Đúng lúc chiếc xe của cả nhóm đang băng trên con đường dẫn vào thị trấn, Jotaro bỗng giật mình khi nhìn thấy thứ gì đó lấp ló ở trong sương mù, trông cứ như là một cái xác đang bị treo lên.
[Đ-đó là. . .xác chó sao?]
"Sao thế? Jotaro?"
"Không, không có gì đâu!" Jotaro lạnh lùng lắc đầu, cậu ta cố chuyển dời suy nghĩ của mình sang thứ gì đó thay cho cầy bảy món.
Chiếc xe của cả bọn đâm xuyên qua lớp sương mù ngày càng dày đặc tiến vào bên trong thị trấn, từng luồng sương trắng như đặc quánh lại bao phủ lấy họ, ông Joseph thì vuốt vuốt cằm, cười nói với khuôn mặt tươi tỉnh:
"Thị trấn này cũng khá là sạch sẽ đấy chứ! Dân số chắc khoảng vài ngàn người!"
Đúng lúc này thì chiếc xe dừng lại trước cửa của một tiệm ăn địa phương, Kakyoin nhanh chóng bước xuống, cậu ta chỉ tay về phía nhà hàng ở ven đường và nói:
"Hãy vào nhà hàng để hỏi khách sạn đi!" mặc dù đi gần thế rồi mà sương mù vẫn dày thật, khó để có thể nhìn thấy mặt của từng người ở trong nhóm.
"Nhưng mà, thị trấn này yên ắng khác thường nhỉ? Những nơi chúng ta đến thường ồn ào và đông lúc nhúc người cơ mà?" Polnareff nhìn những người dân của thị trấn đang yên lặng đi lại ở trên đường, cái cách mà họ nhìn nhau cũng như bước đi trông y hệt những hồn ma.
Họ không phát ra một âm thanh nào cả, kể cả tiếng bước chân, những con người ở đây chỉ yên lặng và làm việc của mình, cứ như thể họ đang bị thứ gì đó điều khiển, hoặc sợ hãi làn sương mù sẽ biến thành một con quỷ sà xuống và nuốt chửng những kẻ phát ra tiếng ồn.
"Có lẽ là do sương mù dày quá chăng?
Tất cả nghe này, ở Pakistan và các khu vực theo đạo hồi thường tọa ở xa hơn về phía tây! Thì cách chào hỏi là như này này!" ông Joseph đứng trước cửa của nhà hàng và tự tin vỗ ngực nói.
"Đầu tiên phải nở một nụ cười thân thiện sau đó mới nói. . ." ông ta đi thẳng tới trước mặt của tay bảo vệ to béo, gã bảo vệ với đôi mắt cá c·hết đang đứng chặn hết cả lối ra vào của nhà hàng, ông Joseph vội phóng tới giơ tay lên và nói:
"Assalamu Alaikum!" thế nhưng tay bảo vệ chẳng thèm để ý tới hành động quái lạ của Joseph, nói đúng hơn thì tay bảo vệ giống như một bức tượng không hề có cảm xúc, gã thậm chí còn chẳng thèm chớp mắt.
(Assalamu Alaikum: là một câu chào trong tiếng Ả Rập có nghĩa là "Mong quý vị được bình an" hoặc "Bình an cho quý vị")
Tay bảo vệ cầm lên tấm biển báo rồi lật ngược nó lại, cửa hàng đang từ Open thành Closed, đóng cửa nhà hàng ngay khi họ còn chưa bước vào luôn, người ở đây thô lỗ với khách du lịch phết nhỉ?
Ông Joseph thấy mình bị bơ thì cảm thấy hơi quê, mặt già đỏ ửng cả lên, ông ta lập tức nói:
"Này, cần gì phải đóng cửa ngay lập tức như thế? Chúng tôi chỉ muốn hỏi trong thị trấn này có khách sạn nào không thôi mà!"
Tay bảo vệ đứng ở đó, khoanh tay rồi quay người bỏ vào trong nhà hàng, gã chỉ vứt lại một câu cộc lốc:
"Không biết!"
"Hể? Này đợi chút đã. . . không biết đó là ý gì hả?" ông Joseph bắt đầu cảm thấy khó chịu trước thái độ thô lỗ của tay bảo vệ, ông định kéo hắn lại và nói chuyện cho ra lẽ.
Thế nhưng khi mới chạy lên được có vài bước Joseph bỗng dừng lại khi thấy hai con gián đang bò ở trên cổ của tay bảo vệ, ông ta vội lấy tay dụi mắt, nhìn lại một lần nữa thì không thấy lũ gián đâu.
Tay bảo vệ cứ đi mãi cho tới khi biến mất trong làn sương mù đặc quánh.
"C-cái tay đó bị làm sao vậy? Mấy cái thứ đó. . . chỉ là mình tưởng tượng thôi sao?" ông Joseph nhớ lại thứ mình vừa thấy, ông ta lầm bẩm, không lẽ tuổi già đã khiến mắt của ông ta bị loạn rồi sao?
"Chắc ông phát âm chán quá nên tay đó mới không nghe ra đấy! Hãy hỏi cái người đằng kia đi!" Polnareff thấy vậy thì chỉ tay về phía một người đàn ông đang ngồi ở trên đường và nói.
Tướng ngồi của tay này trông khá kỳ quặc, trông giống như một cái xác bị đặt tựa vào cột đèn.
Anh ta bước tới và hỏi:
"Ông chú này, chúng tôi đang tìm một khách sạn! Ông có thể chỉ đường cho chúng tôi chứ hả!
Nếu khách sạn có nhà vệ sinh đẹp thì càng tốt! Có thể thì. . .hử?" Polnareff giật mình khi thấy người đàn ông ngồi im, không có một tiếng động nào được phát ra.
Dù Polnareff biết người dân ở đây thích kiệm lời một cách đáng sợ, nhưng tới cả việc thở cũng không phát ra âm thanh thì hơi quá rồi đấy.
Tay người pháp giật nảy cả mình khi nhìn thấy: mắt của ông ta mở to, đồng tử co lại, những sợi tơ máu chằng chịt ở trong lòng trắng.
Cái miệng của người này há to như không thể đóng lại được, Polnareff thấy vậy thì vỗ vai và hỏi:
"Này! Ông. . .bị làm sao vậy hả?"
Người đàn ông không đáp lại, cơ thể của ông ta cứng đơ như bị đông lạnh rồi ngã ra đằng sau, hàng tá những con thằn lằn chui ra từ trong miệng, chúng bò lổm ngổm trên lưỡi của ông ta.
"Nani?!"
"C·hết rồi?! Ông ta c·hết với vẻ mặt kinh hoàng! N-nơi nào thế này, sao lại có n·gười c·hết ở trên đường? Nguyên nhân c·ái c·hết là gì? Đau tim hay đột quỵ?" Polnareff giật mình và nói.
"Có thể lắm. . . nhưng dường như đó không phải là bệnh tim bình thường rồi!" Jotaro bước lên và kiểm tra cái xác, con mắt của cậu ta nhìn chằm chằm vào phần bàn tay của người đàn ông.
Polnareff thấy vậy cũng đưa mắt nhìn theo, anh ta giật mình khi thỉ thể vẫn còn nằm chặt một khẩu súng lục cò quay ở trong tay:
"S-s-súng kìa! Người này đang cầm súng!"
Kakyoin lúc này cũng bồi thêm một câu, cậu ta ngồi xuống nhặt lấy khẩu súng và nói:
"Anh cũng để ý nhỉ? Đầu súng vẫn còn đang b·ốc k·hói, nó chỉ vừa mới được bắn mà thôi!"
"Vừa mới bắn như thế chắc là khoảng 2-5 phút trước! Như thế thì vừa ngay trước lúc chúng ta tới thị trấn rồi còn gì?" Ông Joseph nói với giọng hoang mang, thật khó hiểu làm sao, không ai nghe thấy tiếng động gì khi đặt chân vào thị trấn này.
"Tự sát à? Dùng súng t·ự s·át hay sao?" Polnareff phỏng đoán.
Thế nhưng Kakyoin đã phản bác lại ngay, cậu ta nhìn kỹ cơ thể của người đàn ông và nói:
"Không phải! Trên cơ thể của người này không có bất kỳ một v·ết t·hương nào!! Tới cả máu cũng còn không chảy ra nữa!"
Polnareff dường như nghĩ đến một thứ gì đó kinh dị, nó giống như mấy câu truyện ma quỷ ở quê hương của anh Polnareff chỉ cẩm thấy sống lưng lạnh buốt, run người, anh ta nói:
"Vậy cái tên này c·hết kiểu gì? Nhìn đi. . . Gương mặt méo mó thế kia như thể đang gào thét trong kinh hãi!"
Người kinh hãi là anh ta thì có, chân của Polnareff đang run cầm cập lên kia kìa.
"Hừm. . .! Thật không hiểu! Người này đã dùng súng để bắn thứ gì? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy chứ? Không có ai trong thị trấn nhận ra sao?" ông Joseph kiểm tra cái xác một lẫn nữa và hỏi.
Kakyoin thì biết lý do tại sao và thứ mà người đàn ông này bắn là cái gì, đó chính là Stand của kẻ thù tiếp theo, thế nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc để cậu ta tiết lộ việc này, Kakyoin vẫn còn có ý đồ khác khi chạm mặt với đối phương.
"Người đằng đó! Xin đợi một chút! Có người đ·ã c·hết rồi, làm phiền hãy gọi cảnh sát!" Polnareff gọi lại một cặp mẹ con đang đi ở trên đường.
Người phụ nữ nghe vậy thì quay đầu nhìn về hướng của mấy tay ngoại quốc, chỉ thấy trên mặt của cô ta mọc đầy mấy thứ trăng trắng như là trứng ruồi, Polnareff sợ tái cả mặt.
Mấy thứ đó còn rung rung rồi chảy mủ, chúng trát đầy lên mà của cô ta, người phụ nữ vội vã lấy tay áo che khuôn mặt lại và nói:
"Xin lỗi! Mụn trên mặt tôi có vẻ như đã mưng mủ rồi, mà này, anh có chuyện gì thế?"
Polnareff thấy thế thì vẫn cố nhịn, không thể để cho bản thân mình nôn ọe được, một quý ông lịch thiệt người pháp thì không thể bất lịch sự với người khác, đặc biệt là với người mới gặp lần đầu, anh ta nói:
"Tôi là người đã bảo cô gọi cảnh sát cơ mà!"
"Cảnh sát? Để làm cái gì cơ?" người phụ nữ không hiểu bèn lên tiếng hỏi, đang yên đang lành gọi cho cảnh sát làm gì cơ chứ.
Polnareff vẫn không dời ánh mắt khỏi mặt của cô ta, anh vội chỉ tay về hướng của cái xác và nói:
"Nhìn kìa! Đằng kia có n·gười c·hết đó!"
Người phụ nữ không lấy gì làm ngạc nhiên, cô ta giơ tay lên gãi gãi mấy cái mụn cóc trên mặt của mình và nói:
"Ôi chà! Có n·gười c·hết sao? Vậy tôi giúp được gì chăng?"
"Đã bảo gọi cảnh sát ngay mà!" Polnareff bắt đầu mất kiên nhẫn, anh ta quát ầm lên nhưng cũng chẳng dám tới gần người đàn bà.
"Phải, phải, gọi cảnh sát đúng không? Hiểu rồi. . .! Mụn đã mưng mủ nên ngứa ơi là ngứa. . . !" người đàn bà quay đầu rồi đi mất trong sương mù.
Polnareff vội vã bịt miệng của mình lại để không nôn, anh ta nhìn quanh rồi lẩm bẩm: "Người của thị trấn này bị làm sao hết vậy rồi? Có n·gười c·hết như vậy nhưng sao chẳng có ai thèm để ý, và cũng chẳng có ai thắc mắc như vậy? Thậm chí chẳng có ai nhận ra tiếng súng hay sao?
So với mấy người ở thành phố lớn như New York hay Tokyo còn bàng quan hơn!"
Đúng lúc này thì Jotaro nhìn thấy một con chó đi ở trên đường, cậu ta cảm thấy nó rất quen, bỗng một hình ảnh lóe lên ở trong đầu của Jotaro.
[Con chó đó. . .có phải là con bị treo ở đầu thị trấn không?]
"Sương mù đang ngày càng kéo đến dày hơn rồi thì phải? Giờ trông cả thị trấn như chìm trong sương ấy!" Kakyoin len lén lúc không ai để ý thì thó luôn khẩu súng, cậu ta nhìn màn sương xung quanh và nói để đánh lạc hướng mọi người.
"Cái chỗ đằng kia trông như đầu lâu ý nhở?" Polnareff vuốt vuốt cằm rồi nhìn lên đám sương mù kỳ lạ ở trên trời.
"Chúng ta nên làm gì đây hả, ông già? Đừng có bảo là lại do một kẻ sử dụng Stand đấy nhé?" Jotaro hỏi Joseph.
Ông Joseph thấy vậy thì trầm ngâm nói: "Nghĩ vậy thì khỏi bàn! Làm gì có động cơ chứ? Những kẻ theo đuổi chúng ta. . . sao lại g·iết một người không liên quan trước cả khi chúng ta bước vào thị trấn cơ chứ? Nếu có làm thì vì lý do gì?"
"Nhưng cũng có một phần vạn khả năng! Cái c·hết này quá kỳ lạ! Trước khi cảnh sát tới hãy tìm hiểu hết mức mà không để lại dấu vết gì kỳ lạ đi! Kakyoin, trả lại khẩu súng đi!" Jotaro người nhiều lần được lên phường uống chè cho hay.
"Có vẻ người này là lữ khách giống như chúng ta! Ông ta có cả vé tàu và hộ chiếu, người này là du khách đến từ Ấn Độ vì mang theo tiền của Ấn, không phải là người của thị trấn này rồi!
Ồ! Có v·ết t·hương!" ông Joseph dùng bút, đẩy nhẹ chiếc áo ở trước ngực của người đàn ông ra.
Chỉ thấy trước ngực của ông ta xuất hiện một cái lỗ.
"Bên dưới cổ có v·ết t·hương, với kích cỡ của đông 10 yên, đây là nguyên nhân của c·ái c·hết hay sao?" ông Joseph lại nói.
"Nhưng không có v·ết m·áu nào là sao? Đáng lẽ máu phải chảy ra từ đó nếu v·ết t·hương lớn cỡ này! Thì nó sẽ có cả đống máu tuôn ra từ đó!
Bình thường thì là vậy! Không phải kiểu g·iết người bình thường rồi! Chúng ta cần biết cho rõ, đứng ngần ngại nữa!"
Jotaro phát hiện ra điểm đáng ngờ, cậu ta ngồi xuống rồi cởi hắn chiếc áo của cái xác ra, cả bốn người đều sững sờ họ không tin được vào mắt của mình, chỉ thấy hàng chục những v·ết t·hương y hệt cái ở ngực, chúng mọc đầy trên cơ thể của cái xác, chi chít như tổ ong.
"Nani?!"
"C-cái xác kiểu gì thế này?! Khắp người đều là lỗ! Trông như một miếng phô mai trong Tom và Jerry ấy!" Polnareff hô lớn.
"Và không có máu chảy ra từ lỗ nào hết! Người này đ·ã c·hết kiểu gì chứ? Thế này nghĩa là sao?" ông Joseph bổ sung.
"Cẩn thận! Khả năng một kẻ dùng Stand mới đang xuất hiện cũng lên!" Jotaro như có đoán trước, cậu ta bình tĩnh nói.