Khoảng thời gian khó khăn nhất, quả thực cũng trôi qua. Như lời anh nói anh, hãy cho anh ba tháng anh sẽ đưa mọi chuyện trở về chính quỹ đạo của nó.
Thật ra lúc đầu anh bảo Viễn Mặc cùng Tiêu Thanh đến gặp ngài wilam chính là muốn nhờ ngài ấy xâm nhập đường dây giao dịch cố phiếu giả của Cố Dựt, hắn ở bên Pháp thường xuyên dùng cách này để kiếm tiền cho nên rất thành thục đến không một khẽ hở. Ngài wilam am hiểu về con số biến đổi của thị trường, có hẳn một bộ phận chuyên dụng bên mảng công nghệ, vừa hay đối với Tống Dương Phàm rất coi trọng. Cho nên nhận được lời nhờ vả liền gật đầu đồng ý ngay, Viễn Mặc và Tiêu Thanh cứ theo đường đi nước bước của anh sắp đặt mà làm. Nhưng ngay phút cuối cùng anh đã dừng lại, bảo Viễn Mặc và Tiêu Thanh quay trở về Bắc Kinh bằng chứng anh nắm giữ trong tay cũng không dùng đến.
Vì Điềm Yên đã đến tìm anh, muốn Cố Dựt không lúng sâu, cô bất chấp đem bằng chứng của hắn giao cho anh. Chỉ vì muốn anh có thể cho Cố Dựt một con đường sống. Anh thật sự đồng ý!
***
Người đời thường có một câu nói:
Có duyên chưa hẳn quen biết, quen biết cũng chưa hẳn yêu nhau, yêu nhau cũng chưa hẳn là có thể ở cạnh nhau, được ở cạnh nhau cũng chưa hẳn là hợp nhau, hợp nhau cũng chưa hẳn là có thể cùng nhau đi đến già. Đó là cuộc sống, mỗi người đều có quyền tranh thủ hạnh phúc cho mình, thế nhưng chuyện đời khó đoán, có thể trong đời gặp được một nửa còn lại không phải là chuyện dễ dàng, huống hồ còn phải yêu nhau và được ở bên cạnh nhau nữa.
Tranh tranh, đoạt đoạt, cưỡng cầu càng không có kết quả!
Chấp nhận buông bỏ, chính là sự giải thoát tốt nhất cho cả hai.
Bắc Kinh, tháng 10. Khí hậu ôn hoà, nhưng gần đến lập đông gió cũng bắt đầu se lạnh lại. Tân Thời bắt đầu vào hoạt động lại, thời gian gần đây ai nấy đều bận rộn Tống Dương Phàm làm lãnh đạo bên ngành chứng khoán càng không có thời gian. Doãn Hạ lúc tan làm từ Tân Thời trở về nhà, cũng chỉ về có một mình hôm nay anh còn có việc ở lại công ty.
Lúc đi được mấy đoạn đường, dừng trước một ngã tư đèn đỏ hiện lên khiến cô dừng lại, qua khỏi đèn đỏ đi thêm một đoạn là đến nhà. Cô và anh đã dọn về Tống gia sinh sống, cuộc sống lại quay về như cũ không có gì thay đổi.
Phía bên đường cô vô tình nhìn thấy Cố Dựt và Điềm Yên, đứng đối diện cô hai người họ có lẽ vừa dùng xong bữa tối vì đi từ bên trong nhà hàng bước ra. Bước chân họ cũng có chút khựng lại khi nhìn thấy cô ở bên đường, lúc đèn đỏ chuyển xanh bọn họ bước đến chỗ cô.
Điềm Yên, mở miệng trước.
"Trùng hợp thật!"
Doãn Hạ, cười.
"Bắc Kinh, cũng không quán lớn. Chúng ta đương nhiên lại gặp nhau!"
Cố Dựt, dường như rất trốn tránh tuy anh thoạt nhìn có vẻ rất ung dung như nội tâm ở bên trong thực chất đang rất dằn xé. Sau lần đó khi biết rõ mọi chuyện anh bình tâm suy nghĩ lại mới cảm thấy bản thân thật sai, anh vốn dĩ không sánh bằng Tống Dương Phàm.
"Doãn Hạ, tôi và Cố Dựt sẽ về Pháp! Tuần tới chúng tôi sẽ bay."
Doãn Hạ, ánh mắt có chút chuyển động nhưng xem ra vẫn rất bình thảng.
"Bảo trọng. Năm dài tháng rộng, mọi chuyện nên bắt đầu lại thì tốt hơn!"
Cố Dựt, lúc này ánh mắt người đàn ông đã bắt đầu đỏ. Anh thở một cách nặng nề, cố gắng lắm mới có thể lấy hết dũng khí quay sang nhìn cô.
"Doãn Hạ, anh xin lỗi. Anh thật sự nợ em rất nhiều!"
Nếu như ba năm trước Cố Dựt có thể để tâm đến cảm giác của cô một chút, thì có lẽ mọi chuyện sẽ không như ngày hôm nay. Nếu như lúc ấy anh có thể như Tống Dương Phàm toàn tâm toàn ý yêu cô, xuất hiện đúng lúc cô cần, thì anh cũng không mất đi Doãn Hạ. Mất đi một mối tình, có thể là vĩnh cữu về sau!
"Cố Dựt... Em chỉ muốn khuyên anh một câu. Thay vì cưỡng cầu thứ đã không thuộc về mình, thì anh hãy để tâm đến người bên cạnh. Biết đâu lúc quay đầu nhìn lại anh sẽ thấy được, ai đó âm lặng yêu anh đến cỡ nào. Đến Pháp rồi, anh nhớ bảo trọng đó!"
Câu nói của Doãn Hạ mang theo biết bao nhiêu hàm ý, Điềm Yên ở bên cạnh khoé mắt lúc này đã ướt. Gió lạnh thổi tạt vào người cả Doãn Hạ và Điềm Yên không hẹn nhưng cả hai đều dùng tay ôm lấy cơ thể của chính mình.
Cố Dựt, nhanh chóng cởi áo khoát, khoát lên người của Doãn Hạ. Cô nhanh chóng né sang một bên, tay di chuyển tay anh giúp anh khoát áo lên người Điềm Yên. Sau đó, nhanh chân chạy sang bên đường cô quay đầu lại liền cười rạng như hoa.
"Cố Dựt, Điềm Yên. Hai người nhất định phải thật hạnh phúc!"