Tay cao bồi Hol Horse bước tới, hắn ta nửa ngồi nửa quỳ trước mặt của mụ phù thủy và nói:
"Phải, tôi đã cất công theo chúng tới tận thị trấn này đó! Nhưng bà làm tôi kinh ngạc đấy Enyaba! Ai mà ngờ bà lại đích thân ra tay?"
Hol Horse cầm lấy cây gậy rồi đỡ mụ phù thủy, bà ta nghe thấy vậy thì rưng rưng nước mắt, Mụ ta khóc lóc như một đứa trẻ rồi chạy vào trong căn phòng ở sau quầy lễ tân.
"S-sao thế? Enyaba? Sao tự nhiên lại khóc?" Hol Horse thấy như vậy thì cũng đi theo.
Mụ Enyabe ôm mặt, chạy tới cái ghế rồi gục đầu xuống vừa khóc vừa nói:
"Ta vui lắm Hol Horse! Cảm ơn vì đã tới! Cảm ơn vì đã lo cho cái thân già cô đơn này! Gặp ngươi, ta mừng lắm đó!"
Hol Horse thấy thế thì cũng mủi lòng, thế rồi mụ Enyaba lại nói:
"Hol Horse, ngươi là bạn của con trai ta đúng không?" ba ta vừa nhìn tay cao bồi vừa khóc nức nở.
"Bạn? Ừ. . .ờ. . e . . hèm . .quả thật là bạn bè!" Hol Horse nghe vậy thì đơ người ra, hắn với cái gã xấu xí đó là bạn bè? Truyện cổ tích đấy à? Một người đẹp trai, phong độ như Hol Horse ta đây làm sao có thể là bạn với một con chuột chũi xấu xí như con trai của mụ.
Thế nhưng Tay này bỗng nghĩ tới điều gì đó, gã cần phải phối hợp với mụ ta để g·iết được nhóm Joestar và trả thù cho sự nhục nhã khi trước, hắn gật đầu lia lịa và nói.
"Có thân không?" Mụ Enyaba lại hỏi.
"Thân không à? Phải, là bạn thân đó, chúng tôi còn là một bộ đôi ăn ý cơ mà!" chuyện gì chứ bốc phét vốn dĩ đã là sở trường của Hol Horse, hắn ta thậm chí còn chẳng cần phải nghĩ, nó đã là bản năng rồi.
[Thân! Thân lắm chứ, thân ai nấy lo!]
"Mà. . . s-sao vậy? Thật chẳng giống bà một chút nào!" Tay Hol Horse thấy mụ phù thủy cư xử vô cùng kỳ lạ thì vội vàng hỏi.
Mụ Enyaba nghe vậy thì ngừng khóc, mụ ta vẫn không quay đầu lại, nhưng giọng nói bắt đầu thay đổi, trở nên lạnh lẽo hơn:
"Có phải ngươi đã tới vì muốn báo thù cho con trai của ta đúng không?"
Hol Horse được đà thì phét ngay:
"Ừ, đúng thế, Tôi đang trên đường để báo thì cho người bạn thân!" tay cao bồi khoa tay, múa chân nói.
Bỗng dưng hắn nhận ra thứ gì đó chợt lóe sáng ở trong tay của mụ Enyaba, mụ phù thủy bất ngờ quay người lại, trên tay còn cầm một cây kéo sắc bén.
"Thế nên ta vui lắm!" Mụ Enyaba hét lên chói tai rồi vồ đến t·ấn c·ông.
Hol Horse định tránh đi thế nhưng không kịp mất rồi, mũi kéo nhọn hoắt đâm thẳng vào cánh tay của hắn.
"AAAAAAAAAAA!" Hol Horse hét lên một tiếng trong đau đớn.
Mụ phù thủy vừa đâm vừa dùng sức lung lay cây kéo khiến cho nó đâm vào sâu trong cánh tay của Hol Horse hơn, mụ ta cười như điên dại nói:
"Bởi vì ta có thể g·iết ngươi!!!!!!!!!"
"E-En-Enyaba! Mụ làm cái gì vậy hả. . .!!" Hol Horse đau đớn rút cây kéo đang cắm ở tay ra, gã ôm cánh tay rồi ngã dập mông xuống sàn.
Mụ phù thủy liếm máu còn dính ở trên lưỡi kéo và nói:
"Tại sao ngươi dám bỏ con trai của ta lại mà chạy hả, Hol Horse? Ta đã quyết tâm g·iết ngươi khi gặp lại đó! Bạn thân của con trai ta?! Nhà ngươi mà cũng xứng sao?"
"C-chờ đã, Hiểu lầm rồi! Khi tôi tới nơi thì J.Geil đ·ã c·hết rồi!" Hol Horse cố gắng giải thích, thế nhưng mụ Enyaba đâu có thèm nghe, mụ ta nhảy lên để t·ấn c·ông.
Tay cao bồi nhanh chóng lăn người, thành công tránh thoát được mũi kéo sắc bén đâm xuống, mụ phù thủy thấy đòn t·ấn c·ông của mình bị hụt cũng không tiếp tục t·ấn c·ông ngay, mụ ta quay đầu nhìn Hol Horse và nói:
"Không thể ta thứ! Ngươi và Polnareff đều không thể được tha thứ! Ngươi sẽ c·hết dưới tay Stand Justice của ta!"
Hol Horse nghe thế thì hãi lắm rồi, hắn ta lẩm bẩm:
"J-Justice?"
Mụ Enyaba không nói nhiều mà bắt đầu đưa hai bàn tay lên y hệt như đang thực hiện một nghi lễ triệu hồi.
"Hẳn là ngươi đã nghe đồn về những thứ chưa từng thấy đúng không? Giờ ta sẽ cho ngươi thấy Hol Horse!" từng đám sương mù cứ thế trôi nổi ở trước người của mụ ta, chúng len lỏi rồi chui vào bên trong v·ết t·hương ở trên tay của Hol Horse.
"M-máu từ chỗ kéo đâm đang. . . đang bị sương mù kéo ra ngoài!" Hol Horse sợ hãi nhìn máu của mình bị những làn sương đồng hóa và hút ra ngoài, cuối cùng chỉ để lại một cái lỗ hổng bằng 10 yên ở trên cánh tay của hắn.
Lỗ hổng xuyên qua cả cánh tay, có thể nhìn thấu được cả ở đầu bên kia, nó đâm thủng cả xương, nhưng lại không thấy máu chảy ra.
"Một cái lỗ đẹp đấy! Đúng vậy Stand của ta Justice chính là một Stand được tạo ra từ sương mù! Mọi v·ết t·hương khi bị sương mù này chạm vào đều sẽ biến thành cái lỗ có hình dạng đó! Rồi thì. . ." mụ phù thủy vừa nói vừa nhìn lớp sương mù kết thành hình cái đầu lâu đội một chiếc vương miện bay ở sau lưng của Hol Horse.
"Chính nghĩa sẽ bắt đầu nhảy múa!" mụ Enyaba nói rồi cả năm ngón tay hơi co lại, như thể mụ đang cố điều khiển một con rối.
"Yaaaaa!" cánh tay của Hol Horse không tự chủ được bị vặn ra phía sau, mụ phù thủy lại nói:
"Sương mù sẽ xuyên vào cái lỗ giống như dây. . . giờ thì ngươi đã trở thành con rối của ta! Tự c·hết dưới tay mình đi Hol Horse!"
Nắm đấm của Hol Horse mất kiểm xoát, nó tự đâm thẳng vào miệng của hắn, nó đâm sâu tới tận cổ họng, gã cao bồi không ngừng nôn ra nước ối, thế nhưng cả nắm đấm đã nằm trong cổ họng của hắn giờ có muốn kêu thì cũng chẳng được.
Hol Horse dùng sức kéo cánh tay ra, may mắn chỉ trong tích tắc hắn đã lấy lại được quyền điều khiển rồi thành công rút cánh tay ra khỏi miệng.
"Khốn kiếp! Đừng có vênh váo!" Hol Horse hét lớn rồi triệu hồi Emperor ở chính cánh tay phải đó, thằng ngu này thực sự không ý thức được việc mình đang làm sao?
Biết là cánh tay phải bị điều khiển thì phải triệu hồi Stand ở bên tay trái chứ? Nhưng rất nhanh tay cao bồi Hol Horse đã phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình.
"C·hết đi! Mụ già!" Gã chĩa thẳng mũi súng vào mặt của mụ phù thủy, thế nhưng chưa kịp bóp cò thì cánh tay đẩy cong lại, mũi súng chĩa ngay vào trán của Hol Horse.
Rồi.
"Bang!"
Thanh niên tự bóp cò, rồi bị lực phản đẩy ngã xuống mặt đất, mụ phù thủy thấy vậy thì nói:
"Chính nghĩa tất thắng!"
Đúng lúc này Polnareff đang đi ở ngoài hành lang, anh ta nghe thấy tiếng động lạ thì nhìn xuống:
"Tiếng gì vậy nhỉ? Cái phòng ở sảnh chính làm gì mà ồn ghê!"
Polnareff bước xuống cầu thanh để kiểm tra.
Mụ phù thủy nghe thấy tiếng bước chân thì sợ hãi, mụ ta vẫn chưa xử lý được cái xác của Hol Horse!
"Polnareff! Có chuyện gì thế?" Polnareff mới đi được nửa đường thì bị ông Joseph gọi lại.
"Chúng tôi nghe thấy tiếng động lạ ở bên dưới!" Kakyoin nói.
"Chà, tôi cũng định đi xuống xem thử! Tôi sẽ ở dưới sảnh này! Cần gì thì cứ gọi!" nói rồi anh ta đi thẳng xuống cầu thang.
"Tên khốn, Polnareff! Ta muốn g·iết ngươi lắm đó! Ta muốn moi hết nội tạng của ngươi ra để trả thù cho con của ta!!! Nhưng giờ, nếu để xác của Hol Horse ở đây thì bị lộ thì gay!" Mụ Enyaba nhìn Polnareff qua khe cửa với ánh mắt đầy sát khí.
[Nếu ba tên còn lại cũng tới thì rắc rối to nữa! Ta cần g·iết từng đứa một mà! Giờ cứ phải ra chỗ của hắn trước đã!] mụ phù thủy nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Polnareff thì đã đi đến trước cửa phòng và gõ cửa:
"Bà lão ơi, có ở đây không? Tôi nghe thấy tiếng đổ vỡ gì đó! Không có chuyện gì xảy ra chứ? Bà lão ơi, tôi vào này!"
Anh ta đẩy cửa và bước vào, chỉ thấy mụ Enyaba nằm trên sàn nhà, xung quanh là bàn ghế đổ, Polnareff thấy vậy thì lo lắng chạy tới.
"Bà ơi! Bà bị làm sao thế này?"
"À, không có gì đâu! Tôi bị ngã nên hông va đập thôi!" mụ ta nói.
"Vấp ngã? Nguy hiểm thật đấy, bà cũng tự làm bỏng tay trái rồi! Đúng là bất cẩn mà!" Polnareff nhíu màu và lên tiếng.
"À, à cảm ơn cậu! Xin lỗi nhé nhưng tôi không sao đâu, hoàn toàn không sao!"
[Biến đi! Ai bảo ngươi vào trong phòng hả?] mụ ta lo lắng khi cái xác của Hol Horse nằm ở ngay sau lưng của Polnareff, sát với mép tường.
Đúng lúc này thì một làn sương mù toát ra khỏi cái lỗ trên tay của gã cao bồi, chúng từ từ kéo gã chui xuống gầm ghế.
Mụ Enyaba thấy vậy thì thở phào:
[Bây giờ, ta sẽ trút cơn giận lên ngươi! Nhưng rồi ta sẽ g·iết ngươi giống như với Hol Horse! Chỉ cần khiến ngươi b·ị t·hương một chút là đủ! Thế là ngươi sẽ biến thành con rối cho Justice điều khiển!]
Bỗng Polnareff quay đầu nhìn về sau lưng, mụ phù thủy thấy vậy thì giật mình, nhưng Polnareff chỉ nhặt lên cây gậy của mụ rồi nói:
"À. . . không, đừng bận tâm tới tôi! Xin cứ về phòng nghỉ ngơi đi!" Mụ phù thủy muốn đuổi Polnareff đi.
Bởi vì nếu Polnareff c·hết ở đây, mụ ta sẽ không thể đồng thời giấu đi được hai cái xác, tới lúc đó mọi thứ sẽ dễ dàng bị bại lộ hơn, báo thù sớm hay muộn cũng đều được, dù sao bọn họ cũng ở đây cả một đêm.
"Vậy hả? Nhưng mà bà đang điều hành cả khách sạn này một mình à? Gia đình còn ai nữa không? Con trai chẳng hạn!" Polnareff nhìn khắp căn phòng rồi nói.
Mụ Enyaba nghe thấy thế thì tức lắm rồi, mụ ta nhìn Polnareff với ánh mắt hình viên đạn.
"Hả, vừa rồi bà muốn nói gì à?" Polnareff bất ngờ quay lại hỏi, rõ ràng anh vừa nghe thấy mụ ta nói gì đó.
Mụ phù thủy vội vàng ngụy trang cảm xúc và nói:
"K-không, ý tôi bảo là đã quen sống một mình!"
"À! Thế sao? Nhưng chẳng phải là hơi cô đơn sao? Thử đặt viễn cảnh là con trai bà có vợ xem! Rồi mấy đứa cháu bà sẽ tung tăng chơi đùa trên sảnh này! Tuy hơi ồn ào. . . nhưng có gia đình vui đấy chứ!" Polnareff cố gắng an ủi mụ ta.
Thế nhưng anh đâu biết những lời này chẳng khác nào xát muối lên v·ết t·hương của mụ Enyaba khiến cho mụ ta càng tức tối thêm.
"Nếu bà mà có con cái chắc họ phải lớn tuổi hơn cả tôi ấy nhỉ? Sao vây? Họ đã rời nhà lên thành phố hay gì à?" Polnareff vẫn không hay biết gì mà hỏi, một cách rất tự nhiên.
Mụ phù thủy tức tới nỗi mắt nổi đầy tơ máu, mụ ta vội vàng quay người đi và nói:
"K-không, chúng đã q·ua đ·ời!"
Polnareff nghe vậy thì giật mình, anh vội vàng xin lỗi:
"A, xin lỗi nhé! Tôi đã lỡ đụng chạm!" anh ta không những đụng chạm còn xát muối lên đó nữa cơ mà.
[Tên khốn! Chính ngươi là người đã g·iết nó đó! Ta phải g·iết ngươi! Ta phải g·iết ngươi!]
Mụ gì tức tới nỗi nắm chặt cây gậy run rẩy không thể bước đi, nghẹn tới thở cũng khó khăn, cứ đà này Polnareff sẽ chiến thắng mà chẳng gặp tí khó khăn nào.
Anh ta chỉ cần trọc tức mụ cho đến khi mụ ta tắt thở là được, nhưng Tay người pháp nào đã nhận ra mụ già khọm này là kẻ địch?
Polnareff thấy vậy thì dựng lên một cái ghế và bảo với mụ: