“Ha ha ha...” Hách Liên vô tình khinh thường, cười to: “Cậu xứng sao?”
“Sao, tôi không xứng à?” Giọng Lý Trạch Vũ lạnh tanh, một luồng khí thế bàng bạc toả ra từ người hẳn.
“Thánh Vương!”
Ban đầu Triệu Như Mộng vốn khinh thường việc Lý Trạch Vũ xuất hiện cản đường bọn họ, nhưng giờ cảm nhận được khí thế không địch nổi từ đối phương, cô ta lại tỏ ra sợ hãi.
Đồng tử của Hách Liên vô tình bỗng co rụt lại, lúc này ông ta lại càng chắc chắn rằng bộ thần công ông ta thất thủ năm đó đã bị chàng trai trẻ trước mắt luyện thành, bởi nếu chỉ với số tuổi hiện tại, hắn không thể sở hữu năng lực mạnh mẽ như vậy.
Ngự Long Thần Công... Nó vốn thuộc về bổn tọa!
“Bây giờ bổn thiếu đây đã xứng với vị trí cung chủ Vô Tình Thần cung chưa?” Ý cười nơi khóe miệng Lý Trạch Vũ không hề giảm, hắn bước từng bước về phía hai người Hách Liên vô tình.
Triệu Như Mộng có cảm giác như gặp phải kẻ thù đáng gờm, tiến lên một bước, đứng trước mặt Hách Liên vô tình.
“Đừng có ham chiến, đi thôi!” Hách Liên vô tình rên nhẹ một tiếng, sau đó bay vút về phía cổng ngục giam mà không thèm ngoái đầu lại.
Nếu ông ta vẫn còn ở thời kỳ sung sức, chắc chắn ông ta sẽ không sợ. Nhưng bây giờ cơ thể ông ta đang suy nhược, lại còn thêm vấn đề trọng thương, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Triệu Như Mộng thấy Thánh Vương lựa chọn trốn chạy nên cũng chỉ đành ngoan ngoãn đuổi theo.
. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Cậu Lý, chúng ta có đuổi theo không?” Mộc Hằng Sinh thấy Lý Trạch Vũ thong dong châm điếu thuốc, hoàn toàn không có vẻ gì là định đuổi theo nên tỏ ra khó hiểu.
“Vội cái gì, để bọn họ chạy trước vài phút đi.” Lý Trạch Vũ đáp như thể đây là chuyện nhẹ tựa lông hồng.
Ách... 'Trên mặt Mộc Hằng Sinh như khắc một chữ “phục” cực kỳ to. Lý Trạch Vũ nhìn thoáng qua Long Đế bị Nam Cung Thạc tra tấn đến mức.
thần kinh suy sụp thì lạnh giọng hô: “Tiểu Nam, đánh cho gần chết đi, chỉ cần giữ lại chút hơi tàn thôi!”
“Tuân lệnh!” Nam Cung Thạc nhếch miệng cười to.
Lý Trạch Vũ quay đầu nhìn Ngân Hồ: “Tôi sẽ khiến ông ta sống không bằng chết!”
“Ừm.” Ngân Hồ có cảm giác chua xót nơi chóp mũi.
Nếu như nói trên thế giới này còn ai để ý tới cô không, vậy chắc chắn người đó chính là người đàn ông trước mặt cô đây!
Hơn nữa, Ngân Hồ tin chắc rằng chỉ cần có người đàn ông này ở đây, hắn sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm hại đến một sợi lông của cô.
Sau khi điếu thuốc cháy hết, Lý Trạch Vũ giẫm lên tàn thuốc rồi mới bay về hướng Hách Liên vô tình vừa bỏ chạy.
Cùng lúc đó, Hách Liên vô tình kéo lê cái thân thể nát vụn ra khỏi ngục tù, ông †a nhìn ngọn núi bị tuyết phủ trắng xóa, khoảnh khắc ấy, ông ta không biết mình phải trốn đi đâu. Cũng may Triệu Như Mộng kịp đuổi tới: “Thánh Vương, ngài đi theo tôi!”
“Ừm!” Hách Liên vô tình biết bây giờ ông ta chỉ có thể tin tưởng Triệu Như. Mộng.
Cả hai lần lượt leo qua nhiều đỉnh núi bị phủ tuyết trắng xoá, mấy cái phi cơ trực thăng lọt vào tầm ngắm của bọn họ.
Đôi mắt Hách Liên vô tình sáng rực, hô hấp dần trở nên dồn dập.
Sau nhiều thập kỷ, cuối cùng cũng có ngày ông ta phải rời khỏi cái nơi quỷ quái khiến ông ta khổ đến nỗi không nói nên lời này!
Một lát sau, hai người đạp tuyết tiến tới chiếc phi cơ trực thăng đầu tiên, Triệu Như Mộng mở cửa cabin cho Hách Liên vô tình: “Thánh Vương, ngài lên trước đi!”
Hách Liên vô tình nhẹ nhàng nhảy lên phi cơ.
Triệu Như Mộng theo sát ông ta, nhân tiện đóng cửa cabin lại, sau đó đi tới phòng điều khiển hạ lệnh:
“Đi maul” Phù... A...
Người đàn ông trong phòng điều khiển đang nhâm nhỉ điếu thuốc lá, hoàn toàn không khởi động phi cơ theo lời chỉ dẫn.
Hả? Triệu Như Mộng cau mày, mơ hồ cảm nhận được bóng lưng của người đàn ông này vừa quen thuộc lại xa lạ.
Ngay sau đó... Người đàn ông kia quay đầu, nhếch miệng cười nói: “Hai vị đây tính đi đâu...”