Nhưng đối với Trịnh Đại Thủy mà nói, đại yêu cấp bậc Tiên Đế thì cũng không phải chưa từng gặp, ngẫm lại ông ta xuất thân từ tiên vực Vu Tôn nên cũng không sợ, cho dù vương giả yêu tộc cường đại khi đối mặt với thế lực Vu Thiên Tôn - đường đường là một trong tam đại tiên tôn của Tam Giới thì cũng phải nhường ba phần.
Tây Môn Thiên Tinh cho rằng, mặc dù nơi này là ngoại Tây Thành của Tiên Vực Hỗn Loạn, nhưng lại là địa bàn của gia tộc Tây Môn, thân là người đứng đầu, chẳng lý nào lại đi sợ một con khỉ, nhưng trái tim vẫn đang đập loạn, lão có một dự cảm không lành, lặng lẽ truyền tin cho lão tổ và những cao thủ khác trong tộc, nếu không sợ là hôm nay sẽ chịu thiệt.
Điều mà lão lo lắng nhất là, lão tổ của gia tộc Tây Môn bọn họ đang bế quan, không biết có ra ngoài được không.
Mặc kệ, vẫn nên truyền tin thông báo cho những tộc lão kia tới, lát nữa có không địch lại thì cũng dễ đối phó.
...
Sau khi Trịnh Đại Thủy nghĩ tới thế lực sau lưng mình, trong lòng đã tự tin hơn, ông ta híp mắt nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu: "Vị đạo hữu này, đây là chuyện của Nhân tộc ta, Yêu tộc như ngươi tốt nhất không nên nhúng tay vào thì hơn, huống chi tiên tiểu tử Dương Bách Xuyên này đã giết thiếu chủ nhà ta, bản cương tới bắt hắn là điều hiển nhiên."
Lục Nhĩ Mi Hầu cười lớn: "Nghe có vẻ như gia chủ nhà ngươi rất trâu bò, xưng tên cho ta nghe thử xem?"
"Mạnh quá ~"
Dương Bách Xuyên không nhịn được mà nói thầm.
Ngẫm nghĩ lại, hắn và Lục Nhĩ mới chỉ tách ra hơn hai nghìn năm, khi đó Lục Nhĩ mới bước chan vao cảnh giới Tiên Vương, không ngờ hiện tại đã oai phong như vậy.
Khi trường côn vung lên, Trịnh Đại Thủy liên lục tránh né nhưng không thoát được, toàn thân bị đánh đập, Dương Bách Xuyên trông thấy tiên cầm của Trịnh Đại Thủy chắn gậy thay cho lão, kết quả tiên cầm kêu gào bị Lục Nhĩ đánh bay, lông chim rơi đầy đất.
Lúc này, Trịnh Đại Thủy hét lên, lão bắt đầu liều mạng, hơn nữa hai cha con Tây Môn cũng tham gia vào trận chiến, cộng cả con chim kia của Trịnh Đại Thủy là có tam đại Tiên Vương hậu kỳ đấu với Lục Nhĩ.
Dương Bách Xuyên lo lắng muốn tiến lên giúp đỡ nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến hắn phải mở to hai mắt mà nhìn.
Lục Nhĩ gầm lên một tiếng, toàn thân tỏa ra ánh sáng, trong tiếng rống dài, cơ thể hóa thành ba đầu sáu tay.
Thiên phú thần thông ~
Dương Bách Xuyên nhìn qua, ba đầu sáu tay của Lục Nhĩ uy phong lẫm liệt, mỗi tay đều có một cây trường côn vung lên, khí thế áp đảo tất cả, chỉ trong nháy mắt, tiên cầm của Trịnh Đại Thủy lại rống lên, máu nhuộm cả bầu trời, lần này nó bị Lục Nhĩ đập một gậy vào đầu ...
Dương Bách Xuyên biết mình không cần đi giúp nữa, người huynh đệ kết nghĩa này của hắn siêu cấp hung mãnh.
Ánh mắt Dương Bách Xuyên nhìn về phía Tây Môn Thanh đang ở phía xa, già thì hắn không đánh được, nhưng trẻ thì thừa sức.
Hắn không có ý định tha cho Tây Môn Thanh, chỉ dựa vào ánh mắt háo sắc của hắn ta khi nhìn Lạc Dương và Tuyết Hương là đã không được tha thứ rồi.
Hắn sẽ không thương xót kẻ địch.
Ở Tiên Giới, nương tay thì sẽ sống không nổi.
Hơn nữa, một mình Lục Nhĩ đấu ba, cao thủ cấp bậc đại tiên, lẽ nào kẻ làm huynh đệ như hắn không xử lý được một Tiên Vương sơ kỳ?
Trịnh Đại Thủy cho là Lục Nhĩ Mi Hầu sợ, lão kiêu ngạo nói: "Khỉ kia nghe cho rõ đây, gia chủ ta chính là một trong tam đại tiên tôn của Tam Giới - Vu Thiên Tôn, cũng chính là chúa tể của Tiên Giới, ta khuyên ngươi đừng có lo chuyện bao đồng, nhanh chóng rời khỏi đây, bản vương sẽ xem như ngươi chưa từng tới, đợi Thiên Tôn tức giận, e là cả yêu tộc của ngươi đều không chống đỡ được ... "
“Hahaha ... "
Trịnh Đại Thủy còn chưa nói xong thì đã bị Lục Nhĩ Mi Hầu cười điên cuồng ngắt lời.
Sau khi cười xong, Lục Nhĩ Mi Hầu híp mắt nói: "Trong mắt Lục Nhĩ ta, Thiên Tôn thì có là cai ram gì, lại con chua te Tiên Gioi? Ai sắc phong vậy, Vu Thiên Tôn haha, ta nhớ cái tên này rồi, sẽ có ngày ta sẽ đánh ông ta một trận, còn ngươi ấy à ... Uy hiếp ta? Một Tiên Vương chân chó mà thôi, một gậy của gia đây cũng đập chết được, ta ở đây chờ chủ tử sau lưng ngươi tới tìm, dám bắt nạt huynh đệ Lục Nhĩ này, hôm nay ta phải giết chết ngươi."
Dứt lời, Lục Nhĩ vung trường côn, ánh sáng tỏa ra, sức mạnh của đất trời bắt đầu từ khắp nơi quy tụ lại.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, không gian này đang dần bị bóp méo, yêu khí cường đại tản ra từ trên người Lục Nhĩ khiến mặt đất nổi gió, khí thế không hề nhỏ.
"Mạnh quá ~"
Dương Bách Xuyên không nhịn được mà nói thầm.
Ngẫm nghĩ lại, han và Lục Nhĩ mới chỉ tách ra hơn hai nghìn năm, khi đó Lục Nhĩ mới bưoc chan vao cảnh gioi Tien Vương, không ngờ hiện tại đã oai phong như vậy.
Khi trường côn vung lên, Trịnh Đại Thủy liên lục tránh né nhưng không thoát được, toàn thân bị đánh đập, Dương Bách Xuyên trông thấy tiên cầm của Trịnh Đại Thủy chắn gậy thay cho lão, kết quả tiên cầm kêu gào bị Lục Nhĩ đánh bay, lông chim rơi đầy đất.
Lúc này, Trịnh Đại Thủy hét lên, lão bắt đầu liều mạng, hơn nữa hai cha con Tây Môn cũng tham gia vào trận chiến, cộng cả con chim kia của Trịnh Đại Thủy là có tam đại Tiên Vương hậu kỳ đấu với Lục Nhĩ.
Dương Bách Xuyên lo lắng muốn tiến lên giúp đỡ nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến hắn phải mở to hai mắt mà nhìn.
Lục Nhĩ gầm lên một tiếng, toàn thân tỏa ra ánh sáng, trong tiếng rống dài, cơ thể hóa thành ba đầu sáu tay.
Thiên phú thần thông ~
Hắn sẽ không thương xót kẻ địch.
Ở Tiên Giới, nương tay thì sẽ sống không nổi.
Hơn nữa, một mình Lục Nhĩ đấu ba, cao thủ cấp bậc đại tiên, lẽ nào kẻ làm huynh đệ như hắn không xử lý được một Tiên Vương sơ kỳ?
Cơ thể lóe lên, Dương Bách Xuyên vọt về phía Tây Môn Thanh, chuông Đông Hoàng xuất hiện phát ra từng tiếng tùng tùng, hắn xách kiếm Đồ Long chém thẳng tới Tây Môn Thanh.