Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4412: Cuối cùng



Thú thật, chiêu này quả là cao tay, Dương Bách Xuyên thầm khen ngợi huyễn ma trong lòng, có thể thấy mục đích của huyễn ma là tru tâm, muốn quấy nhiễu đạo tâm của hắn. Dẫu vậy, hắn lại không thể hóa giải được nó, đúng là dương mưu.

Cuối cùng, hắn chỉ đành nhắm chặt hai mắt.

Vấn đề là, hắn thật sự không biết rốt cuộc bọn họ có đang tồn tại thật không, lý do hắn mạo hiểm tính mạng mò tới chỗ này là để cứu người, chứ không phải giết người. Lỡ đâu trong số những kẻ kia có người sống thật, lại bị hắn tình cờ giết chết, há chẳng phải đã phản bội ước nguyện ban đầu của hắn rồi sao?

Mà hắn cũng chẳng có cách nào phân biệt, bởi lúc đám người đó tranh luận với nhau, biểu hiện của mỗi người vô cùng chân thật, thế nên hắn không dám làm liệu.

Lúc này, tuy bị tấn công từ khắp bốn phương tám hướng, nhưng Dương Bách Xuyên lại chẳng may mảy để tâm tới. Nếu tất cả bọn họ đều là con người bằng xương bằng thịt và đang hiện diện ở thế giới bên ngoài chứ không phải trong thế giới ý thức của ma huyễn, có lẽ Dương Bách Xuyên sẽ phải tìm cách né tránh, không đối đầu trực diện.

Nhưng nếu là ở nơi này, vậy hắn chẳng có gì phải sợ. Thứ nhất là vì thân hồn của hắn cực kỳ mạnh, lại có sức mạnh thần hồn của Hắc Liên bổ trợ. Thứ hai, trong tay hắn còn có thần thông thiên phú, ngoài ra chuông Đông Hoàng cũng biểu hiện ra ưu thế cực lớn trong trận chiến này, còn cửa U Đô thì chưa có dịp sử dụng...

Thế nên, trong tình huống chưa xác định chắc chắn những người đó là thật hay giả, thì dù có bị họ tấn công mãnh liệt, Dương Bách Xuyên cũng sẽ không ra tay. Hắn quyết định tiếp tục quan sát thêm, để xem rốt cuộc trong số những đó, những kẻ nào là hóa thân của huyễn ma, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng thì mới được ra tay.

Suy nghĩ xẹt qua trong đầu, chuông Đông Hoàng lập tức rung mạnh hơn. Lớp phù văn quanh thân chuông Đông Hoàng cổ kính chụp trên người hắn bắt đầu di chuyển, và đó chính là tấm khiên phòng ngự vững chắc nhất. Dù Dương Bách Xuyên có đứng yên tại chỗ, chưa chắc chúng đã làm được gì hắn.

"Boong... boong..." Sự chuyển vận của cái chuông bảo vệ Dương Bách Xuyên an toàn.

Mặc dù mọi thứ trong thế giới ý thức của ma huyễn vô cùng chân thật, thậm chí nếu bị thương còn sẽ chảy cả máu, nhưng Dương Bách Xuyên biết nơi đây chỉ là một thế giới tạo thành từ ý thức của ma huyễn, và nền tảng của nó suy cho cùng chỉ là thần hồn. Xét từ góc độ nào đó thì chuyện cơ thể bị tổn thương khi ở trong thế giới này sẽ tương đương với thương tổn về thần hồn, tức là còn nghiêm trọng hơn cả tổn thương về thể xác.

"Ầm ầm ầm..."

Chỉ trong chớp mắt, đòn tấn công của bảy người Đinh Hòa Bình, Biên Long, Diêu Bất Ngôn, Hình Uyên Minh, điện lão bên cạnh Hình Uyên Minh và Kim Quy tiên nhân đã đánh thẳng vào chuông Đông Hoàng, thế nhưng chỉ đủ khiến hình dạng của cái chuông thoáng biến dạng, còn Dương Bách Xuyên lại chẳng hề hấn gì.

Bấy giờ, Dương Bách Xuyên phát hiện lúc này chỉ còn mỗi Bảo Thuận Quang đứng đờ ra ở phía xa, máu tràn ra khỏi khóe miệng, ngơ ngác nhìn hắn. Trong một khoảnh khắc, Dương Bách Xuyên như chợt hiểu ra điều gì. Bảo Thuận Quang không tham gia vào đợt tấn công lần này. Trước đó hắn từng công kích Bảo Thuận Quang, theo lý thì hắn ta phải tức tốc bắt tay với những người khác để trả đùa mình mới phải, nhưng hắn ta lại không làm vậy. Điều này nói lên rằng, Bảo. 'Thuận Quang đã xuất hiện vấn đề tận hai lần.

Và đương nhiên, lúc này Dương Bách Xuyên cũng nhận ra vấn đề này không hẳn là xấu. Bởi vì cùng một chiêu hắn không thể lặp lại hai lần, ví dụ như lời nguyền hắn đã yểm lên người Bảo Thuận Quang thông qua đòn chưởng kia chẳng hạn. Tương tự, tuyệt đối không có chuyện huyễn ma phạm phải cùng một sai lầm tới tân hai lần.

Thế nên, Dương Bách Xuyên cho rằng rất có thể Bảo Thuận Quang là thật. Bởi nếu hắn ta là do huyễn ma biến thành, tất nhiên sẽ kết hợp với những kẻ khác tấn công hắn. Nhưng trên thực tế, Bảo Thuận Quang lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hơn nữa mỗi lần Dương Bách Xuyên nhìn sang đều thấy trong mắt hắn ta tràn ngập vẻ lo lắng.

Điều này vô cùng bất thường.

"Âm ầm ầm..."

Đợt tấn công của nhóm Đinh Hòa Bình vẫn đang tiếp tục.

Dương Bách Xuyên hướng mắt về phía Bảo Thuận Quang đứng xa xa, hỏi: "Huyễn ma kia, ngươi không ra tay hả? Hay ngươi cho rằng chỉ cần năm người bọn chúng là đủ hạ gục ta rồi?"


Những người đó có cấn đề, đây là phán đoán sơ bộ của Dương Bách Xuyên.

Ngoài ra, trong lúc hắn và Bảo Thuận Quang nói chuyện với nhau, chỉ có mình Diêu Bất Ngôn xuất hiện biểu cảm đoán định, đồng thời trong mắt không hề xuất hiện chút cảm xúc tiêu cực nào, trái lại còn để lộ vẻ nghiền ngẫm. Điều này đã hướng Dương Bách Xuyên tới một suy đoán, có lễ trong số bảy người chỉ có đúng Diêu Bất Ngôn là thật.

Đương nhiên Bảo Thuận Quang đứng phía xa cũng là thật.

Về phần mấy người còn lại trong nhóm người Đinh Hòa Bình, khả năng cao là thủ đoạn của huyễn ma. Dù rằng ánh mắt bọn họ chỉ thay đổi trong phút chốc, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn kiên quyết cho rằng họ là do huyễn ma biến ảo ra.