Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 4417: Giây tiếp theo



Tiếng chuông của Đông Hoàng vang lên ầm ï, phù văn màu vàng lưu chuyển, bạo phát ra vạn đạo kim quang, chiếu sáng ra hơn ngàn mét.

Hoặc có thể nói là hắn đang chống lại ma thủ này

Một ma thủ vĩ đại khoảng hơn ba mươi mét đánh xuống, chống lại kim quang từ chuông Đông Hoàng của hắn.

Giây tiếp theo, sắc mặt Dương Bách Xuyên thay đổi.

Bởi vì hắn cảm nhận được khí tức từ ma thủ của Huyễn Ma hoàn toàn mạnh hơn dự liệu của hắn.

"Âm ầm~"

"Rắc rắc~"

Âm thanh chói tai vang vọng tứ phía.

Tiếng chuông Đông Hoàng vỡ vụn vang lên.

Vốn dĩ đó chính là lực lượng thần thông thần hồn, nếu không chịu nổi lực lượng ma thủ đương nhiên sẽ tiêu tan và trở nên vô hình.

Sắc mặt Dương Bách Xuyên thay đổi, hắn hừ lạnh, triệu hồi cánh cửa U Đô ra. "Âm ~ Có một tiếng vang rất lớn.

"Các người tránh xa một chút ~"

Dương Bách Xuyên lớn tiếng nói với đám người Định Hoà Bình.

Hắn biết đây là một đọ sức ý thức thần hồn, đám người Đinh Hoà Bình chưa chắc đã giúp được gì.

Chỉ có thần thông thiên phú thần hồn mới có thể chiến đấu với Huyễn Ma, không thể nào chỉ dựa vào lực lượng thần hồn được.

Lúc này, sức mạnh mà Huyễn Ma thể hiện đã vượt xa dự đoán của hắn.

Để đám người Đinh Hoà Bình ra tay có thể không hiệu quả, ngược lại sẽ mang đến thương vong, nhiễu loạn đạo tâm.

Mặc dù cánh cửa U Đô cũng bị đánh tan, nhưng ma thủ vĩ đại của Huyễn Ma cùng cũng biến mất.

"Ha ha, tiểu phế vật có chút bản lĩnh đấy, cũng có thần thông Nguyên Thần nhỉ, nhưng... Trong thế giới ý thức Huyễn Ma của bổn toạ, ngươi vẫn chỉ là phế vật nhỏ bé thôi. Bổn toạ sẽ cho người nếm thử thế nào là sự lợi hại của Huyễn Ma, bóp chết ngươi chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến thôi, ha ha ha......"

Huyễn Ma dưới hình dạng Tuyết Hương cười điên cuồng. Sau đó nó đột nhiên gầm lên với Dương Bách Xuyên. "Gừ~"

Tiếng gầm vang giống như tiếng mãnh thú gầm.

Lại thấy từ miệng Huyễn Ma phun ra một đạo ma khí rồi lập tức hóa thành một ma long dài khoảng trăm mét, đang tiến về phía Dương Bách Xuyên.

"Gào gào ~” Tiếng rồng gầm vang lên, âm thanh vô cùng sắc bén.

Đột nhiên, Dương Bách Xuyên cảm thấy đầu mình đau dữ dội giống như bị trúng châm ám sát vậy.

"Oang ~"

Sau một hồi âm thanh oang oang, đài sen trong ý thức hải của Dương Bách Xuyên toả ra ô quang.


Ma long hét lớn, cắn xé một ngoạm vào đài sen.

"Oang oang oang ~”

Đài sen phát ra tiếng oang oang, sau đó ba mươi sáu cánh hoa nổ tung rồi bắn về phía người ma long.

"Rầm rầm rầm ~"