Sự Quyến Rũ Của Bóng Đêm

Chương 46: Hiệp sĩ bước ra từ trang sách



"Đáng lẽ cậu nên để tôi chết đi mới phải." Eve lẩm bẩm. Người trong dinh thự này đều điên hết cả rồi, chắc chắn là vậy! Chắc sống lâu quá nên suy nghĩ của lũ ma cà rồng này đã bị hoen gỉ hết rồi.

Giờ thì ông Morris đã bị gạch khỏi danh sách tình nghi của Eve, cô tự hỏi liệu mình có thể xin việc ở một nơi khác không. Nhưng đồng thời, cô cũng yêu thích việc giảng dạy và dành thời gian cho Allie, và cô biết, nếu cô rời đi, bà Annalise hẳn sẽ thuê một người không hề thấu hiểu cô gái nhỏ vào thay.

"Không cần phải sốc như vậy đâu, cô Barlow. Cô bảo trên đời chẳng còn mấy người đàn ông tử tế cũng không sai mà." Vincent lặp lại lời cô vừa nói.

"Tôi xin rút lại lời nói của mình." Eve đáp.

Vincent nhướng một bên chân mày:

"Nhanh thế? Tôi tưởng chúng ta đồng quan điểm."

Eve muốn kéo anh ta xuống ngựa, trả lời anh:

"Thật ra, tôi nhớ có vài người còn hơn cả tử tế. Như người đánh xe của tôi này. Còn có một Công tước nữa. Anh ta quả là một quý ông hoàn hảo."

Vincent nghe cô nói thì bật cười:

"Tiểu thư à, cô phải bị hoang tưởng mới nghĩ trên đời có người đàn ông hoàn hảo. Sự hoàn hảo chỉ tồn tại ở thế giới trong mơ mà thôi. Chắc là cô đã đọc quá nhiều truyện trước khi ngủ rồi."

Vừa nói, anh vừa rảo bước như thể chẳng còn gì để nói với cô nữa, có vẻ anh đã thắng trong trò đùa vui nho nhỏ giữa hai người.

Eve không hài lòng với những gì anh nói, liền đuổi theo anh:

"Cậu Moriarty, tôi không có đọc truyện trước khi ngủ."

"Cô không cần phải khó chịu vì chuyện đó, cô Barlow." Vincent mỉm cười vừa đi vừa mỉm cười với cô, anh nhận đang cố gắng đi cạnh anh để bắt nhịp với anh. Anh liếc nhìn cô. Có vẻ như cô gái này gặp khó khăn việc xưng hô với anh nhỉ.

"Công tước mà tôi đang nói đến là một người đáng kính, tốt bụng và rất ga lăng. Anh ấy hay giúp đỡ mọi người, ăn nói vừa xuất chúng vừa tôn trọng người khác, tôi không nghĩ anh ấy có thể xúc phạm người nào.."

"Vậy là cô cảm thấy lời nói của tôi xúc phạm cô." Vincent nhận xét. Eve đảo mắt quay mặt đi để giữ bình tĩnh.

Cả hai dừng bước, cô quay lại nhìn anh, cô nói:

"Đó là một trong những phẩm chất tốt đẹp của Công tước, thưa cậu.. cậu chủ Vincent."

Cô vội đính chính khi bắt gặp ánh mắt của anh, rồi tiếp tục:

"Anh ta cứ như bước ra từ trang sách ấy. Chưa kể, cách anh ta nhìn phụ nữ không thô thiển như một số đàn ông khác đâu. Nếu cậu gặp anh ta, cậu sẽ ngạc nhiên khi thấy tinh thần hiệp sĩ vẫn còn tồn tại ở một vài người trong số họ."

"Cảm ơn vì đã khôi phục niềm tin của tôi vào sự tồn tại của những người đàn ông tốt." Vincent khen ngợi cô một cách mỉa mai. "Thân là một người đàn ông, tôi thấy rất khó tin nếu có người đàn ông không nhìn phụ nữ với ánh mắt khiếm nhã."

Eve định nói vặn lại nhưng thôi. Anh ta là cậu chủ, có những giới hạn mà cô không nên vượt qua. Cho dù muốn một cuộc cạnh tranh công bằng cũng không thể. Họ thuộc hai tầng lớp khác nhau trong xã hội. Cô biết, tuy ông Moriarty là một Tử tước, nhưng gia đình ông thuộc tầng lớp thượng lưu, nên Bá tước hay cả nhà hắn cũng không thể so sánh được.

"Tôi nghĩ tôi sẽ giữ quan điểm của mình để.."

Tay của Vincent đặt lên cổ Eve, cô khẽ thở dốc, không ngờ chuyện này sẽ xảy ra. Những ngón tay dài của anh vòng qua chiếc cổ mảnh khảnh của cô như một con rắn đang rình mồi, trong mắt cô xuất hiện nỗi sợ hãi.

Tâm trí Eve vội lược lại những lời mình đã nói, tự hỏi liệu có phải mình thực sự đi quá giới hạn không, có phải nói như thể họ ngang hàng nhau không, nên anh ta mới quyết định trừng phạt cô. Cô đứng như trời trồng, môi hé mở, người hơi run khi thấy anh tiến lại gần mình.

Người ta nói, cơ hội để con người thoát khỏi móng vuốt của ma cà rồng là rất thấp bởi những sinh vật bóng đêm này mạnh và nhanh vô cùng. Chúng có thể dễ dàng ngoạm vào cổ con người như một cành cây gãy làm đôi.

"Tấm chiếu mới*." Eve nghe thấy những từ Vincent thì thầm.

(*Nguyên văn là "wet cloth", chỉ những người ngây thơ, thiếu kinh nghiệm)

Eve nhìn Vincent dời bước, những ngón tay duỗi ra, bàn tay về lại bên hông anh.

"Có vẻ Morris bóp cổ cô khá mạnh đấy. Mấy cái dấu ấy vẫn chưa hết hẳn, chắc cũng phải đến ngày mai."

Vincent nói, còn Eve như hóa đá vì hành động đột ngột lại gần và chạm lên cổ cô của anh.

"Cô có váy cổ cao không, cô Barlow?" Anh nghiêm túc hỏi.

Eve lắc đầu:

"Không." Cô đưa tay đặt lên cổ, chuẩn bị tâm thế thoát khỏi chỗ này.

"Tôi khuyên cô nên che cổ lại. Cho đến khi những vết đó lặn hẳn."

Vincent nói, nghiêng đầu sang một bên.

"Chúng ta đều không muốn em gái tôi vì chuyện này mà phân tâm, đúng chứ?"

"Tôi sẽ che nó lại.. cậu chủ Vincent." Eve trả lời, và Vincent có vẻ hài lòng với câu trả lời của cô.

"Tốt. Tôi nghĩ cô đang muốn tới phòng piano ngay nhỉ?" Anh vừa hỏi vừa nhìn thẳng vào mắt cô.

Eve khẽ cúi đầu chào anh và nhanh chóng lướt qua anh mà không quay lại nhìn. Cô nóng lòng muốn ra khỏi dinh thự ngay hôm nay, nghỉ ngơi đến sáng thứ Hai, cô không muốn gặp bất kỳ ai ở đây nữa.

Vincent nhìn người đang vội vã bước đi rồi biến mất ở cuối hành lang. Anh quay lại khi nghe thấy quản gia nói với mình:

"Thưa cậu Vincent, cha của cậu triệu tập cậu đến phòng gia đình." Alfie cúi đầu.

"Có phải chuyện Morris không? Con chuột đó nói gì thế?" Vincent hỏi, bắt đầu đi đến chỗ của cha anh.

"Không có gì nhiều đâu, thưa cậu. Tôi đã bảo Gorron đưa ông ta lên xe ngựa." Quản giaả lời, đi theo Vincent.

Khi họ đến phòng gia đình, Vincent bước vào và thấy cha anh, Eduard Moriarty đang đứng trước lò sưởi. Trong phòng có bà Annalise đang ngồi trên chiếc ghế bành với vẻ mặt thỏa mãn, Vincent mỉm cười đáp lại người phụ nữ.

Nghe thấy tiếng bước chân trong phòng, Eduard quay lại nhìn con trai.

"Alfie nói cha muốn gặp tôi?" Vincent hỏi, cha anh gật đầu.

"Đúng vậy, Vincent. Ngồi đi chứ?" Eduard Moriarty nghiêm túc nói.

"Có vẻ như đây là một vấn đề nghiêm trọng." Vincent vừa nói vừa ngồi xuống. Anh bắt chéo chân và đặt tay lên thành ghế.

Eduard Moriarty nói:

"Mẹ con vừa đem về một đối tượng xem mắt, con gái của Hầu tước phương Đông. Cô gái đó có gia giáo và thông thạo nhiều ngôn ngữ. Con bé khá xinh đẹp và sẽ là một người vợ tuyệt vời. Annalise thậm chí còn có bức vẽ của cô gái nữa, nó ở trên bàn."

Vincent nhướng mày, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt anh. Mắt anh và mắt bà Annalise giao nhau, anh nói:

"Mẹ à, tôi không biết là mẹ có tư tưởng khoáng đạt như vậy đấy. Tìm thêm vợ bé cho cha, phải nói là tôi rất ấn tượng."

Chương 47: Động cơ thầm kín

Bà Annalise tức giận đỏ bừng mặt. Trông bà như sắp nổ tung đến nơi, bà nghiến răng:

"Ở đây mà cậu cũng dám không tôn trọng tôi ư?"

Vincent thu nụ cười trên môi lại, cau mày:

"Mẹ à, xin lỗi nhé, là tôi nghe nhầm à?"

"Đối tượng đó là cho con, Vincent. Hà cớ gì Annalise lại phải mang một người phụ nữ khác về cho ta trong khi bà đang làm rất tốt vai trò của mình?" Eduard Moriarty nghiêm khắc, ông quắc mắt với con trai mình.

Vincent nhún vai:

"Ai biểu mọi người có thói quen làm những chuyện kì lạ, sao con biết được?"

Anh lịch sự hỏi cha, rồi nói thêm:

"Con cũng không nhớ là có nhờ mẹ tìm cô dâu cho mình."

Annalise mím môi, trừng mắt nhìn đứa con riêng. Bà cố gắng giữ bình tĩnh, giải thích:

"Cậu đã đến tuổi thành gia lập thất rồi. Chuyện cha mẹ trong gia đình ma cà rồng có truyền thống lâu đời như chúng ta tìm cô dâu, chú rể cho con cái là thường tình mà."

Đôi lông mày sắc lẹm của người phụ nữ hơi nhướng lên, Vincent nhìn chằm chằm vào bà, bà nói tiếp:

"Nhà Hooke cũng lâu đời như chúng ta. Với cả Hầu tước Hooke đang giữ một vị trí khá cao, đây sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo. Ông ta chỉ có một đứa con gái, mùa hè năm ngoái tôi được gặp con bé rồi. Con bé rất có gia giáo lễ nghĩa, sẽ hợp với gu của cậu cũng như của chúng ta."

Vincent bật ra một tiếng thở dài, anh nói,

"Thật phí hơi. Mẹ à, mẹ nói tôi nghe xem, tôi hơi tò mò ấy. Mẹ nghĩ gu của tôi là gì?"

"Có gia giáo, biết tôn trọng và hiểu được giá trị của nhà Moriarty, cũng như địa vị của chúng ta. Còn có cả lối ứng xử tuyệt vời." Bà Annalise nhìn thẳng anh, trả lời.

"Mẹ nghĩ gu của tôi là như vậy sao?" Vincent có vẻ thích thú.

"Đó là những gì chúng ta cần, đương nhiên vẫn hơn con nhỏ gia sư bẩn thỉu mà cậu đem về kia."

Bà Annalise trừng mắt:

"Lần này cậu chọn một gia sư hạ lưu cho Allie, ai biết được lần sau cậu sẽ chọn cái gì. Chúng ta giúp đỡ cậu như vậy là phải lẽ rồi."

"Cảm ơn, nhưng cũng không cảm ơn,"

Vincent nói nhanh, quay sang nhìn cha mình:

"Khi đến thời điểm thích hợp, con sẽ tìm được người phụ nữ mà mình muốn. Và con chắc chắn rằng mẹ không biết người phụ nữ mà con muốn sẽ thế nào đâu."

"Được thôi, Vincent." Eduard Moriarty gật đầu, không ép buộc con trai mình.

Bởi vì Eduard Moriarty vốn dĩ không tìm cô dâu cho Vincent, mà là vợ của ông, Annalise, bà đã thúc giục ông gọi Vincent để nói về vấn đề này.

"Không, không được!" Bà Annalise đáp, rồi đứng dậy khỏi chiếc ghế bành sang trọng, đi đến chỗ chồng bà đang đứng.

Bà Annalise cuối cùng đã tìm ra cách để giải quyết mọi vấn đề mà Vincent gây ra. Bắt anh kết hôn, đưa anh đi thật xa khỏi bà, vậy thì bà sẽ không phải chịu những cơn đau đầu do anh gây ra nữa.

Bà nói:

"Eduard, tôi đã hứa với bà Hooke rằng Vincent sẽ đưa con gái Rossetta của họ đi chơi vào ngày mai. Họ sẽ nghĩ gì nếu chúng ta thất hứa đây?"

"Mẹ à, có lẽ đó sẽ là một bài học kinh nghiệm quý báu cho mẹ đấy. Lần tới nhớ hỏi người ta trước khi hứa hẹn điều gì đó." Vincent bình tĩnh trả lời, anh vẫn ngồi ở chỗ của mình với vẻ mặt thoải mái.

"Tôi là mẹ của cậu! Tôi có quyền tham gia vào những vấn đề gia đình như thế này." Việc Vincent chưa bao giờ chấp nhận bà là mẹ của mình, cứ luôn gây khó dễ với bà không phải là lỗi của Annalise này.

"Tốt, vậy thì tôi hy vọng mẹ sẽ không phiền nếu gửi một bức thư nói rằng tôi đang bận, không thể đưa cô gái kia ra ngoài." Vincent tươi cười, bà Annalise quay sang nhìn chồng mình cầu cứu.

"Vincent." Eduard Moriarty bắt đầu với vẻ nghiêm khắc.

"Con có thể không thích, nhưng Annalise là mẹ của con, bà ấy chỉ nghĩ cho lợi ích của con thôi. Hủy những việc ngày mai và đưa cô Hooke đi chơi đi."

Eduard Moriarty rất yêu các con của mình, và đối xử với chúng cách bình đẳng. Dù hai đứa con đầu lòng được ông chiều chuộng đủ thứ nhưng ông mong chúng phải kính trọng ông và cả mẹ kế của chúng.

Vincent cũng yêu cha mình và nếu được hỏi người mà anh tôn trọng thì đó chính là cha anh. Sau cái chết của mẹ ruột, gia đình mà anh từng biết đã thu hẹp lại, dù có bổ sung thêm thì cũng chẳng khác biệt là mấy, cho đến hiện tại. Anh tôn trọng ông già, và Annalise biết điều đó, bà đã lợi dụng nó khi có thể.. ánh mắt của anh đổ dồn vào bà Annalise.

Không phải là anh không biết động cơ thầm kín của Annalise khi thúc giục anh kết hôn. Nhưng anh có cách riêng để xử lý những việc như thế này hòng ngăn người phụ nữ đi lại vết xe đỗ.

"Nếu đó là điều cha muốn, thưa cha." Vincent cúi đầu, khóe môi nhếch lên. Eduard Moriarty có vẻ hài lòng trước lời nói của con trai mình, cả bà Annalise cũng vậy.

Eduard Moriarty đặt tay lên lưng Vincent và nói:

"Ta biết con sẽ không bao giờ làm ta thất vọng."

Bà Annalise lén trợn mắt vì người chồng mù không nhìn thấy số lần Vincent had đã đi ngược lại lời nói của mình. Chồng cô sau đó quay sang nhìn cô và nói:

"Anna, tôi hy vọng chuyện thế này sẽ không xảy ra lần nào nữa. Trước khi hứa, bà nên thảo luận trước, tôi có thể sẽ không thuyết phục được Vincent nữa đâu." Eduard dùng ánh mắt nghiêm nhìn bà Annalise, bà vội gật đầu đồng ý.

"Tôi đảm bảo nó sẽ không xảy ra lần nào nữa." Bà Annalise mỉm cười như một người vợ tốt.

Eduard Moriarty nhìn cả con trai và vợ mình, ông biết mâu thuẫn giữa hai người nhưng chỉ là bên ngoài thôi, ông không biết mức độ nghiêm trọng của nó.

Sau đó bà Annalise quay sang nhìn chồng và nói:

"Tôi có thông tin chi tiết về nơi cô Hooke đang ở và cậu có thể đón cô ấy từ đó."

Bà quay lại nhìn Vincent và nói:

"Tôi sẽ đưa địa chỉ cho Alfie, cậu ta sẽ đưa cho cậu."

"Mẹ à, mẹ thật tử tế. Tôi biết phải làm sao nếu không có mẹ đây?" Vincent buông ra những lời ngọt ngào đến phát ốm, rõ ràng rằng là anh không nói thật lòng.

"Tôi phải tham dự buổi dạ tiệc tối tại dinh thự của bà Reid rồi." Bà Annalise nghiêng người về phía chồng, hôn lên má ông rồi rời khỏi phòng.

Khi chỉ còn lại hai cha con trong phòng, Vincent thông báo với cha mình:

"Con tìm thấy kẻ cố gây rối rồi."

Ông Moriarty quay sang Vincent, môi ông bặm lại. Ông hỏi:

"Nó đâu?"

"Trong mộ."

Câu trả lời ngắn gọn vang lên, Eduard Moriarty gật đầu.

"May mà có con chăm sóc nó. Làm tốt lắm."

Eduard Moriarty bỗng nhớ lại, hỏi:

"Ông Morris gặp chuyện gì thế?"

Vincent nghiêng đầu:

"Ông ta đang cố làm gì đó và con phải dạy dỗ ông ta lại. Con nghĩ ông ta cần được nghỉ ngơi nhiều hơn."