Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 456: Theo hắn thấy đây là minh chủ võ lâm



Đối mặt với sự chỉ trích từ Lý Trạch Vũ, La Thiệu Vân, Hồ Nhất Phong và những người khác lập tức cảm thấy xấu hổ.

Chỉ có Lệnh Hồ Bác vẫn còn vịt chết già mồm, nói: "Lý minh chủ, những người lần này tôi mang đến đều là đệ tử ưu tú của phái Hoa Sơn kiếm các chúng tôi, sao trong miệng anh lại trở thành mấy thứ vớ vẩn rồi?"

Nghe vậy, Cẩu Phù Quý và Vật Tương Vong cùng ném ánh mắt đồng cảm về phía Lệnh Hồ Bác.

Ánh mắt đó dường như đang nói: Ồ, ông sắp xong rồi!

Tuy nhiên, Lệnh Hồ Bác hoàn toàn không để ý, trái lại càng nói, ông ta càng trở nên kích động: "Trong trận chiến với Vu giáo hơn mười năm trước, phái Hoa Sơn của tôi đã giết chết ba trưởng lão và hai chấp sự nhưng sau đó chỉ có bảy trong số mười sáu đệ tử dưới trướng của tôi trở lại, ai còn dám chất vấn phái Hoa Sơn của tôi chứ?"

"Ông nói như thế nghĩa là tôi trách nhầm Lệnh Hồ chưởng môn à?"

Lý Trạch Vũ trêu tức cười một tiếng.

"Không dám, Lý minh chủ chỉ mới nổi lên trên giang hồ gần đây, có lẽ cậu không biết nhiều về mối quan hệ giữa võ lâm chính đạo chúng tôi và Vu giáo."

Lệnh Hồ Bác khẽ gật đầu, có vẻ hơi đắc ý.

Theo hắn thấy đây là minh chủ võ lâm đang cúi đầu trước hắn!

Lúc này, La Thiệu Vân cũng hét lớn: "Lý minh chủ, trong trận chiến với Vu giáo, phái Điểm Thương của tôi cũng bị tổn thất nặng nề, nếu anh không tin thì có thể hỏi mọi người ở đây!"

"Theo lời anh nói thì như thể phái Không Động của tôi đã không có ai chết ngay từ đầu vậy!"

Hồ Nhất Phong nhướn mày, duỗi tay chỉ vào đám người: 'Hồi đó trong mỗi một môn phái ở đây, có môn phái nào không dùng sức mạnh của toàn bộ môn phái để đối phó với Vu giáo chứ?"



Trong chốc lát, tất cả mọi người lại rơi vào im lặng.

"Lệnh Hồ chưởng môn, La chưởng môn..."

Lý Trạch Vũ đảo mắt qua đám người một cái, nói: "Lúc trước là do bổn minh chủ nói nhầm, các vị đừng để trong lòng."

Lệnh Hồ Bác và những người khác vừa định lên tiếng.

Thì lại nghe thấy Lý Trạch Vũ nói thêm: "Nếu mấy người các người đã nói đệ †ử các người mang theo đều là tinh anh thì trận đầu tiên lần này sẽ giao cho các người."

"Ha!"

La Thiệu Vân nhếch nhẹ môi.

Khóe miệng Lệnh Hồ Bác khẽ giật giật.

Sắc mặt Hồ Nhất Phong và những người còn lại đều biến sắc.

Trận đầu này rất quan trọng giống như trên chiến trường, đội hình đầu tiên phải đánh lấy đà trước, những trận sau mới có thể đánh thẳng tới.

Nhưng họ đều hiểu rõ, những đệ tử họ mang theo đều chỉ là những đệ tử bình thường nhất của môn phái, nếu đối đầu trận đầu với những người của Vu giáo, chắc chắn sẽ bị chém nhừ giống như quả dưa hấu.

"Lý minh chủ, cái này, cái này..."



"Cái này cái rắm ấy!"

Lệnh Hồ Bác sững sờ, Lý Trạch Vũ ngang ngược ngắt lời: "Không phải ông nói những đệ tử mang theo đều là đệ tử tinh nhuệ sao, vậy thì để mọi người xem đệ †ử của ông có trình độ thế nào!"

Sắc mặt La Thiệu Vân khó chịu như ăn phải ruồi.

Nếu bị người khác biết người hắn mình không phải đệ tử ưu tú nên không thể đánh trận thứ nhất hay thì bọn họ chính là tội nhân của võ lâm chính đạo mất!

"Lý minh chủ, tất cả đệ tử chúng ta mang theo đều là đệ tử ưu tú vậy nên cần giữ lại cho trận đấu then chốt chứ!”

"Đúng vậy, kẻ mạnh thường là người xuất hiện cuối cùng!" "Chúng ta không đánh trận đầu này được đâu..."

Mọi người lao nhao nói ý kiến của mình, và dù sao họ cũng từ chối nhận nhiệm vụ này.

"Câm miệng hết đi!"

Đúng lúc này, đạo sĩ Vân Trung đột nhiên lên tiếng.

Đối mặt với túc lão đạo môn, mọi người ở đây đều phải cho chút thể diện.

Đám người lại rơi vào im lặng.

Chỉ thấy đạo sĩ Vân Trung giơ cái phất trần trong tay chỉ vào mấy người Lệnh Hồ Bác đang đứng lên: "Vu giáo đã làm rất nhiều chuyện ác, ai cũng đáng bị trừng phạt, năm đó các sư phụ sư thúc của mấy người không chút do dự hi sinh tính

mạng để trả lại sự yên bình cho võ lâm, giờ nhìn lại các người..."