"Mọi người, chúng ta sẽ rời khỏi thị trấn này!" ông Joseph khống muốn đợi qua đêm ở nơi này, có quá nhiều thứ kỳ lạ, còn tận 3 tiếng nữa thì trời mới tối hẳn, nếu may mắn họ sẽ gặp một thị trấn khác, không thì cắm trại qua đêm ở ngoài.
Vừa mới dứt lời thì ông ta bám tay vào khung xe hơi sau đó tung người nhảy lên chiếc xe của họ, thế nhưng chỉ chớp mắt một cái chiếc xe biến đâu mất tiêu.
Thay vào chỗ của chiếc xe đó là một cánh cổng thấp vời những đường chông nhọn hoắt bằng kim loại có hơi rỉ sét, Joseph sợ hãi giật bắn cả người, ông đang rơi thẳng xuống, đối diện với những cái chông sắt.
"Nani?!"
"Nó không phải là chiếc xe! C·hết rồi. . .Hermit Purple!!" ông Joseph đang rơi xuống, ông ta nhanh chóng ngửa người lên và gọi Stand của mình.
Sợi dây leo màu tìm tuôn ra từ lòng bản tay của Joseph, nó như một cái roi đầy gai nhọn bắn thẳng về hướng của cột điện rồi bám ở trên đó.
Ông già lẩm cẩm người Anh cứ thế mà đu ở trên sợi dây màu tím y hệt như người nhện.
Joseph thoát c·hết trong gang tấc, Jotaro thấy ông của mình chỉ toàn làm mấy cái hành động kỳ lạ thì bực mình lên tiếng;
"Này, ông già! Ông đang làm cái quái gì vậy hả? Bị ngáo à?"
Joseph khó khăn lắm mới leo xuống được khỏi cánh cổng, ông ta dựa lưng vào tường và nói:
"Ohh. . Nooo! Hỏi ta đang làm gì hả?! Cái xe vừa nãy vẫn còn ở đây cơ mà!"
Polnareff nghe thấy vậy thì tưởng ông già này lẫn rồi, anh ta chỉ tay về hướng ngược lại và nói:
"Hể? Cái gì, xe á? Chúng ta đỗ nó ở đằng kia cơ mà!"
Joseph nhìn theo hướng mà Polnareff chỉ, quả thật! Xe của bọn họ đang đỗ ở đó, thế thứ mà ông vừa mới thấy lúc nãy là cái gì?
"Hể? N-nhưng vừa rồi. . .!" Joseph vừa sờ lên đầu vừa nói, đúng lúc này thì ông ta nhìn thấy một bóng người đang tiến gần tới chỗ này.
Lớp sương mù quá đặc khiến cho ông không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đang đi đến, nhưng có vẻ đó là một bà cụ lưng còng còn đang phải chống gậy.
Bà cụ từ từ đi tới trước mặt của cả nhóm, bà ta cúi đầu chào một cách lịch sự rồi nói:
"Mấy người trông giống du khách nhỉ? Sương xuống thế này thì rời thị trấn sẽ nguy hiểm lắm! Do có nhiều vách núi mà! Tôi đang mở một khách sạn! Nếu muốn thì đêm nay có thể ở lại chỗ tôi đó! Giá cả sẽ rẻ thôi!"
Bà ta bắt đầu chèo kéo khách hàng, thị trấn này luôn vắng bóng khách du lịch vì vị trí địa lý cũng như quanh năm bị bao phủ trong làn sương dày đặc của nó.
Những người làm nghề mở khách sạn như bà đều đã đóng cửa và dọn đi nơi khác, muốn bám víu vào cái nghề này mà sống ở nơi đây là điều không thể.
Polnareff nghe vậy thì gật gù và nói:
"Ồ, cuối cùng cũng gặp được người bình thường!"
Cả bọn đợi cho đến khi nhân viên công an đến thu dọn cái xác thì mới an tâm đi tới khách sạn, việc này giờ giao cho chính quyền xử lý, họ nhìn những người cảnh sát khiêng cái xác đi và nói:
"Khả năng cao là có kẻ dùng Stand ở đây! Sương mù dày đặc thế này thì sẽ chỉ là cơ hội tuyệt hảo cho bọn chúng! Cả đêm nay, chúng ta không thể lơ là cảnh giác!"
"Tuy nhiên dù không biết kẻ nào t·ấn c·ông đi nữa. . .nhưng nhìn thôi cũng đã thấy thị trấn này đủ gớm rồi!" Polnareff nhìn những gương mặt xấu xí cùng với đầy mụt nhọt của mấy tay cảnh sát rùng mình và nói.
Kakyoin thì một lần nữa thó ngay khẩu súng lục của cái xác, dù cho cậu ta có cầm nó đi mất thì mấy tay nhân viên cảnh sát cũng chẳng thèm quan tâm đâu.
Vì Kakyoin biết, tất cả người dân ở trong thị trấn này đều đã trở thành con rối của kẻ sử dụng Stand đứng ở phía sau, cậu biết về khả năng của mình.
Mọi thứ sẽ an toàn, đối phương không thể nào kiểm tra hết một lượt hàng trăm những ở thị trấn này, nên việc Kakyoin thó mất khẩu súng cũng khó mà bị lộ ra.
Kakyoin sẽ không thể nào đánh bại được Stand của đối phương vì khả năng của nó khá đặc biệt, nhưng không đánh được Stand thì ta đánh chủ của nó, không giải quyết được vấn đề thì hãy giải quyết người đã tạo ra nó, khẩu súng này sẽ rất hữu ích đấy!
Hy vọng nó còn nhiều đạn một chút!
Cả bọn yên lặng đi theo bà lão đến tới khách sạn của bà, trên đường đi không ai nói gì cả, họ chỉ giữ yên lặng một cách chuẩn mực, nơi này quá khả nghi, làn sương mùa này. . . bốn người không muốn ngâm trong đó quá lâu, họ chỉ muốn về khách sạn và nghỉ ngơi.
"Nào, nào, các quý ngài Joestar, đây chính là khách sạn của tôi! Tôi sẽ dẫn đường, xin hãy đi theo nhé!
Khách sạn tuy nhỏ nhưng nó cũng có tuổi đời lên đến 20 năm rồi đấy! Một bộ phim về 007 từng được bấm máy ở đây! Cả John Lennon của Beatl·es cũng từng trọ lại nữa!"
Bà lão vừa đi vừa tự hào giới thiệu về khách sạn của mình, Polnareff nghe thấy vậy thì khoái lắm, cuối cùng anh cũng kiếm được một nơi thực sự tử tế.
Mấy nơi như vậy chắc nhà vệ sinh cũng chẳng kém tới đâu, Polnareff nghĩ vậy mừng thầm.
"Thật. . thật sao?" Polnareff hỏi.
Bà lão nghe được câu hỏi thì cười và trả lời:
"Không đùa đấy! Nhưng nó vẫn là một khách sạn tốt đó! Hiện giờ, khách sạn đang không có khách nào khác! Bữa tối dùng thịt được chứ? Hay mọi người muốn ăn cá?"
Thế nhưng đúng lúc này Jotaro bỗng lên tiếng cắt đứt lời, cái thằng này lúc nào cũng cọc cằn như vậy:
"Này bà lão! Bà vừa mới nói. . . Joestar, đúng không? Làm sao bà biết về cái tên đó?"
Bà ta nghe thấy vậy thì đứng hình, mồ hôi hột bắt đầu chảy ra, khuôn mặt già nhăn nheo tái nhợt, nhưng do làn sương dày đặc nên chẳng ai có thể thấy được biểu cảm của bà ta.
"Thưa quý khách! Vị đằng kia ban nãy có gọi Joestar đó ạ!" Bà lão quay người lại cố nở một nụ cười hiền lành vừa nói vừa dùng bàn tay trái bị băng bó của mình chỉ vào Polnareff.
Polnareff thấy vậy cũng hơi mơ màng:
"Hể? Tôi sao? Hình như đúng là tôi có gọi!"
"Có đó ạ! Nếu đã làm ngành dịch vụ bao nhiêu năm, thì sẽ học được cách nhớ tên nhanh chóng đó ạ! Chuyện là vậy đó!" bà ta thở phào vì sự đần độn của Polnareff và không để cho anh ta nói tiếp.
Ba ta cố tình nói sang chuyện khác để tránh khỏi sự chú ý của mọi người.
Polnareff thấy thế thì cũng chả thèm quan tâm, anh ta chỉ vào cánh tay trái của bà ta và hỏi:
"Bà lão này, cánh tay trái của bà bị làm sao thế?"
"À. . .ban nãy. . .ban nãy vừa bị bỏng đó! Chắc cũng do tôi đã có tuổi rồi, thành ra lỡ tay đổ nước sôi lên đó!" bà lão nói với cái giọng đáng thương.
"Có tuổi? Bà nói gì vậy? Trông bà mới khoảng tứ tuần thôi! Có khi tôi còn mời hẹn hò được ấy chứ!" Polnareff với sự quý ông của một người pháp thì lên tiếng an ủi.
"Quý khách đừng có trêu tôi mà!" bà ta cố cười và nói.
[Thằng khốn này nói cái quái gì vậy? Ta ghét nhất ngươi đó Polnareff, ta sẽ khiến ngươi phải chịu nỗi đau gấp ngàn lần mà con ta đã phải chịu! Ta sẽ cắt thằng nhỏ của ngươi và mọi hết ruột gan ngươi ra!] mụ già nắm chặt cây gậy và nghĩ.
Đúng vậy bà già này không phải ai khác, mụ ta chính là ả phù thủy Enyaba, hầu cận của Dio và còn là mẹ của gã có hai bàn tay phải J.Geil, tất nhiên mụ ta cũng có hai bàn tay phải, vị để tránh khỏi sự nghi ngờ của cả nhóm Jotaro.
Mụ ta đã cố tình giấu cánh tay trái của mình đi bằng cách ngụy trang nó giống như một v·ết t·hương thông thường.
Cả nhóm bước theo sau mụ ta vào với khách sạn của mụ, ông Joseph thì kinh ngạc trước nội thất ở bên trong, ban đầu ông chẳng có tí hy vọng nào khi nhìn thấy khách sạn này từ bên ngoài:
"Ồ, cũng không tệ đấy chứ!"
Cả bọn bắt đầu đi tới quầy lễ tân để đăng kí phòng ở, mỗi người đều sẽ phải ký tên để xác nhận.
"Đây! Kakyoin! Mà này chữ ký của tôi cũng phải ngang với Lennon đấy chứ! Vì tôi là Paul cơ mà, hãy giữ gìn nó cẩn thận đấy!" Polnareff đưa bút cho Kakyoin rồi tiếp tục nói chuyện với mụ phù thủy.
Anh ta nghĩ mình thực sự là một quý ông có khiếu hài hước.
"Vâng, vâng tôi sẽ giữ gìn mà!"
[Để làm kỷ niệm khi ta g·iết c·hết ngươi!] mụ phù thủy nghiến răng, mặc dù bà ta chẳng còn cái răng nào.
"Đây xong rồi!" Jotaro ký tên của mình rồi đóng rầm cuốn sổ lại.
Mụ phù thủy thấy con mồi của mình đã lọt lưới thì vui vẻ nói:
"Ồ. . . giờ để tôi dẫn các vị lên phòng!"
. . . . . . . . . .
Polnareff bước vào trong phòng của mình, anh ta ném túi hành lý qua một bên rồi nằm ngay xuống giường, anh ta đã phải lái xe cả một ngày chỉ vì không ai giúp được cả.
Polnareff cảm thấy vẫn còn hãi trước khả năng lái xe của Kakyoin vào lần trước, cái lần khiến cả hai suýt c·hết vì ngã xe ở Ấn Độ khi đang chạy trốn khỏi tay J.Geil, thế nên cậu ta bị loại.
Ông Joseph thì Polnareff càng không thể tin được vào cái ông già đó, thử nhìn cái vụ nhầm cánh cổng sắt với chiếc xe mà xem, có ngày ông ta đạp nhầm chân ga thay cho chân phanh thì. . .
Jotaro thì. . . một lời khó mà nói hết, thằng cha này quá liều, lái xe không thèm nhìn đường mà chỉ chăm chăm tăng tốc, như vậy thì có ngày đi bán muối ở cái chỗ toàn vực là vực này thôi, đã vậy đường thì hẹp mà chẳng có rào chắn.
"Thật tình. . . cái thị trấn này đúng là kỳ quặc!" bỗng Polnareff lại nghĩ tới một cái gì đấy, anh ta ngồi bật dậy.
Suýt chút nữa thì quên vụ kiểm tra nhà vệ sinh.
"Được rồi! Đi vệ sinh thôi!"
. . . . . .
Ở một căn phòng khác, Kakyoin, Jotaro và ông Joseph đang cố gắng sửa cái ti vi cùi bắp để nó hiện lên hình ảnh, họ muốn sử dụng Hermit Purple của ông Joseph hòng tìm kiếm sự chỉ dẫn.
"Có vẻ hỏng rồi!" Kakyoin sử dụng phương pháp sửa chữa truyền thống của người Châu Á lên cái tivi, cậu ta vỗ vỗ nó tận mấy lần nhưng chẳng ăn thua, cách này mất linh rồi!
"Vậy thì không thể sử dụng Hermit Purple để kiểm tra thông tin về kẻ địch được rồi!" ông Joseph vuốt cằm và nói, giá như ông ta mang theo một cái máy ảnh hay thứ gì tương tự.
Mụ Enyaba đã biết tất tần tật về Stand của bọn họ, đặc biệt là khả năng của Joseph, nên bà ta đã cố tình ngắt hết đường dây kết nối tín hiệu tới mấy cái tivi.
Đúng lúc này thì Polnareff mở cửa bước vào, anh ta hỏi:
"Này, mọi người! Có ai biết nhà vệ sinh ở đâu không? Trong phòng tôi không có!"
"Có khi nhà vệ sinh ở đây là dùng chung đó!" Kakyoin nói.
"Thế à!" Polnareff nghe vậy thì đóng cửa lại rồi tiếp tục đi chỗ khác.
"Cái tên này. . . vô tư thật đấy! Kẻ địch dùng Stand lai lịch bất minh đó có thể t·ấn c·ông bất cứ lúc nào cơ mà! " ông Joseph nhún vai và nói.
Khi cả bọn không để ý thì sương mù bên ngoài ngày một dày hơn, chúng len lỏi vào trong khách sạn qua những khe hở của cửa sổ.
Lúc này, ở bên ngoài, một bóng người quen thuộc đang bước tới, gã đàn ông bước từng bước lại gần khách sạn này, hắn ta mở cửa của khách sạn rồi đi vào rất tự nhiên, có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên hắn ta đến chỗ này.
Đingg Đinggg Đinggg*
Gã bước tơi trước quầy lễ tân và bấm cái chuông, mụ Enyaba nghe thấy tiếng chuông thì đi xuống từ trên cầu thang, mụ phù thủy cười tươi khi nhìn thấy tay lạ mặt đó.
"Vậy là hội Joestar đang ở trên tầng ba sao?" kẻ tới không phải là ai khác, đó chính là Hol Horse, tay cao bồi sau khi thất bại ở Ấn Độ vẫn chưa hề từ bỏ ý đồ á·m s·át từng người trong nhóm của Kakyoin.
Gã ngậm một điếu thuốc còn đang cháy dở ở trong miệng rồi nhìn mụ phù thủy.
"Hol Horse. . . ngươi tới đây rồi sao?" mụ Enyaba vui mừng khi thấy có kẻ tới để giúp mình tiêu diệt nhóm Joestar.