Erebos chết đi, nhưng nguồn ma lực hắn để lại đã phóng thích đi khắp nơi.
Đâu đó ở phương bắc, Bảo Bình cả người yếu ớt dựa vào cành cây cao cao. Cô đang ở trên đỉnh ngọn cây, ngượng ép sử dụng ma pháp đã tổn hại lớn đến cô.
Bạch Dương cũng không thể chữa trị hết những vết thương Erebos gây ra cho cô được. Giờ cô phải chịu cơn đau khủng khiếp trên người.
Có tia sáng hướng về phía cô, ma lực thật kinh khủng. Chỉ 1 chiêu này thôi, cô sẽ tan thành hư vô.
Bảo Bình mệt mỏi nhắm cụp mắt. Thả người từ ngọn cây rơi xuống. Đằng nào cũng là chết mà.
" Nhân Mã, em đến với anh đây! "
" Tôi không cho phép em làm điều đó! "
Giọng nam tức giận hô to, Bảo Bình nghĩ mình bị hoang tưởng mất rồi. Hãy là cô chết rồi nhỉ? Rõ là vẫn đang rơi.
Nhân Mã đỡ lấy cô, anh như chống chọi mọi thứ vì cô, thi triển ma pháp đánh bật luồng sáng kia. Bảo Bình ko tin chính mình.
" Nhân... Nhân Mã! "
Bảo Bình kích động sờ lấy khuôn mặt thân thương mà cô hằng nhớ nhung. Cô vẫn có vẻ mông lung
" Thật là anh sao? "
Nhân Mã cười dịu dàng lại hôn lên cái trán quấn đầy băng gạc của cô.
" Là anh! "
Câu nói đó như 1 công tắc khiến Bảo Bình trở về dáng vẻ của 1 cô gái nhỏ. Cô oà khóc trong lòng ngực kia.
" Vì sao lại xuất hiện lúc này? Vì sao lại cứu em? Em không xứng đáng với lòng tốt của anh. "
" Vì anh yêu em! "
Bảo Bình tim chợt thắt lại, nất nghẹn
" Em đã giết anh. "
" Anh vẫn đang bên cạnh em đây. Nào có chết! "
Lời an ủi của Nhân Mã càng khiến tội lỗi trong cô càng thêm to lớn.
Nhân Mã, em không phải đứa ngốc. Anh không sống lại, anh đã chết. Anh là zombie.
Da nhợt nhạt trắng toát, tròng mắt đổi màu. Móng tay màu xanh. Anh có cố che giấu cỡ nào em cũng nhìn ra được cả.
" Nhân Mã! "
" Sao thế? "
" Giết em đi! "
________
" Ngươi vì sao? Lại đỡ cho ta? "
Bạch Dương váy trắng xóa nhiễm li ti vài chấm đỏ. Cả mặt cô cũng có, những giọt đỏ chảy. Nó không phải của cô.
Sư Tử lõm một lỗ thật to trước ngực, ấy thế mà mắt vẫn sáng to, vẫn cười ngạo nghễ.
" Dùng hết ma lực để chạy đến đây. Không còn cách nào khác nên ta dùng thân xác tội đồ này thôi "
Sư Tử đỡ đòn cho Bạch Dương, cô cũng bị xao động thật lớn. Nén kìm thương tâm mà gắng sức chữa trị cho hắn.
" Em đừng lo cho ta. Thương nhỏ ấy mà! "
" Nhỏ chỗ nào chứ? Rõ là sắp chết còn muốn nói đùa! "
Bạch Dương đã rơm rớm nước mắt.
" Ha, phải. Ta sắp chết rồi. Em dùng chú ngữ dựng lại kết giới khi nãy thì chả còn bao nhiêu ma lực đâu, tiết kiệm đi "
" Tôi sẽ cứu được anh! "
" Không đâu, lần đầu gặp mặt ta đã bắt em chứng kiến binh lính của mình tự sát, dù chúng là nội gián thì ta cũng ko nên làm thế! Ta chết cũng như trả giá mọi thứ vậy! "
Bạch Dương tròn tròn mắt, cô dần hiểu ra.
" Bạch Dương này, em từng nói. Ta nhầm lẫn việc yêu em. Ta ko đồng ý, ta là thật sự yêu em đấy. Mà, ta chúc em sớm tìm được người em yêu. Thần khí của em chỉ được triệu hồi lại khi em tìm thấy người em yêu. Mong cả 2 hạnh phúc. "
Tách!!
Nước mắt, nó là của Sư Tử. Giọt nước mắt nuối tiếc, an lòng, muộn màng. Sinh mệnh đã dứt, cớ chi cứ dây dưa.
Người đã chết, vết thương có khép cũng vô dụng. Bạch Dương nhìn đôi tay đẫm máu, khốn khổ gào khóc
" Ta xấu xa, tôi còn chưa tha thứ cho anh cơ mà. Tôi muốn nói cho anh biết, tôi...! "
Bạch Dương thảm thương xoè tay triệu hồi một cây trượng bạc. Thần khí của cô, được triệu hồi khi cô yêu 1 người.
Ô đã yêu nhưng người đó đâu? Anh ta đã bỏ cô đi rồi, bỏ đi ngay khi cô kịp hiểu cảm xúc bản thân. Anh ta tệ lắm.
Bạch Dương vô hồn cầm quyền trượng, ánh sáng lấp lánh che khuất đôi mắt đã chịu nhìn nỗi mất mát.
_________
" Ma Kết, mau tránh! "
Thiên Yết tạo màn kết giới che chắn mọi người, không ngờ trời đất rung động mạnh một cái.
Chùm sáng phá thủng cả màn chắn của hắn. Thiên Yết có chút xanh mặt, đẳng cấp chùm tia sáng vừa được nâng cao. Người làm việc này là Helios chứ ko ai khác, ko được. Sky sẽ bị phá hủy mất.
" Ma Kết, em đến với anh đây! "
Ở cự ly này mà Ma Kết muốn sống là bất khả thi, hắn gần trung tâm chùm sáng. Ngỡ sẽ nuối tiếc ko được gặp cô lần cuối.
Không ngờ, cô từ phía sau ôm chầm lấy hắn. Vẫn êm dịu thủ thỉ
" Đừng bỏ em lại. Đã hứa là trở về mà! "
" Thiên Bình, sao em lại đến đây? "
Ma Kết sợ đến nhảy dựng. Còn Thiên Bình chỉ tinh nghịch hôn hắn, hôn thật sâu.
" Cho phép em bên anh nhé! "
Ma Kết hạnh phúc lại nghẹn lòng đem cô bao bọc. Chết chả có gì đáng sợ. Không phải họ đã ở bên nhau đấy sao!
" Siêu Giới Hộ Thủ "
Thiên Yết dùng ma lực trong người đã muốn cạn sạch vừa tạo màn chắn vừa làm biến mất chùm sáng kia.
" Nhiều và mạnh. Không bao phủ hết được! "
Helios ngồi nhìn nước trà cười thích thú.
" Ha. Phép của ta bị ngăn 1 ít. Có bản lĩnh. Mà đến đây thôi. Để ta cho nhóc xem thế nào là Thần cấp! "
Sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Lại đến Tiên cấp, Thánh cấp rồi mới Thần cấp.
Thần cấp, bá chủ thiên hạ. Đè bẹp mọi thứ trong tay.
Helios ngay từ đầu muốn phá vỡ kết giới của Sky là quá dễ. Nhưng hắn không làm, đó là cao ngạo của hắn. Hắn muốn Selene chủ động van xin hắn, còn nếu thật sự phá kết giới, hắn sẽ vô tình phá luôn 12 chòm hoàng đạo. Làm mất cân bằng Nhật Điện lẫn Nguyệt Điện.
Với lại Thần Cổ Xưa sẽ ko tha thứ cho hắn vì vô cớ giết hại tinh tú mất. Mà lợi dụng Erebos thì khác, một công đôi việc.
" Helios, ông quả muốn đuổi tận giết tuyệt bọn ta nhỉ? Chùm sáng nâng thành cấp Thần, Tiên cấp nhỏ nhoi như ta cũng hết cách. Nhưng giảm tối thiểu sát thương thì ta làm được đấy! "
" Không Thiên Yết! "
Một cô gái bay đến bên cạnh hắn. Thiên Yết thoáng chốc ngỡ đó là Song Ngư. Hắn vẫn kịp nhận ra, đó không phải Song Ngư, khí tức này rất quen thuộc, là Xà Phu.
Xà Phu thủ hộ điểm mù cho Thiên Yết, tia sáng cứ thế va vào cô mà nổ tung. Xà Phu giờ chỉ là 1 ma pháp sư yếu kém, chẳng mấy chốc cô cũng nhắm mắt, cố chết bảo hộ cho hắn, nam nhân cô đã lỡ yêu.
" Thiên Yết.... Em yêu anh! "
Thiên Yết như bị 1 cơn choáng đầu, hắn như bị ám ảnh kinh hoàng.
Mái tóc bạch kim đu đưa trong gió, hắn đón lấy cô. Hắn biết đây ko phải là cô nhưng yêu quá sâu đậm, ko nỡ vứt đi những thứ thuộc về cô.
Hắn như 1 đứa trẻ làm bộ mặt nhận lỗi, mắt đỏ hoe ngăn nước mắt trào ra.
" Anh nhớ em, Song Ngư! Anh không muốn đợi thêm 500 năm tí nào! "
" Ngươi.... Ta xin lỗi. Vì đã cướp đi cô ấy khỏi ngươi. Đây cũng là cách ta muốn chuộc lại lỗi lầm của mình! "
Líc này, một vầng sáng trắng bay ngang chiến trường. Cứ thế từng đợt từng đợt chữa trị cho binh lính.
Ma Kết, Thiên Bình, Xà Phu, Thiên Yết mạng lớn được cứu sống. Hơi thở được giữ lấy, Thiên Yết và Ma Kết trâu hơn nhiều, họ thật sự ko có bị nổ chết đâu.
Do Ma Kết muốn đi theo Thiên Bình chung 1 nơi, còn Thiên Yết buông bỏ mọi thứ vì đã quá mệt mỏi mà thôi, hắn muốn mau mau ngủ 1 giấc để khi tỉnh dậy là 500 năm sau.
________
" Bảo Bình, em nói điều ngốc nghếch gì thế? "
" Đất nước này đã được bình yên như ý ngươi mong muốn. Chiến tranh đã kết thúc, mà ta là mối đe dọe của nó."
" Không phải, nàng là vợ ta. Mối đe dọa gì chứ? "
" Nhân Mã hãy nghe cho kĩ. Ta là nữ quỷ. Mau giết ta đi! "
" Ta không làm, em đang nói điều kì lạ gì thế? "
" Ngươi ko muốn thì để ta. "
Bảo Bình rút kiếm ra ý định muốn đâm về phía mình. Ai ngờ Nhân Mã đè cô xuống đất, tiếng nổ to vang rền bên tai, mắt như muốn mù loà.
Cô được thần khí của Bạch Dương chữa trị nên mai mắn sống sót. Còn Nhân Mã thì sao, anh ấy là zombie, anh ấy không thể tỉnh lại nữa rồi.
" Vì sao cứ cứu em? Vì sao em không thể ngừng yêu anh!? "
Nhân Mã ko thể nói được nữa rồi, chỉ còn cánh môi lạnh lẽo áp lên môi cô lần cuối mà thôi.
" Giết em thì anh mới thật sự trở lại làm người. Vì sao ko để em chết đi? "
Vampire hiến mạng để cứu 1 người. Tà thuật cấp cao. Chưa kịp thực hiện thì anh đã lần nữa rời em mà đi.
_________
" Thiên Bình, em ổn chứ? Làm ơn, mau mở mắt ra đi! "
Ma Kết thu lu ôm Thiên Bình ngồi vào 1 góc nhỏ.
" Thiên Bình, em từng nói muốn trở về Bra nhỉ? Tôi đưa em đi, em hãy mở mắt ra đi mà! "
Song Tử thấy bóng hình thân quen của mình từ Ma Kết, lúc Xử Nữ chết đi hắn cũng từng quỵ lụy như thế!
Bảo Bình thất thần, Bạch Dương vô hồn, Cự Giải sầu bi, Ma Kết lụy tình, Thiên Bình bất tỉnh. Còn Thiên Yết, hắn cứ thẩn thờ nhìn mây xanh trôi.
Bên kia là ai mà có phần tựa Song Ngư thế nhỉ?
Thiên Yết lạnh lùng liếc sang cô 1 cái, phủi quần đứng dậy.
" Tất cả khi nào hồi phục ma lực. Chúng ta bắt đầu! "