Sáng của ngày hôm sau, ánh nắng chan hoà từ ngoài trời chiếu gọi vào cửa sổ lại rơi xuống thân ảnh của Doãn Hạ và Tống Dương Phàm trên chiếc giường lớn. Đột nhiên toàn thân Doãn Hạ toát cả mồ hôi lạnh, hô hấp như ngưng đập vài nhịp cô khó khăn cự người nhưng bụng truyền đến cơn đau âm ĩ khiến cô nhăn mặt, giọng nhỏ nhẹ vang lên kèm theo thanh âm rên rỉ.
"Phàm... Em đau, Phàm!"
Người đàn ông vừa nghe tiếng cô đã tỉnh dậy, theo phản xạ anh nghiên người tay ôm lấy thân thể cô, thấy cô đau đớn anh liền nhăn nhó cả mặt. Lúc kéo mạnh tấm chăn liền rơi xuống gạch, anh mới phát hiện trên giường xuất hiện vệt máu loãng lỗ thật chói mắt, lúc này anh thừa nhận chính bản thân rất hoảng loạn.
"Doãn Hạ, em sao vậy?"
"Em... Bụng của em...!"
2 tiếng sau.
Bệnh viện Nhân Ái.
"Thưa ông Tống, phu nhân đã mang thai được sáu tuần, nhưng vì tầng suất sinh hoạt vợ chồng không kiên cử nên dẫn đến động thai!"
Bác sĩ vừa ngượng vừa báo cáo, Tống Dương Phàm nghe đến đây liền tối sầm cả mặt. Đáng chết! Cô ấy đang có thai, mà hôm qua anh lại liên tục đòi hỏi tận mấy lần. Anh đúng là đáng chết mà!
"Cô ấy thế nào rồi?"
Vị bác sĩ cúi đầu, tiếp tục báo cáo.
"Đã không sao rồi? Mong ông Tống chú ý một chút, lần đầu làm cha cũng không có kinh nghiệm, anh không cần phải tự trách chính mình!"
Lúc anh quay sang, đối diện với anh mắt của cha mẹ, chính là sự giận dữ khiến anh cũng phải dè chừng. Vốn dĩ anh đưa Doãn Hạ đến bệnh viện kiểm tra, nhưng lại đụng phải cha mẹ anh cũng đến đây để kiểm tra xuất khoẻ, vì là bệnh viện của nhà nên họ thường xuyên đến vô tình bắt gặp anh ôm lấy Doãn Hạ vào trong. Nhất quyết đòi ở lại cho bằng được, anh im lặng đã nghe thấy tiếng mẹ trách móc. Sau lần biến cố đó, cha mẹ anh mới thực sự nhận ra tình yêu của cô là thật, dù anh có trắng tay cô cũng không vì vậy mà rời bỏ anh, cô chấp nhận cũng anh chịu khổ.
Cha, mẹ, anh bắt đầu nhìn nhận đứa con dâu này dần cảm thấy thương cô hơn.
"Tống Dương Phàm, con làm cha kiểu vì vậy. Nếu cháu trai của mẹ có mệnh hệ gì thì con cũng đừng về nhà nữa!"
vLúc cửa phòng bệnh mở ra, anh và cha mẹ mới được vào bên trong. Doãn Hạ đã tỉnh, chỉ có đều sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Anh đi đến liền ngồi xuống bên cạnh cô, Doãn Hạ thấy cha mẹ liền muốn ngồi dây. Mẹ anh đã nhanh chóng cản lại.
"Con đang mệt cứ nằm nghỉ, đừng quan tâm đến cha mẹ!"
Doãn Hạ, gật đầu.
"Bác sĩ nói thế nào vậy anh?"
Tống Dương Phàm, nằm lấy bàn tay nhỏ của cô, sau đó kéo tay cô đặt lên bụng chính mình.
"Chỗ này... Đang mang con của anh!"
Doãn Hạ, có chút kinh ngạc hai mắt liền nhìn anh.
"Anh nói gì? Thật sao? Em mang thai thật sao?"
Khoé mắt cô rưng động nước mắt tuông trào vì cái gật đầu khẳng định của anh. Cha mẹ anh thấy tình cảnh này cũng xúc động đi ra bên ngoài phòng, bà suỵt mũi âm thầm quan sát.
Doãn Hạ, xúc động khóc thành tiếng. Lần này mang thai cảm xúc thật khác lần đầu, sau lần sảy thai ở lần trước cô càng khó thụ thai hơn. Hơn một năm không phòng ngừa như vẫn không có, không ngờ hiện tại cô thực sự đã có thể mang thai. Cô xúc động nắm lấy tay anh.
"Phàm, em sẽ nghỉ phép một năm... À không em sẽ nghỉ luôn, em ở nhà chăm con có được không?"
Tống Dương Phàm, cúi xuống khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng.
"Tất nhiên được, em ở nhà an phận làm bà Tống. Sinh con cho anh!"