắn ta đang cư sử như một tên ngốc không thể giải quyết được miếng ghép! Vì vậy mà cứ cố dùng sức mà nhét nó vào cho bằng được!" Polnareff nói.
"Mọi người chạy vào sâu hơn đi!"
Cả bọn chạy như vịt vào trong, Anne mới chạy được vài bước thì vấp ngã, cô bé quá sợ hãi, sợ tới nỗi không thể di chuyển được đôi chân.
Ngước đầu nhìn lên thì không thấy một ai ở phía trước, Anne bắt đầu khóc lóc khi chiếc xe đã phá nát lối vào giữa hai vách đá, nó đang lao tới hòng nghiền nát cô bé.
"K-không ai chịu giúp em cả. .! Đúng là em đã bỏ nhà đi. . . ! Đúng là em chẳng được cái tích sự gì! Chỉ là một đứa cô đơn không ai yêu mến!! Đúng là đáng c·hết mà!" Anne bắt đầu khóc lóc.
Đúng lúc này thì bàn tay to lớn của Jotaro túm lấy cổ áo của Anne và kéo cô bé lên, cậu ta nói:
"Yare yare. . .Nếu có dư hơi để nói như thế, thì nhóc con phải biết mà chạy đi chứ?"
Anne thấy Jotaro đã cứu được mình thì ôm cậu ta và nói:
"Em yêu JoJo nhất!!!!"
Hóa ra mấy người Kakyoin không có đâm đầu mà chạy về phía trước, thay vào đó họ quyết định leo lên vách đá để trốn, không lâu lắm thì Jotaro và Anne cũng được mọi người kéo lên tới chỗ an toàn.
Chiếc xe lúc này dừng lại ở bên dưới, nó không hề cảm thấy tức giận mà còn nói:
"He he he. . .leo lên đấy thì cũng được thôi! Thế nhưng các ngươi cũng chẳng còn đường nào khác đâu! Không có đường thoát, đường sống và cả đường dẫn tới Ai Cập! Kể cả đường tới tương lai tươi sáng cũng như thế!!!
Bởi vì. . .Wheel Fortune này sẽ biến các ngươi trở thành thịt băm. . .!! Cùng với cả cái vách đá này luôn!"
Con Stand sử dụng mấy cái gai mọc ra từ lốp của nó, mấy cái gai nhọn hoắt cắm chặt vào vách đá dùng chúng làm bàn đạp rồi lao thẳng lên trên, không có một chút trở ngại nào.
Những người còn lại tưởng như mình đã thoát và tới được vị trí an toàn, nhưng khi nhìn thấy như vậy họ giật mình, mồ hôi lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
"Ohhh. . Nooo. . .!!"
"N-nó đang leo lên. . .Cái xe này. . . . thứ gì nó cũng là được à?" Polnareff nhìn xuống và nói.
"Thôi được rồi! Mọi người cứ để tôi đối phó với nó! Cậu không phiền chứ, Jotaro? Cậu đã chiến đấu với Strength rồi, vậy thì con xe này để cho tôi nhé!
Chỉ cần nó leo lên đây và để lộ gầm xe! Thì đó là thời điểm thích hợp nhất để t·ấn c·ông!" Kakyoij bước lên phía trước, cậu ta đứng ở trên vách đá, nhìn xuống và nói.
"Yare yare . . .Muốn sao thì tùy!" Jotaro chỉnh lại cái mũ lưỡi trai, làm như không quan tâm và nói.
Mặt đá bắt đầu nứt toác, tiếng động cơ cùng âm thanh xé gió ù vù va đập vào tai, chiếc xe phóng v·út lên trên từ bên dưới mang theo đất đá bắn bụi mù, Kakyoin chớp lấy cơ hội hòng t·ấn c·ông.
Cậu ta triệu hồi Heirophant Green và ra lệnh cho nó đánh vào gầm xe, thế nhưng Kakyoin chưa kịp t·ấn c·ông thì con Stand hình cái xe lên tiếng:
"Vẫn khỏe đấy nhỉ, Kakyoin! Nhưng ngươi không được thông minh cho lắm thì phải! Cơ thể của các ngươi bốc mùi như vậy. . .mà vẫn chưa nhận ra được à?"
"Là mùi xăng! Mọi người tránh ra thật xa đi! Hắn ta chuẩn bị t·ấn c·ông đấy!" Kakyoin giật mình rồi ra lệnh cho mọi người lùi ra phía sau.
Quả nhiên chiếc xe lại t·ấn c·ông thêm một lần nữa, những giọt xăng phát ra ánh sáng long lanh dưới mặt trời, chúng bay vòng quanh chiếc xe rồi đồng loại bắn đi như những viên đạn về chỗ của cả nhóm.
"Hắn đã bắn xăng vào chúng ta! Những hạt xăng được phóng ra như những viên đạn vậy! Đòn t·ấn c·ông của hắn không chỉ g·ây t·hương t·ích mà còn tưới xăng lên người chúng ta!" Kakyoin vừa nói vừa lùi lại thật nhanh, thế nhưng cậu ta vẫn không tránh được mấy giọt xăng.
Chúng cứ thế ghim thẳng vào người của Kakyoin khiến cho cậu ta không thể di chuyển được, chiếc xe thì vẫn lao đến ở trên không.
"Giờ mới nhận ra sao? Đã quá muộn rồi! Chớp điện sẽ bùng cháy!!!" nói rồi cánh tay của tên chủ nhân Stand vươn ra từ trong xe, hắn cầm thêm một mảnh dây điện bị cắt rồi cố tình cho chúng chạm vào nhau hòng tạo lên tia lửa để đốt cháy cả bọn.
"Emerald Splash!"
Kakyoin nào có để cho hắn thực hiện thủ đoạn, cậu ta ra lệnh cho Stand của mình bắn ra những hạt ngọc lục bảo đẩy văng chiếc xe ra xa.
"Koongg! Koongg!! Koongg!"
"Rầm!!!"
"Kít!!!!!"
Đòn đánh thành công mĩ mãn, chiếc xe đã bị đẩy lùi, và không ai bị tia lửa dính phải cả, tay lái xe thấy như vậy thì cũng không có mấy ngạc nhiên, hắn ta chỉ cười rồi nói:
"Các ngươi nghĩ chỉ có như vậy mà đã thoát khỏi ta rồi sao?" thế rồi hắn ta một lần nữa sử dụng khả năng bắn xăng, nhưng lần này, những hạt xăng không có bay đi.
Mà ngược lại, chúng rơi đầy vào những cái bánh xe, tay sát thủ châm tia điện, một ngọn lửa bỗng chốc bao trùm lấy mấy cái bánh xe.
Con Stand như ma tốc độ cháy rực, gầm rú động cơ rồi lao thẳng về chỗ của Kakyoin, tay sát thủ, hắn ta sử dụng chính Stand của mình làm mồi lửa hòng một mẻ đốt hết cả bọn.
Kakyoin vì không muốn lửa lan tới những người ở phía sau, cậu ta vội vàng lao lên, thế nhưng tốc độ chạy của người thì không thể nào so được với xe,
Tay sát thủ điều khiển chiếc xe nhảy bật lên trời hòng đè nát Kakyoin, thế nhưng cậu ta cũng chẳng vừa, Heirophant Green xuất hiện, nó tung ra hàng loạt những cú đấm về phía của chiếc xe.
"Punch! Punch! Punch! Punch!"
"Kít!!! Rầm!"
Chiếc xe bị sức mạnh của Heirophant Green đẩy lùi ra sau, tay sát thủ dừng lại và nói:
"Sức mạnh của nhà người cũng khá đấy! Vậy mà có thể đẩy lùi được Stand của ta! Thế nhưng. . . kết thúc rồi! Ngươi không biết rằng xăng bay hơi rất nhanh hay sao? Tương tự như vậy xăng dù có bay hơi thì vẫn là một chất đốt đáng sợ đấy!"
Một ngọn lửa bỗng chốc bùng lên, nó nuốt chọn cả Kakyoin ở bên trong.
"AAAAAAAAAAAAAA!"
Kakyoin đau đớn nằm rạp xuống mặt đất.
"Nani?!"
"Kakyoin!!!" ông Joseph định lao tới trợ giúp, thế nhưng đã bị Polnareff ngăn lại, cả anh ta và Jotaro, mọi người cũng đã đều bị tưới xăng lên quần áo, nếu như lại gần thì sẽ b·ị b·ắt lửa và đốt cháy, ông Joseph tới giúp thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Hơn hết. . .anh tin ở Kakyoin, cậu ta luôn làm cho người khác bất ngờ vào khúc cối.
"Ta thắng rồi! Bây giờ, còn có ai thay thế tên này lên đây không? Jotaro? Polnareff?" cánh tay to vật đầy cơ bắp của gã sát thủ chỉ thẳng lên trời, hắn ta phấn khích và nói.
"Lạch cạch!"
"Rầm!"
Bỗng, một chiếc bánh xe của hắn ta bỗng nổ tung, linh kiện b·ị b·ắn bung bét hết cả ra, sau đó là tới cái thứ hai, cái thứ ba, các bộ phận đang dần lỏng lẻo và tuột khỏi chiếc xe.
"Nani?!' Tay sát thủ giật mình.
Chỉ thấy một sợi dây màu lục bảo chui ra từ trong khung xe của hắn, giọng nói của Kakyoin bỗng vang lên:
"Đâu cần tới nước thì mới có thể dập được lửa? Đất và cát thậm chí còn làm tốt hơn! Nhưng mà ngươi đã làm hỏng cái áo đồng phục yêu thích của ta rồi đấy!"
Bàn tay của Kakyoin bất ngờ đục thủng mặt đất và ngoi lên.