Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 176



Cô ta thở dốc, đâm mạnh vào cánh cửa thư phòng, người đàn ông trung niên rất có khí thế bên trong giật bắn mình, sửng sốt nhìn con gái bảo bối của mình, không hiểu hỏi: “Con làm sao thế? Chạy gấp thế làm gì?”

Ông ta vẫn còn đang cầm một miếng khăn lau một món đồ cổ.

“Ba…”

“Ừ, muốn cái gì? Ngoan như thế, lại gọi ta là ba rồi.”

Thường ngày, con gái Anna của ông ta không gọi ông ta là ba, mà luôn gọi ông ta là “ông già”.

Con gái ông ta bị chiều tới mức nghịch ngợm mà ngang ngược, ở Ý, nói một là một, từng có con gái của một quan chức cấp cao tranh một ngôi sao nam với cô ta, thậm chí cô ta còn rút cả súng, chỉ vào con gái vị quan chức cấp cao kia trước máy quay của rất nhiều phương tiện truyền thông ngay trên thảm đỏ.

Đây là phong cách của Anna, con gái ông ta, ngang ngược, không sợ cái gì.

“Ba…”

Hai mắt Anna sáng rực lên.

“Nói đi, muốn cái gì, nói thẳng đi. Lần trước con muốn xác ướp Pha-ra-ông trong bảo tàng Ai Cập, không phải là đã lấy cho con rồi sao? Kết quả thế nào? Cuối cùng không phải là bị con vứt như rác sao? Nói đi, lần này lại muốn cái gì?”

Anna hất lọn tóc vàng về phía sau, kiên định nói: “Trần Tư Khải.”

Cái gì? (⊙_⊙) Ông trùm cầm quyền của băng đảng trợn tròn mắt, tưởng rằng mình nghe nhầm.

“Con nói ai cơ?”



“Con muốn Trần Tư Khải! Con muốn cậu chủ của Chính Hổ Đường nước V, Trần Tư Khải! Con chính là muốn anh ta! Con muốn anh ta làm chồng của con!”

“Người nước V? Vì sao?”

Anna cắn môi, vừa hận vừa cười nói: “Bởi vì… Anh ta vừa rồi rất dễ dàng đã khoét mất trái tim con…”

Ông trùm ngây người một lát, đột nhiên cười lớn: “Được, được được, cuối cùng con gái ta cũng đã lớn rồi! Đây là tin tốt! Chuyện tốt! Vậy mà con gái bảo bối của ta lại muốn kết hôn rồi, ta rất vui. Cái cậu chủ của Chính Hổ Đường nước V kia, ta xem qua tư liệu về cậu ta, cái tên kia cũng tài giỏi đấy, bằng không lần này ta cũng sẽ không hợp tác với cậu ta, cậu ta quản lý doanh nghiệp rất ổn. Thế nhưng, con gái, con chắc chắn là mình có thể khống chế được loại đàn ông cường thế như này sao?”

Ánh mắt Anna mang vẻ kiên định.

“Người mà con đã nhận định, nhất định phải có được! Nhất định!”

*** Trần Tư Khải lên thuyền, Khang Tử lập tức đứng lên, muốn nhường chỗ của mình cho anh ta.

Chỗ ngồi của Khang Tử đối diện với Tiêu Mộng, Trần Tư Khải khẽ liếc nhìn, đương nhiên là không ngồi xuống, anh ta đưa mắt ra hiệu Khang tử cứ ngồi vào chỗ của anh ta, Khang Tử vẫn hơi mù mờ không hiểu, thế nhưng lời của cậu chủ thì luôn đúng, anh ta nhanh chóng ngồi xuống.

Tiêu Mộng nhanh chóng liếc nhìn Trần Tư Khải, bĩu môi, vẻ mặt coi thường rồi lập tức nhìn về nơi khác.

Hừ, đồ ngựa giống, tôi mới không thèm để ý tới anh ta!

Trần Tư Khải ngồi xuống kề sát bên người Tiêu Mộng, tay vỗ lên mông cô: “Em ngồi vào trong một chút, để cho tôi chỗ với.”

Tiêu Mộng càng bĩu môi dài hơn, hung dữ trừng mắt nhìn Trần Tư Khải: “Này, vì sao anh cứ phải ngồi sát vào tôi thế? Không phải bên kia còn chỗ sao? Ngồi ép vào tôi vui đến thế sao? Mắt để đâu thế, anh không qua bên kia đi?”

Trần Tư Khải nghiêm mặt, bóp mông Tiêu Mộng, cậy mình khỏe, ép cô vào phía trong.