Hai chị em nãy giờ đang lo lắng bỗng lại càng lo lắng hơn.
Hai người bọn họ vốn nghĩ rằng sư phụ của Lý Trạch Vũ chắc là kiểu tiên nhân toát ra từ trong cốt cách, vừa nhìn là biết người phi thường, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của bọn họ.
“Cái tên hòa thượng thối này không biết nói thì đừng nóil”
Hòa thượng Nhất Trinh đang thoải mái nghĩ gì nói đó thì bị Ngọc Linh Lung mắng cho mấy câu, lập tức ngậm miệng lại.
Ngọc Linh Lung đứng dậy nhìn hai cô gái một lượt, sau đó lại nhìn đạo sĩ Vô Trần.
Đạo sĩ Vô Trần tâm linh tương thông, lập tức xắn tay áo, bấm ngón tay tính toán.
“Song tỉnh trời ban, song phúc hội tụ!”
Một lát sau, đạo sĩ Vô Trần nở một nụ cười thâm sâu bí ẩn, nói: “Trốn không thoát, chạy cũng không xong, hợp lại với nhau, song phúc hội tụ, từ chối một trong hai, phúc báo sẽ biến thành tai họa!”
Lý Trạch Vũ cảm thấy hình như mình đã từng nghe qua lời này ở đâu rồi.
Nghĩ kỹ lại một hồi mới nhớ ra Lý Viễn Sơn cũng từng nhắc đến, nói cái gì mà từng có một phương sĩ bói dùm hắn một quẻ, bảo sẽ có hai người phụ nữ song
tính mạng có mối quan hệ yêu hận tình thù với hắn.
Khi đó, Lý Viễn Sơn còn đồn đại, bất luận thế nào đi nữa cũng phải để hắn cưới Trần Thanh Dao.
“Thằng nhóc thối này, qua đây!”
Đạo sĩ Vô Trần kéo Lý Trạch Vũ sang một bên, nhỏ giọng nói: “Ta cảnh cáo. con, nếu không muốn chết trẻ thì phải làm theo lời của vi sư.”
Chết trẻ...
Khóe miệng Lý Trạch Vũ hơi nhếch lên, kinh hãi nói: “Người không phải muốn bảo con lấy cả hai chị em nhà người ta đó chứ?”
“Thằng nhóc này cũng coi như thông minh:
Đạo sĩ Vô Trần thu lại nụ cười đùa khi nấy, nghiêm nghị nói: “Vi sư nói với con thế này, nếu như không gặp thì thôi, nhưng một khi đã gặp thì con không trốn được đâu. Nếu chấp nhận thì có cả hai phúc. Nếu từ chối thì cả ba người tụi con sẽ phải chuẩn bị tinh thần người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh đấy.”
“Hít..."
Lý Trạch Vũ không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Một người vốn trước giờ vẫn luôn tin vào khoa học như hắn rất muốn nói với đạo sĩ Vô Trần rằng, hắn chính là đóa hoa của tổ quốc, nên bài trừ tất cả đám yêu ma quỷ quái!
“Thăng nhóc thối này, con đừng tưởng rằng ta đang đùa với con!”
Sắc mặt đạo sĩ Vô Trần trở nên nghiêm túc.
Lý Trạch Vũ cũng nghiêm mặt đáp: “Sư phụ, con cũng nói thật với người nhé, bây giờ là thời đại nào rồi, không còn ai tin vào bói toán nữa đâu!”
“Những gã lang băm đó phần lớn đều là mấy kẻ lừa bịp, làm sao có thể so sánh được với vi sư?”
Đạo sĩ Vô Trần nhếch môi không hài lòng, nói: “Hơn nữa, vi sư còn có thể hại con được sao? Dù sao con nhất định phải lấy hai chị em đó cùng một lúc, nếu không đừng trách vi sư quét sạch môn hộ!”
Má...
Lý Trạch Vũ lại giật giật khóe miệng mấy cái, giống như không ngờ rằng đạo sĩ Vô Trần lại nghiêm túc đến như vậy.
“Sư phụ, con nói thật cho người
Lý Trạch Vũ quay đầu nhìn Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao, sau đó lại quay đầu nhìn đạo sĩ Vô Trần nói nhỏ: “Hai chị em bọn họ đều đã là của con, cũng không thấy song phúc hội tụ gì đó mà người nói!”
“Bong!"
Đạo sĩ Vô Trần đột nhiên thưởng cho hắn một hạt dẻ.
“Người làm gì đấy!”
Lý Trạch Vũ nhăn mặt đau đớn.
Sắc mặt đạo sĩ Vô Trần nghiêm lại, tức giận nói: “Thằng nhóc con bình thường khá lanh lợi, sao đến thời khắc mấu chốt thì lại hồ đồ?”
Một tràng dài làm Lý Trạch Vũ nghe đến rối mù rối mịt.
“Cái gì gọi là song phúc hội tụ? Con chỉ gần gũi thân mật với một người thì làm gì có tác dụng!”
Đạo sĩ Vô Trần cười khì khì vài tiếng, nhỏ giọng nói nhỏ vào tai Lý Trạch Vũ. Dần dần, đôi mắt của Lý Trạch Vũ mở to lên.
“Con cứ làm theo những gì vi sư nói, nghe chưa?”
Đạo sĩ Vô Trần dặn dò bằng một giọng điệu nghiêm túc.
Lý Trạch Vũ lại nhìn hai chị em Trần Thanh Tuyết, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.