Hóa ra Kakyoin đã sớm cho Stand của mình đào một cái hố đủ sâu ở ngay dưới đất sau đó để Heirophant Green hóa thành dạng sợi rồi luồn vào trong chiếc xe, còn bản thân thì chui xuống cái hố dùng đất để d·ập l·ửa.
"N-ngươi đã đào hố và chui xuống sao? Thứ bị cháy duy nhất chỉ là chiếc áo khoác?!" Tay sát thủ nhìn thấy Kakyoin xuất hiện nguyên vẹn thì giật mình nói.
"Ờ. . . nhưng đó là cái áo mà ta yêu thích đấy! Thế nên ngươi sẽ phải trả giá cho nó!"
"Muda muda muda muda muda muda!!!"
Heirophant Green sau khi đã tháo rời động cơ của chiếc xe thì bỗng từ đâu xuất hiện, nó liên tục đấm vào phần thân của chiếc xe khiến cho chúng bị biến dạng và dần lõm lại.
"Phank! Phank!"
Cánh cửa xe bị đấm hỏng, Heirophant Green vẫn chưa dừng lại, nó đấm bay gã lái xe ra bên ngoài, gã này cày một đường thật dài và sâu trên mặt đất.
[+1]
"Thế là xong nhé! Nhưng nhà ngươi đúng là một tên kỳ quái! Cánh tay thì cuồn cuộn như thế nhưng cơ thể lại teo tóp như người nghiện! Đúng là l·ừa đ·ảo mà!" Kakyoin mỉm cười và nói.
Tay chủ xe với khuôn mặt đầy máu sợ hãi ngồi bật dậy, hắn ta có cánh tay thô to và đầy cơ bắp, ban đầu cứ tưởng phải hầm hố như thế nào cơ chứ?
Tay sát thủ khi đã bị đẩy khỏi chiếc xe thì nào còn dám hống hách và kiêu ngạo như vừa rồi nữa, hắn bây giờ chỉ như một con chó run lên vì ướp nhẹp và đang sợ hãi, gã dùng hay bàn tay to đùng của mình bò trên mặt đất như một con khỉ đột.
Cuối cùng bò như thế nào lại bò đúng phải chỗ mà Polnareff đang đứng, Polnareff thì cay tên này từ đầu tới giờ, có lẽ đây là lúc để anh ta trả đũa.
"Này! Đừng có hòng mà thoát!" Polnareff đá vào mặt hắn một cú đau điếng rồi dẫm chân lên lưng của gã, tay sát thủ thì khóc lóc van xin trong khi mặt mũi sưng bầm lên và đang chảy máu:
"X-xin đừng g·iết tôi!! Tôi chỉ làm chuyện này vì tiền thôi!!!!"
"Thế bây giờ ta nói: Giết ngươi chỉ vì tiền thôi thì sao? Ha ha ha ha ha!" cả bọn cười phá lên khi nhìn thấy khuôn mặt méo sẹo, đen hơn cả đít xe của gã.
"Kẹt. t. .t. . Xì!!!" chiếc xe của gã sát thủ bỗng vang lên những tiếng kỳ lạ, hóa ra là nó đang thu nhỏ và trở lại với hình dạng ban đầu.
Chiếc xe hầm hố ban đầu giờ xì hơi như một quả bóng bị chọc thủng một lỗ lớn, sau một lúc nó biến trở thành một chiếc xe nát tới mức còn chả có nổi vòm che nắng, mọi bộ phận như khung xe hay cửa xe đều rỉ sét.
"Ôi trời ơi! Ai mà ngờ được Stand lại có thể ngụy trang trong bộ dạng một chiếc xe bé tí tẹo như thế này chứ! Nếu đem đi so sánh thì giống kiểu lũ cừu bị cạo lông nhỉ? Ban đầu nhìn béo trắng bao nhiêu thì cạo xong đen gầy bấy nhiêu! Trông thảm thật!" ông Joseph vừa bình phẩm chiếc xe vừa vuốt vuốt cằm liên tưởng tới con cừu.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Cả bọn nhanh chóng kiếm dây xích để trói tay sát thủ lại, họ đúng là không có ý định g·iết tên này, mạng sống của hắn bây giờ mặc cho số phận vậy.
Nhưng họ cứ đùa cái kiểu này thì tay đó chả sống nổi được đâu, chỉ thấy mấy người buộc gã vào một tảng đá tròn bằng dây xích, giữ chặt cả tay và chân.
Tay sát thủ bị trói ngửa người ra phía sau như trồng cây chuối, hai bàn tay bị chôn sâu xuống đất, phần lưng ôm trọn cả tảng đá, bọn họ vẫn không quên bịt miệng của gã lại rồi cắm một tấm bảng trước tảng đá, Polnareff thì ác ôn viết chữ lên trên cái bảng, để cẩn thận thì anh ghi bằng cả tiếng anh và tiếng nhật.
Nội dung thì như sau:
"Tôi là một người tu hành đang tu đạo! Xin đừng cản trở bằng việc tháo xích!"
"Giờ thì hãy lên chiếc xe này thay cho cái đã hỏng! Sau đó thì đi về đường biên giới!" ông Joseph tận dụng nốt chiếc xe cà tàn.
"Nhưng trông nó nát lắm rồi! Không biết có đi được tới đó không đây!" Kakyoin chỉ thở dài và nói.
Họ mặc kệ tay sát thủ đang gào rát cổ họng kêu cứu, cả nắm người nhanh chóng leo lên xe, ổn định chỗ ngồi và lái xe băng băng đi trên đường dưới chân của dãy núi Himalaya hùng vĩ.
Cái nắng sẽ thiêu c·hết hắn ta mất, nhưng ai thèm quan tâm đâu? Có chơi có chịu!
. . . . . . . . .
"Mà này! Em hay quay về Hồng Kông bằng máy bay đi!" Jotaro nói với Anne.
"Hể. . .??? Tại sao cơ chứ?" Anne cảm thấy rất thích cuộc hành trình của cả nhóm, cô bé hoàn toàn không muốn trở về nhà mà muốn tiếp tục đi theo mọi người.
Thế nhưng suy nghĩ này đã bị Polnareff dập tắt ngay, anh ta nói:
"Im đi! Tất nhiên là vì nhóc chỉ làm vướng chân chứ sao?"
"Lạch cạch. . boom!" chiếc xe cà tàn đi trên còn đường dốc đẩy sỏi đá, cứ đi được một đoạn thì nó lại nổ lên một tiếng, đã vậy tiếng động cơ nổ còn rất ồn.
Khói đen còn bốc lên từ khoang máy luôn kìa!
"Hể? Thế này thì không ổn tí nào?" ông Joseph lo lắng nói, ông không chắc chiếc xe này có thể trụ được cho tới khi họ tới được biên giới hay không nữa, nếu nó hỏng giữa đường thì lại phải tốn thời gian để đi bộ.
Cả bọn cứ như thế ngồi trên con xe chậm rì đi ngày một xa, bóng của họ dần khuất dưới chân của dãy núi.
"HELPPPPP!!!!!!!!!!!"
Tiếng máy nổ cũng dần biến mất, chỉ còn lại tiếng kêu cứu thảm thiết của gã sát thủ.
. . . . . . . . . . . . . .
Ở một nơi khác, mụ phù thủy mẹ của cái gã J.Geil, mụ ta đang đau đớn nằm trên sàn nhà bên trong một căn phòng tối được trang trí bởi mấy bức tượng kỳ lạ.
Mụ ta cố chống cái cơ thể già yếu của mình ngồi dậy và run rẩy trong cơn tức giận cùng sợ hãi nói:
"Cả 7 người sử dụng Stand ta cử đi đều đã thất bại! Tất cả đều đã bị nghiền nát! Ta không thể trình diện ngài Dio được nữa rồi!
Lũ khốn! Polnareff, Kakyoin!!! Còn cà Jotaro và lão gìa Joseph!!" mụ ta vừa gào thét vừa tự làm đau bản thân bằng việc đập đầu xuống sàn nhà.
Thế rồi mụ ta ngẩng đầu lên trời và nói:
"Lần này! Enyaba ta đây! Sẽ đích thân ra mặt! Cùng với là bài đại diện cho Stand của ta! Justice!!!!"
. . . . . . . . . . . . . . . .
Quay trở lại với hội anh em, sau khi vượt qua biên giới Ấn Độ thì họ đã đặt chân lên Pakistan, bây giờ cả nhóm đang dừng chân ở gần sân bay để tiễn Anne về Hồng Kông.
Nhưng trong thời gian chờ khởi hành thì Kakyoin có tiện ghé vào một cửa hàng quần áo của địa phương nhằm mua một chiếc áo khoác mới thay cho cái đã bị đốt cháy.
[Không hiểu sao ở tận đây mà cũng có loại áo đồng phục của học sinh Nhật Bản nhỉ? Nhưng mà thôi nghĩ nhiều như vậy làm gì?]
Kakyoin đứng trước gương và ngắm nhìn cái áo khoác mới của mình, nó chả khác quái gì với cái áo cũ của cậu, nó vẫn có váy áo dài tới tận gót chân và màu chủ đạo là xanh lục.
"Ôi, trông mới hợp làm sao! Tôi đã làm nghề này bao nhiêu lâu rồi, nhưng lần đầu có người đặt hàng kỳ lạ tới vậy đó!" Chủ tiệm nhìn Kakyoin trong bộ áo mới và nói.
"Đây! Khỏi thối! Xin lỗi vì tôi đang hơi bận! Mong cô bỏ qua cho!" Kakyoin đưa tiền cho chủ cửa hàng rồi bước vội ra ngoài.
"M-mại dô! Một. . . hai. . ba. . .nhưng quý khách. . cậu đưa nhầm rồi, ở đây đâu có dùng tiền yên Nhật đâu?" chủ cửa tiệm vội chạy ra ngoài để tìm Kakyoin nhưng cậu ta đã biến đâu mất tiêu.
Kakyoin thì chạy thẳng một mạch tới sân bay, vừa mới vào tới khu vực chờ mà cả nhóm có hẹn trước thì đã nghe thấy tiếng hét của Anne:
"Đừng mà! Buông ra mau! Đừng có đụng chạm vào mấy chỗ kỳ lạ!"
"Yên lặng và hợp tác cái coi nhóc!" Polnareff giữ chặt hai cánh tay của Anne và nói.
"Không chịu! Không chịu đâu! Em muốn đi cùng mọi người cơ!" Anne hét lớn và không chịu đi về, đúng lúc này thì ông Joseph bước lại gần, đặt tay lên đầu của cô bé và nói:
"Cháu à! Con gái ta, mẹ của Jotaro. . . đang trong tình cảnh nguy hiểm tới tính mạng! Chúng ta đi chuyến này là để cứu con bé, đừng có bỏ nhà nữa mà hãy quay về đi! Nhất định cha mẹ của cháu đang lo đấy!"
Anne nghe thấy vậy thì không dám trốn nữa, cô bé cúi mặt xuống, ỉu xìu và nói:
"Chậc, cháu biết rồi! Lần này giữ thể diện cho ông vậy! Tạm biệt mọi người! Cuộc đời đầy rẫy những cuộc chia ly mà! JoJo! Hứa với em là anh nhất định phải cứu được mẹ đó!"
Anne trước khi bước lên máy bay vội hét lớn.
Chiếc máy bay chở cô bé quay về Hồng Kông cứ như vậy biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Mọi người dù rất quý Anne nhưng cũng không thể để cô bé đi theo được, hành trình của cả đám thực sự rất nguy hiểm, không ai biết trước được những thứ mà họ sẽ phải đối đầu trên con đường phía trước.
Họ cũng không biết kẻ thù tiếp theo sẽ mạnh mẽ như thế nào? Nên vì an toàn của Anne mọi người quyết định đưa cô bé về nhà.
. . . . . . . . . .
Pakistan! Được thành lập vào năm 1947, sau khi tách khỏi Ấn Độ, nó là một quốc gia non trẻ, nhưng khi Nhật Bản mới chỉ bắt đầu có người sinh sống, thì tại nơi đây đã có cả một nền văn minh.
Nó đang lưu giữ 5000 năm lịch sử của vùng đất Ấn Độ, chính là nơi này! Pakistan!
Bây giờ nhóm bốn người Kakyoin đang di chuyển qua một thung lũng với đầy sương mù bằng một chiếc xe họ mới kiếm được, đương nhiên phải là cái khác xa so với con xe cà tàn mà mọi người dùng để đi tới biên giới.
Thứ này chạy địa hình dốc hay gồ ghề bon hơn nhiều, tất nhiên Polnareff vẫn phải giữ lấy ghế lái xe.
"Này, Kakyoin không ngờ cháu kiếm được cả đồng phục học sinh nhật bản ở Pakistan đấy! Kích cỡ cũng vừa in luôn!" ông Joseph nhìn chiếc áo khoác mới của Kakyoin và nói.
"Tôi cũng bất ngờ lắm luôn! Ban đầu cháu chỉ hỏi chơi thôi. . .nào ngờ người ta kiếm ra được thật! Mà Polnareff, anh lái xe vẫn ổn chứ? Có vẻ sương mù ở khu vực này ngày càng dày thêm!" Kakyoin trả lời rồi quay sang hỏi Polnareff.
"Ờ! Cũng có chút nguy hiểm! Một bên là vách vực dựng đứng còn không có cả che chắn gì!" Polnareff vừa căng mất tập trung lái xe vừa nói.
"Ừ, sương mù đang ngày càng dày đặc! Vẫn còn tận 3 tiếng nữa nhưng thôi, hết cách vậy! Hãy tìm chỗ tá túc qua đêm tại thị trấn kia đi!" ông Joseph nhìn vào đồng hồ quả quýt ở trên tay rồi lại nhìn xuống thị trấn bị bao phủ ở trong sương mù dưới thung lũng.
Những cơn gió rét lạnh thổi lùa sương mù vào họ, chúng như một con quỷ đáng sợ đang kêu gào.
Còn tận 3 tiếng nữa thì trời mới tối hẳn, thế nhưng sương mù ở đây lại quá dày, nếu cứ đà này thì lái xe sẽ rất nguy hiểm, nên việc nghỉ lại tại thị trấn bên dưới đợi tới ngày mai rồi mới tiếp tục di chuyển là lựa chọn tốt nhất.
"Liệu có khách sạn ngon lành không đó?" Polnareff hỏi.
"Khách sạn ngon lành?" Kakyoin ngồi ở tay lái phụ nhìn Polnareff và nói.
"Dĩ nhiên là khách sạn có nhà vệ sinh ngon lành rồi!! Tôi vẫn chưa thể quen với nhà vệ sinh của Ấn Độ và Tây Á! Phải dùng tay để chùi đấy!" Polnareff vừa nói vừa nhớ lại những ký ức kinh hoàng của mình về mấy cái nhà vệ sinh.