Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 175



Càng không ngờ rằng, Trần Tư Khải này lại cao ngạo đến thế, đến cô ta mà cũng dám lợi dụng!

Đồng thời, trong lòng cô ta cũng bùng lên một cỗ chua xót!

Khỏi cần phải nói, Trần Tư Khải làm như này, cho dù là đồ đần cũng có thể đoán ra được, chẳng qua là anh ta muốn cho cô nhóc trên thuyền kia nhìn thấy!

Nếu muốn kích thích cô nhóc kia, nhưng lại không muốn thật sự hôn cô ta… Cô ta bẩn sao? Đường đường là công chúa của tổ chức ngầm như cô ta sẽ bẩn sao?

Hay là địa vị thấp, không xứng với anh ta?

Hai là tố chất kém, không bằng anh ta?

Hành động này của Trần Tư Khải triệt để kích thích sự giận giữ… và… ghen ghét trong lòng Anna!

Vô số ý nghĩ nhanh chóng xẹt qua trong đầu Anna, biểu cảm cứng nhắc chỉ dừng lại trên mặt cô ta hai giây rồi lập tức biến thành nụ cười ngọt ngào không chút sơ hở.

Trần Tư Khải liếc nhìn Anna, đã thầm hiểu trong lòng, người phụ nữ này sẽ không vạch trần anh ta.

Anh ta liền xoa gò má Anna, nhìn có vẻ anh ta và cô ta thân mật tình cảm như thế, cưng chiều mà nói: “Em yêu, tối nay tôi lại gọi điện cho em. Nhớ là phải nhớ tôi đấy.”

Anna càng giỏi diễn kịch, hai tay ôm lấy cổ Trần Tư Khải, uốn éo vòng eo, uốn éo bờ mông, dài giọng làm nũng: “Đừng mà, đừng mà, giữa lúc đó anh phải gọi cho em vài cuộc điện thoại nói nhớ em… Tối đến đừng về chỗ anh nữa, ngủ ở chỗ em đi, có được không?”

Trên mặt Trần Tư Khải vẫn giữ nét dịu dàng, nhưng đáy mắt lại liếc nhìn về phía Tiêu mộng ở trên thuyền.

“Ngoan, chờ điện thoại của tôi.”



Trần Tư Khải gật đầu, khi rời khỏi bên cạnh Anna, cô ta cảm nhận thấy rõ ràng sự lạnh lùng như băng không chút do dự của anh ta!

Cả người lạnh toát!

Đây là người đàn ông sát khí nồng đậm như ác ma!

Anna hơi sững sờ.

Ánh mắt của cô ta, ngây ngốc nhìn bóng lưng tráng kiện của Trần Tư Khải, trong lòng không khỏi sóng nước dập dờn.

Người đàn ông vừa có vẻ bề ngoài, vừa tài giỏi, lại còn có khí chất mạnh mẽ!

Chính là anh ta! Bạch mã hoàng tử của cô ta, chính là anh ta!

Trần Tư Khải sải bước xuống thuyền, Anna không nỡ mà nói: “Tối đến nhất định phải tới nha! Em chờ anh đó~”

Trần Tư Khải không nói gì, chỉ khẽ cười.

Trong nụ cười kia, phần lớn là qua quýt lấy lệ.

Ánh mắt Anna vẫn là lưu luyến không rời, nhìn chiếc thuyền nhỏ từ từ đi xa.

Anna xách váy, dẻo dai như nai con, nhanh chóng vượt qua vài lùm câu, chạy về căn biệt thự ở sâu trong khu rừng.