Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Chương 457: Lý minh chủ!



"Các người có thể có thể lừa gạt được người khác, còn có thể có thể lừa gạt được chính mình sao?”

"Về phần những đệ tử các người mang tới, thậm chí bọn họ còn không thể cầm kiếm cho vững, nói mình là đệ tử ưu tú trong môn phái mà không cảm thấy xấu hổ à?"

"Lão phu còn cảm thấy ngượng thay các người!"

Đạo sĩ Vân Trung càng nói càng thấy phẫn nộ.

"A di đà Phật!"

Hòa thượng Tố Nhân đứng dậy, chắp tay trước ngực nói: "Diệt trừ tà giáo là sứ mệnh không thể trốn tránh của thế hệ chúng ta, và các võ sĩ đồng đạo nên đồng tâm hiệp lực với nhaul”

Ngọc Phượng Hoàng cũng quở trách theo: "Nếu các người vì ích kỷ mà làm hại toàn bộ võ lâm chính đạo thì chắc chắn sẽ bị thế hệ đời sau phỉ nhổi"

Các túc lão của tam đại thánh địa đều bày tỏ thái độ của mình, những người đứng đầu các phe phái khác nhau ngồi đều đưa ánh mắt khinh miệt về phía Lệnh

Hồ Bác và những người khác.

Tống Thành Công càng phẫn nộ nói: "Tống mỗ cũng thấy xấu hổ khi đứng cùng các anhl"

Lệnh Hồ Bác, La Thiệu Vân và những người khác lập tức cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa.

"Hồ mỗ sai rồi!"

Mặt Hồ Nhất Phong lộ vẻ hổ thẹn: "Hồ mỗ sẽ lập tức yêu cầu các đệ tử tinh nhuệ của phái Không Động của tôi tới, hãy để Hồ mỗ đánh trận chiến đầu tiên để bù đắp cho những sai lầm trước đây của Hồ mỗ."

Ngay sau đó, La Thiệu Vân cũng tỏ thái độ nói: 'Để các vị chê cười rồi! Trận đầu này để phái Điểm Thương đánh đi!"

"Để phái Côn Lôn của tôi đi!"

"Để hội Hồng Hoa đánh..."



Mấy vị chưởng môn ích kỷ đều lần lượt thừa nhận sai lầm của họ. Chỉ có Lệnh Hồ Bác vẫn còn sững sờ.

Tất cả mọi người cùng nhìn về phía ông ta.

"Các người nhìn tôi làm gì? Người tôi mang tới đều là đệ tử tinh anh của phái Hoa Sơn!"

Lệnh Hồ Bác kiên quyết không chịu thừa nhận. Tất cả mọi người không khỏi cau mày.

La Thiệu Vân khinh thường nói: "Đại trượng phu dám làm dám nhận, chắc Lệnh Hồ Bác không phải đàn ông nhỉ?"

"La Thiệu Vân, anh đang nói cái gì!"

Sắc mặt Lệnh Hồ Bác trầm xuống.

La Thiệu Vân giễu cợt: "Anh dám để những thứ vớ vẩn mà anh mang đến thể hiện cho mọi người xem xem bọn họ có phải là đệ tử tinh nhuệ của phái Hoa Sơn các anh không!"

"Muốn thử thì thử đi."

Lệnh Hồ Bác không cần chút thể diện cuối cùng này.

 

Trong lòng ông ta tự nhủ, cho dù hôm nay ông ta có xấu hổ thế nào, ông ta cũng phải chịu đựng, cũng sẽ không bao giờ mang đệ tử xuất sắc của mình tới đây.

Chỉ cần cuộc chiến giữa thiện và ác kết thúc, phái Hoa Sơn của ông ta chắc chắn sẽ là môn phái mạnh nhất, lúc đó ai dám nói nửa chứ "không" với ông ta chứ?

Chịu đựng, chắc chắn phải chịu đựng!

"Đủ rồi!"

Lý Trạch Vũ im lặng một lúc lâu, cuối cùng xua tay nói: "Bổn minh chủ đã quyết định để cho phái Hoa Sơn rút khỏi trận chiến tiêu diệt Vu giáo."



Cái gì!

Tất cả mọi người đều bối rối, cũng không biết trong bầu của Lý Trạch Vũ muốn làm gì.

Lệnh Hồ Bác hoàn toàn không ngờ lại có chuyện tốt như vậy! Tốt hơn hết là đừng tham chiến, dù sao cũng có thể tiết kiệm thêm sức lực!

"Lý minh chủ, anh có chắc là sẽ không để cho phái Hoa Sơn của tôi tham gia trận chiến không?"

Lệnh Hồ Bác xác nhận lại lần nữa.

Lý Trạch Vũ gật đầu nói: "Đúng vậy, bổn minh chủ chướng mắt mấy thứ vớ vẩn của phái Hoa Sơn các người, xin hãy lập tức đưa người rời khỏi đây!"

"Tốt, tốt, tốt!" Trong lòng Lệnh Hồ Bác thầm vui mừng nhưng trên mặt lại giả vờ phẫn nộ:

"Nếu Lý Lý minh chủ đã chướng mắt phái Hoa Sơn chúng tôi, vậy tôi sẽ không xấu hổ mà ở lại nữa!"

Nói xong, ông ta trực tiếp bỏ đi.

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không hiểu quyết định này của Lý Quân Dạ là có ý gì.

"Lý minh chủ!"

Tống Thành Công đứng dậy, ôm quyền nói: "Lệnh Hồ Bác là loại người tham sống sợ chết, chúng tôi xấu hổ không muốn làm bạn với ông ta nhưng... Sau trận chiến này, phái Hoa Sơn vẫn giữ được thực lực của mình thì rất có thể sẽ trở thành Thái Sơn Bắc Đẩu mới của võ lâm, chúng tôi không muốn may áo cưới cho người khác* đâu!"

*phép ẩn dụ cho việc làm việc chăm chỉ nhưng người khác lại hưởng thành quả.

"Anh Tống, yên tâm đi!"

Lý Trạch Vũ lộ ra vẻ giễu cợt mang ý vị sâu xa.

"Không lâu nữa thôi, Lệnh Hồ Bác sẽ quay lại và cầu xin chúng ta như một con chó..."