Ma khí bốc lên rồi bị Dương Bách Xuyên kéo ra khỏi cơ thể của nàng ta.
“Thu.”
Trong tay lại có thêm một viên Ma Hồn Châu.
Cộng thêm một viên của Mông Điềm thì hắn có tổng 3 viên Ma Hồn Châu.
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười.
Nhưng ngay sau đó hắn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Bởi vì một tay của hắn còn đang túm gáy Cảnh Xán.
Hơn nữa Dương Bách Xuyên cảm giác có hơi... Có hơi.... Hai mắt sáng bóng, hoặc nói chính xác hơn trước mặt trắng bóng...
Lúc này mới phát hiện vừa rồi trong lúc chiến đấu, hắn mải đánh ma hồn ra khỏi cơ thể của Cảnh Xán, dùng quá sức nên Thanh Liên Tiên Hỏa không chỉ đốt cháy ma khí trên người nàng ta, còn đốt cháy cả quần áo trên người Cảnh Xán.
Xấu hổ ~
Lúc này khăn che mặt của Cảnh Xán cũng bị đốt trụi, bộ quần áo đỏ thẫm trên người cũng hóa thành tro tàn, hoàn toàn trần truồng hiện lên trước mắt hắn.
Đúng lúc này Cảnh Xán mở mắt. Một tiếng hét chói tai vang lên.
Một cái tát nhanh như chớp rơi xuống mặt Dương Bách Xuyên.
“ĐM~”
Dương Bách Xuyên trừng mắt nhìn Cảnh Xán.
Thật ra hắn không tức giận bởi vì hắn đang nhìn chằm chằm người ta.
“Còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt ngươi ra.” Cảnh Xán tức giận quát to, sau đó vung tay lên, một bộ quần áo đỏ rực khoác lên người, nhưng lần này không đeo. khăn che mặt.
Dương Bách Xuyên che mặt, cảm nhận cơn đau rát.
Trong đầu toàn là hình ảnh trần truồng trắng bóng.
Nhưng điều làm Dương Bách Xuyên ấn tượng nhất là dung mạo của Cảnh Xán, không hổ là tiên tử đứng đầu thành Tiên Đan.
Sắc mặt lạnh băng và khí chất thoát tục, hoàn toàn là một người đẹp lạnh lùng, hoàn toàn khác xa với bộ quần áo đỏ rực của nàng ta.
Khi nhìn thấy dung mạo của Cảnh Xán tiên tử, Dương Bách Xuyên đột nhiên nhớ đến một người quen.
Đó là hình ảnh của Thiên Hồ sư nương mà hắn từng gặp ở đảo Tán Tiên, hai người có cùng khí chất.
Chẳng qua Thiên Hồ sư nương là sự quyến rũ trời sinh, còn Cảnh Xán là lạnh lùng cao quý.
“Biến biến biến... Sao ta có thể so sánh sư nương với Cảnh Xán chứ, tội lỗi tội
lỗi... Dương Bách Xuyên thầm mắng chính mình.
Lúc này hắn nhìn về phía Cảnh Xán thì thấy Cảnh Xán đã biến mất, chạy sang chỗ sư phụ để hỗ trợ.
Sờ khuôn mặt nóng rát, Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm về phía Phương Tĩnh Thiên, lẩm bẩm: “Có vẻ một cái tát này rất đáng giá.”
Một mình Phương Tĩnh Thiên chiến đấu với hai bà lão, đánh chết một người, một người bị thương nặng, ông ta đang chuẩn bị kết liễu người còn lại.
“Sư phụ, xin hãy nương tay.”
Cảnh Xán hô to.
Hai bà lão chăm sóc nàng ta từ nhỏ, một người trong đó đã bị sư phụ đánh chết, bây giờ chỉ còn lại một người cuối cùng. Nhìn thấy bà lão kia đã bị Phương Tĩnh Thiên bắt giữ, nhưng nàng ta phát hiện sư phụ vẫn muốn ra tay nên vội vàng hét lên.
“Hừ ~"
“Chết đi!”
“Dư bà bà.”
Cảnh Xán đau đớn lao về phía bà lão mặc đồ trắng đang nằm trong vũng máu, nhưng bà lão đã bị Phương Tĩnh Thiên đánh chết.
Dương Bách Xuyên nhíu mày nhìn thấy sau khi Phương Tĩnh Thiên cắn nuốt ma hồn, hởi thở trên người tăng vọt.
Lúc này Đinh Hòa Bình đi đến bên cạnh Dương Bách Xuyên, nhìn Phương Tĩnh Thiên rồi nói: “Phương Tĩnh Thiên điên rồi, ông ta nuốt chửng hai hồn ma, có vẻ tu vi của lão bất tử này đang đột phá...”