Ở thế giới Hắc Ám phương Tây, việc phân chia cảnh giới võ giả hoàn toàn khác với phương Đông.
Võ giả cấp nhập môn là chiến binh, lên trên tí là chiến vương, rồi đến chiến thần, chiến hoàng, và cảnh giới có thực lực mạnh nhất là chiến đế.
Mà giờ Long Đế đã là cường giả cảnh giới chiến hoàng rồi, chỉ cách chiến đế - cảnh giới cao nhất - một bước mà thôi, thực lực tương đương với cảnh giới Võ
Thánh phương Đông.
Nhưng Long Đế có chết cũng không ngờ rằng bản thân lại không hề có sức chống cự gì trước một tên tuỳ tùng của quân đế.
“Bang! Bang! Bang!”
'Thỉnh thoảng Nam Cung Thạc lại tát vào mặt Long Đế một cái, vừa tát ông ta vừa mắng: “Xem ông đây có đánh chết con rệp như mày không!”
“Hỗn lão!” Cơn phẫn nộ của Long Đế được đẩy lên cao trào.
Bị tát đôm đốp ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy, nếu để chuyện hôm nay truyền ra ngoài thì sau này ông ta lấy đâu thể diện đi gặp người ta nữa? Thà tìm cái cây mà treo cổ cho rồi.
“Bản đế muốn ông phải chết!”
Long Đế rút một thanh đao sắc bén từ trên người và sử dụng hết tốc độ của bản thân.
Nam Cung Thạc không hề tỏ ra hoang mang, dùng sức nhảy bật lên không trung.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Long Đế còn chưa kịp vung nhát đao, bụng ông ta đã bị đá bảy tám cước, khiến ông ta lảo đảo lùi lại rồi lăn trên mặt đất vài vòng mới đứng vững được.
So với khí phách hăng hái trước đó, giờ phút này đây, trông ông ta chật vật khốn khổ biết bao nhiêu.
Nam Cung Thạc nhìn đối phương với góc độ từ trên cao nhìn xuống, lắc đầu khinh thường: “Tiểu Trùng, tiếp tục nha! Mới vậy đã không chịu được rồi ư?”
Cùng lúc đó, mười mấy tên mặc đồ đen đang giao đấu với đạo sĩ Vô Trần và Ngọc Linh Lung.
Kẻ yếu nhất trong đám người đồ đen này cũng đạt tới cảnh giới tông sư rồi, cường giả cảnh giới Võ Thánh thì lại càng không thiếu, thậm chí còn có những người chỉ còn một bước nữa là có thể tiến vào cảnh giới Thiên Nhân. Bởi vậy có thể thấy Vô Tình Thần Cung đã mạnh mẽ thế nào trong nhiều thập kỷ qua.
Có thể nói lực lượng như vậy thuộc hàng top đầu trên thế giới, một khi không ai có thể kiểm soát được bọn họ thì sẽ dẫn tới hậu quả mà không ai lường trước. được.
Lý Trạch Vũ dẫn hai người Mộc Hằng Sinh và Ngân Hồ chặn đường Hách Liên vô tình với Triệu Như Mộng.
“Chàng trai trẻ, chỉ cần cậu chịu cúi đầu trước bổn tọa đây, bổn tọa sẽ bỏ qua tất cả những chuyện mà cậu làm khi trước!” Đôi mắt Hách Liên vô tình lập loè tia sáng, không ai có thể đoán được ông ta đang nghĩ gì.
Chỉ có mình Lý Trạch Vũ là biết ông ta đang muốn nói tới chuyện hắn từng tát vào mặt ông ta, hắn cười nói: bàn tay bổn thiếu tôi không?”
“Cung chủ Hách Liên, ông có muốn nếm lại mùi vị
Thấy thằng nhãi con cái hay chẳng nói lại đi nói cái dở, đôi mắt Hách Liên vô tình lộ rõ sát khí, nhưng ông ta vẫn cố nhịn không hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì Lý Trạch Vũ từng tuyên bố rằng ba người Ngọc Linh Lung có liên thủ cũng không đánh lại hắn, điều này vẫn còn khá mới mẻ trong ký ức của Hách Liên vô tình.
“Chỉ cần cậu muốn, bổn tọa có thể mang tới cho cậu tất cả bảo vật trên đời này, tiền tài, quyền lực, mỹ nhân...” Hách Liên vô tình vừa nói vừa chỉ vào Triệu Như Mộng bên cạnh mình: “Thấy cô ta có đẹp hay không? Chỉ cần cậu chịu phục tùng bổn tọa, cô ta sẽ trở thành người của cậu ngay!”
Nghe vậy, Triệu Như Mộng hơi cau mày, trông biểu cảm có phần phức tạp.
“Ông là đồ ngu à?” Lý Trạch Vũ nhìn chằm chằm vào đối phương như thể. đang nhìn một kẻ ngốc, cười nói: “Giờ bổn thiếu làm thịt ông thì cô ta cũng sẽ là của bổn thiếu thôi!”
Ách... Nghe có vẻ có lý! Hách Liên vô tình cứng họng, không biết nên đáp lại như thế nào.
“Bổn thiếu cũng sế cho ông lựa chọn, ông chỉ cần nhường vị trí cung chủ Vô Tình Thần cung cho bổn thiếu thôi. Như vậy ông sẽ tránh được cơn đau đớn về thể xác, ngoài ra còn được ăn sung mặc sướng suốt phần đời còn lại!” Lý Trạch Vũ đưa ra điều kiện của mình.