Hắn rất khó chịu với tên tiểu tử Tây Môn Thanh này, ngứa mắt thì phải xử thôi. Đây chính là điều mà Dương Bách Xuyên đang suy nghĩ.
Mặc dù hắn không thể giống như Lục Nhĩ Mi Hầu, một mình đấu với ba cao thủ cấp bậc Tiên Vương, nhưng xử lý Tây Môn Thanh thì hắn vẫn đủ tự tin.
Boi vì luc trước han và Lạc Dưong đã khiến tiên khí Huyết Hồ Lô của hắn bị tổn hại, bây giờ trong tay con hàng này đã không còn tiên khí, hắn sẽ mất đi cơ hội. Tẩn hắn ta một trận hẳn là không thành vấn đề.
Sau khi Càn Khôn Đạo Nguyên khôi phục, chuông Đông Hoàng, cánh cửa U Đô và Tượng Thần Bản Mệnh đương nhiên cũng có thể thi triển.
Trong giây lát, hắn triệu hoán chuông Đông Hoàng để gia tăng lớp phòng ngự cho bản thân, sau đó xách kiếm Đồ Long, đứng cách xa mấy chục mét cũng có thể dùng kiếm giết địch chính là ưu điểm của đạo ngự kiếm.
Một kiếm chém qua, Tây Môn Thanh nhìn thấy thì vẻ mặt lập tức thay đổi.
Một mình Dương Bách Xuyên thì hắn không sợ, nhưng lại sợ Dương Bách Xuyên và Lạc Dương hợp sức.
Quả thật, Lạc Dương nhìn thấy Dương Bách Xuyên xông lên thì cũng định ra tay, nhưng Dương Bách Xuyên lại nói: "Lạc Dương, hai người đừng động, cứ giao con hàng này lại cho ta."
Nghe vậy Lạc Dương mới dừng lại rồi nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt nghi ngờ, nàng không hiểu tiểu sư thúc đang định làm gì?
Tây Môn Thanh lại vui vẻ, nếu Dương Bách Xuyên đã như vậy thì đứng trách hắn.
Hắn đúng là sợ Lạc Dương và Dương Bách Xuyên sẽ cùng lên, tới khi đó quả thật không biết đối phó thế nào.
Lạc Dương không hiểu còn Tây Môn Thanh cho rằng Dương Bách Xuyên chỉ đang kiêu căng ngạo mạn mà thôi!
Trong lòng Dương Bách Xuyên lại không nghĩ vậy, một đại nam nhân như hắn, từ trong xương cốt đã có máu anh hùng, nếu như Lục Nhĩ đại ca có thể lấy một địch ba, người huynh đệ như hắn cũng không thể kém được?
Thật ra là cậy mạnh.
Giống như lấy một chọi một giết chết Tây Môn Thanh.
Dù nói thế nào thì hắn cũng không ngại mất mặt, Dương Bách Xuyên muốn kiếm chút thể diện.
Thế nên hắn từ chối sự giúp đỡ của Lạc Dương.
Dương Bách Xuyên đấu một mình với Tây Môn Thanh là bởi vì nắm chắc phần thắng.
Cuộc chiến hết sức căng thẳng, Dương Bách Xuyên ngự kiếm chém tới.
Tây Mon Thanh cười lạnh: "Ngươi cho rang tiên khí của lão tử bị tổn hại nên không thể chiến đấu sao? Nực cười."
Đối mặt với Dương Bách Xuyên đang phi kiếm tới, Tây Môn Thanh không hề tỏ ra sợ hãi, dù sao tu vi của hắn ta cũng là Tiên Vương sơ kỳ, hơn hắn Dương Bách Xuyên hai đại cảnh giới, không chỉ đơn giản khác nhau về pháp lực mà chênh lệch sức mạnh nguyên thần cũng không xem thường được.
Trong tay Tây Môn Thanh sáng lên, một ngọc giản khắc đầy phù văn xuất hiện, hắn ta nhếch mép cười lạnh, sau đó bắt đầu khởi động ngọc giản ...
“Ầm ầm ~"
Sau tiếng nổ vang, tia sáng bắn ra bốn phía, chỉ trong chớp mắt trên người Tây Môn Thanh xuất hiện bộ khôi giáp màu trắng bạc có phù văn đang chuyển động.
Dương Bách Xuyên mở to mắt, hắn không ngờ trên người con hàng này vẫn còn phù chú cap cấp, cảm nhận từ khí tức thì bộ giáp kia không hề đơn giản.
Không được, phải nghĩ cách.
Dương Bách Xuyên vắt óc suy nghĩ, hôm nay hắn bắt buộc phải giết Tây Môn Thanh, không thể mất mặt trước Lục Nhĩ đại ca.
Trong đầu suy tính nhưng ngự kiếm vẫn tấn công đối phương, mặc dù kiếm Đồ Long không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho Tây Môn Thanh, nhưng lại chiếm ưu thế về tốc độ. Ý niệm khống chế dưới tốc độ nhanh hơn tia chớp, hơn nữa muốn tấn công từ góc độ nào cũng chỉ cần dựa vào suy nghĩ của hắn, tình huống như vậy cũng làm cho Tây Môn Thanh không dám khinh thường.
Như vậy sẽ ngăn chặn được tốc độ của Tây Môn Thanh, phân tán tinh lực của hắn, Dương Bách Xuyên coi như chiếm lợi thế.