Hình như có người bị thứ gì đó đuổi theo, vừa chạy vừa kêu cứu mạng. “Hừ ~” Cùng một trò hề, tiểu gia đây sẽ không mắc lừa tới hai lần đâu.” Dương Bách Xuyên cười lạnh tự nhủ.
Hắn không hề cử động, chỉ đứng im tại chỗ đợi, hắn muốn xem thử lần này Huyễn Ma định giở trò gì.
Ngay sau đó, quả nhiên có kịch xem...
Đầu tiên hắn nhìn thấy Đinh Hòa Bình chạy ra từ trong đám sương mù ở phía trước.
Hắn thấy Đinh Hòa Bình đang hô lớn: “Đại sư tôn cứu mạng, có ma hồn đáng sợ đuổi giết ta, ta đã bị thương nặng...”
Ngay sau đó là tiếng kêu cứu tương tự: “Đại sư tôn cứu ta...” Biên Long xuất hiện.
“Đại sư tôn...” “Đại sư tôn...”
Tiếng kêu cứu lại vang lên từ cả hai phía.
Bên trái là Hình Uyên Minh dẫn theo điện lão, bên phải là Diêu Bất Ngôn, sau lưng còn có Kim Quy tiên nhân và một thị vệ.
Dương Bách Xuyên thấy cảnh tượng này thì cười lạnh: “Đến cũng đông đủ đấy
Hắn vẫn không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ lạnh mặt nhìn đám người đang bước về phía hắn.
Ngay sau đó, hắn bị bao vây.
Đầu là người quen.
Bọn họ là những người đã ngồi trên ghế ma, tất cả đều xuất hiện.
Dương Bách Xuyên cảm nhận, khí tức của mỗi người đều là của bọn họ.
Nhưng hắn biết những người này đều là trò hề do Huyễn Ma làm ra.
“Chủ nhân, cuối cùng ta cũng gặp được người rồi...”
Lúc này, Bảo Thuận Quang lại xuất hiện, ngay bên cạnh Đinh Hòa Bình.
“Ồ ~ Mấy người cũng ở đây à, hình như chúng ta đã bị rơi vào một trận pháp nào đó, nơi này thật là quỷ dị, nếu không phá được trận pháp, ta cảm nhận tất cả sẽ bị giam trong này mãi mãi ~”
Bảo Thuận Quang nói xong thì đi về phía Dương Bách Xuyên...
“Còn dám tới ~” Dương Bách Xuyên trầm giọng, hắn không do sự mà đánh một chưởng về phía Bảo Thuận Quang.
“Bịch ~”
Cú đấm bộc phát lực thần hồn đánh lên ngực Bảo Thuận Quang. *A~.”
Bảo Thuận Quang hét lên rồi bay ngược ra ngoài.
Cơ thể đập xuống nền đất.
“Phụt ~” Một ngụm máu tươi phun ra.
Ngay sau đó, Bảo Thuận Quang nhìn Dương Bách Xuyên với vẻ mặt không thể nào tin nổi: “Chủ nhân, sao người lại đánh ta?”
Dương Bách Xuyên cười lạnh nói: “Cùng một thủ đoạn nhưng lại dùng tới hai lần, Huyễn Ma ngươi hết bản lĩnh rồi hay là không có chỉ số thông minh?”
“Chủ nhân, Huyễn Ma gì cơ? Người đang nói cái gì vậy, ta là lão Bảo ~” Bảo Thuận Quang nhìn ngực, máu còn đang ứa ra trong miệng, ông ta trợn mắt nhìn Dương Bách Xuyên.
“Dương Bách Xuyên, ngươi quá ngông cuồng, sao có thể đánh lão Bảo?” Biên Long bước lên dìu Bảo Thuận Quang, trừng mắt tức giận nhìn Dương Bách Xuyên.
“Đại sư tôn, người sao vậy?” Đinh Hòa Bình cũng nghi ngờ nhìn Dương Bách Xuyên.
“Còn có thể sao được? Hắn ta không phải đại sư tôn Dương Bách Xuyên, chúng ta liên hợp giết chết hắn, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, chúng ta tìm lối ra ở trong đại điện, chớp mắt một cái đã đến thế giới hỗn loạn thế này.
Nhưng ta bị thứ gì đó vô hình tấn công, nơi này có thể tấn công chúng ta chỉ có ma hồn, rõ ràng hắn không phải đại sư tôn Dương Bách Xuyên, là do ma hồn hóa thành, chúng ta hợp sức diệt trừ hắn, chưa biết chừng có thể phá được thế giới ảo ảnh này...” Người lên tiếng là Huỳnh Uyên Minh.
“Đợi đã, ta cảm giác có gì đó không đúng, đúng là mấy người chúng ta có khả năng gặp phải vấn đề giống nhau, nhưng vừa rồi trong sương mù đột nhiên xuất hiện một con đường, dẫn chúng ta tới nơi này, rõ ràng không phải xuất hiện một cách vô duyên vô cơ, có vấn đề, đại tông sư, xin hỏi vì sao người lại xuất hiện ở nơi này?” Lúc này Diêu Bất Ngôn lên tiếng.
“Có gì mà cần phải nói nữa, hắn căn bản không phải Dương Bách Xuyên, chúng ta hợp lực giết chết hắn.” Biên Long tức giận nói.
“Lão Đinh, ông thấy thế nào?” Diêu Bất Ngôn hỏi Đinh Hòa Bình.
Đỉnh Hòa Bình nhìn Dương Bách Xuyên: “Mạo phép hỏi đại sư tôn, người gặp. phải thứ gì?”
Dương Bách Xuyên không lên tiếng, hắn nhìn những người đang vây quanh mình đang nói liên tục, lúc đầu hắn vốn không tin những người này là ai trong số họ, cho rằng tất cả là do Huyễn Ma đang giở trò quỷ.
Nhưng hiện tại nghe bọn họ nói như vậy, bản thân hắn lại có hơi do dự.
Tôi tự hỏi liệu những người này có phải là chính họ không?
Hoặc là nói có bao nhiêu người là thật, bao nhiêu là giả?
Quả thật là khó xử.
Nhưng Dương Bách Xuyên có thể chắc chắn một điều, tình cảnh trước mắt là thủ đoạn mà huyền ma chuẩn bị cho hắn.
Hít sâu một hơi, Dương Bách Xuyên nói toàn bộ chuyện liên quan tới nhiếp. hồn trận...
Đợi Dương Bách Xuyên nói xong, trong nháy mắt tất cả mọi người đều im lặng.
Bởi vì theo như những gì Dương Bách Xuyên nói, vậy thì trong số bọn họ chắc chắn có Huyễn Ma, hoặc có thể còn nhiều hơn một người.
Không một ai biết ai mới là thật, ai là giả.
Không phải Dương Bách Xuyên chưa từng nghĩ tới việc dùng thứ mà mọi người đều quen thuộc trong khoảng thời gian ở chung với nhau để thăm dò, nhưng hắn biết sẽ không có tác dụng, tất cả người ở trong nhiếp hồn trận đều bị Huyễn Ma nhìn thấu nội tâm ý thức, cách này không chính xác.
Hiện tại quả thật không biết làm cách nào. Nhưng Huỳnh Uyên Minh lại nói: “Mọi người đừng nghe hắn ta nói bừa, ta thấy hẳn mới chính là Huyễn Ma, các ngươi nghĩ mà xem, lúc trước mỗi người chúng ta
đều bị kẹt ở một thế giới hỗn độn.
Nhưng vừa rồi lại xuất hiện một con đường, tất cả đều xuất hiện ở đây, ngay trước mặt Dương Bách Xuyên, đâu có chuyện trùng hợp như vậy?
Rõ ràng hắn ta không phải Dương Bách Xuyên mà là Huyễn Ma, cố ý dẫn chúng ta tới để khiêu khích chém giết lẫn nhau, mọi người cùng lên, giết chết hắn...”
Dứt lời, Huỳnh Uyên Minh lập tức nhào về phía Dương Bách Xuyên.
Theo sau còn có điện lão điện Ma Đan và Biên Long.
Đinh Hòa Bình quay sang gật đầu với Bảo Thuận Quang và Diêu Bất Ngôn: “Giết hắn, hắn không phải đại tông sư, là Huyền Ma, ta nghĩ Huỳnh điện chủ nói
Từng biểu cảm ánh mắt của bọn họ đều rất thích hợp, rất khó để phán đoán.
Dương Bách Xuyên cũng không chắc liệu bọn họ có phải thật hay không?
Người thật hay giả đều đã xuất hiện trước mặt hắn, rất khó lựa chọn, nhưng lúc này họ đã nhào tới, bọn họ còn xem hắn thành Huyễn Ma.