Sự Quyến Rũ Của Bóng Đêm

Chương 47: Động cơ thầm kín



Bà Annalise tức giận đỏ bừng mặt. Trông bà như sắp nổ tung đến nơi, bà nghiến răng:

"Ở đây mà cậu cũng dám không tôn trọng tôi ư?"

Vincent thu nụ cười trên môi lại, cau mày:

"Mẹ à, xin lỗi nhé, là tôi nghe nhầm à?"

"Đối tượng đó là cho con, Vincent. Hà cớ gì Annalise lại phải mang một người phụ nữ khác về cho ta trong khi bà đang làm rất tốt vai trò của mình?" Eduard Moriarty nghiêm khắc, ông quắc mắt với con trai mình.

Vincent nhún vai:

"Ai biểu mọi người có thói quen làm những chuyện kì lạ, sao con biết được?"

Anh lịch sự hỏi cha, rồi nói thêm:

"Con cũng không nhớ là có nhờ mẹ tìm cô dâu cho mình."

Annalise mím môi, trừng mắt nhìn đứa con riêng. Bà cố gắng giữ bình tĩnh, giải thích:

"Cậu đã đến tuổi thành gia lập thất rồi. Chuyện cha mẹ trong gia đình ma cà rồng có truyền thống lâu đời như chúng ta tìm cô dâu, chú rể cho con cái là thường tình mà."

Đôi lông mày sắc lẹm của người phụ nữ hơi nhướng lên, Vincent nhìn chằm chằm vào bà, bà nói tiếp:

"Nhà Hooke cũng lâu đời như chúng ta. Với cả Hầu tước Hooke đang giữ một vị trí khá cao, đây sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo. Ông ta chỉ có một đứa con gái, mùa hè năm ngoái tôi được gặp con bé rồi. Con bé rất có gia giáo lễ nghĩa, sẽ hợp với gu của cậu cũng như của chúng ta."



Vincent bật ra một tiếng thở dài, anh nói,

"Thật phí hơi. Mẹ à, mẹ nói tôi nghe xem, tôi hơi tò mò ấy. Mẹ nghĩ gu của tôi là gì?"

"Có gia giáo, biết tôn trọng và hiểu được giá trị của nhà Moriarty, cũng như địa vị của chúng ta. Còn có cả lối ứng xử tuyệt vời." Bà Annalise nhìn thẳng anh, trả lời.

"Mẹ nghĩ gu của tôi là như vậy sao?" Vincent có vẻ thích thú.

"Đó là những gì chúng ta cần, đương nhiên vẫn hơn con nhỏ gia sư bẩn thỉu mà cậu đem về kia."

Bà Annalise trừng mắt:

"Lần này cậu chọn một gia sư hạ lưu cho Allie, ai biết được lần sau cậu sẽ chọn cái gì. Chúng ta giúp đỡ cậu như vậy là phải lẽ rồi."

"Cảm ơn, nhưng cũng không cảm ơn,"

Vincent nói nhanh, quay sang nhìn cha mình:

"Khi đến thời điểm thích hợp, con sẽ tìm được người phụ nữ mà mình muốn. Và con chắc chắn rằng mẹ không biết người phụ nữ mà con muốn sẽ thế nào đâu."

"Được thôi, Vincent." Eduard Moriarty gật đầu, không ép buộc con trai mình.

Bởi vì Eduard Moriarty vốn dĩ không tìm cô dâu cho Vincent, mà là vợ của ông, Annalise, bà đã thúc giục ông gọi Vincent để nói về vấn đề này.

"Không, không được!" Bà Annalise đáp, rồi đứng dậy khỏi chiếc ghế bành sang trọng, đi đến chỗ chồng bà đang đứng.

Bà Annalise cuối cùng đã tìm ra cách để giải quyết mọi vấn đề mà Vincent gây ra. Bắt anh kết hôn, đưa anh đi thật xa khỏi bà, vậy thì bà sẽ không phải chịu những cơn đau đầu do anh gây ra nữa.

Bà nói:

"Eduard, tôi đã hứa với bà Hooke rằng Vincent sẽ đưa con gái Rossetta của họ đi chơi vào ngày mai. Họ sẽ nghĩ gì nếu chúng ta thất hứa đây?"

"Mẹ à, có lẽ đó sẽ là một bài học kinh nghiệm quý báu cho mẹ đấy. Lần tới nhớ hỏi người ta trước khi hứa hẹn điều gì đó." Vincent bình tĩnh trả lời, anh vẫn ngồi ở chỗ của mình với vẻ mặt thoải mái.

(Truyện được đăng trên 2 trang web là VNO và Wattpad, các bạn yêu thích truyện thì nhớ vào 2 trang này ủng hộ mình nhé ạ. Hiện tại mình thấy có web reup truyện của mình nhưng sửa lại văn án ấy (văn án của bên đó hay hơn, mình có nên đổi văn án không nhỉ), mình cũng không biết làm sao, chỉ mong các bạn ủng hộ mình trên 2 web này thôi ạ. Mình xin cảm ơn và xin lỗi vì sự bất tiện này)



"Tôi là mẹ của cậu! Tôi có quyền tham gia vào những vấn đề gia đình như thế này." Việc Vincent chưa bao giờ chấp nhận bà là mẹ của mình, cứ luôn gây khó dễ với bà không phải là lỗi của Annalise này.

"Tốt, vậy thì tôi hy vọng mẹ sẽ không phiền nếu gửi một bức thư nói rằng tôi đang bận, không thể đưa cô gái kia ra ngoài." Vincent tươi cười, bà Annalise quay sang nhìn chồng mình cầu cứu.

"Vincent." Eduard Moriarty bắt đầu với vẻ nghiêm khắc.

"Con có thể không thích, nhưng Annalise là mẹ của con, bà ấy chỉ nghĩ cho lợi ích của con thôi. Hủy những việc ngày mai và đưa cô Hooke đi chơi đi."

Eduard Moriarty rất yêu các con của mình, và đối xử với chúng cách bình đẳng. Dù hai đứa con đầu lòng được ông chiều chuộng đủ thứ nhưng ông mong chúng phải kính trọng ông và cả mẹ kế của chúng.

Vincent cũng yêu cha mình và nếu được hỏi người mà anh tôn trọng thì đó chính là cha anh. Sau cái chết của mẹ ruột, gia đình mà anh từng biết đã thu hẹp lại, dù có bổ sung thêm thì cũng chẳng khác biệt là mấy, cho đến hiện tại. Anh tôn trọng ông già, và Annalise biết điều đó, bà đã lợi dụng nó khi có thể.. ánh mắt của anh đổ dồn vào bà Annalise.

Không phải là anh không biết động cơ thầm kín của Annalise khi thúc giục anh kết hôn. Nhưng anh có cách riêng để xử lý những việc như thế này hòng ngăn người phụ nữ đi lại vết xe đỗ.

"Nếu đó là điều cha muốn, thưa cha." Vincent cúi đầu, khóe môi nhếch lên. Eduard Moriarty có vẻ hài lòng trước lời nói của con trai mình, cả bà Annalise cũng vậy.

Eduard Moriarty đặt tay lên lưng Vincent và nói:

"Ta biết con sẽ không bao giờ làm ta thất vọng."

Bà Annalise lén trợn mắt vì người chồng mù không nhìn thấy số lần Vincent had đã đi ngược lại lời nói của mình. Chồng cô sau đó quay sang nhìn cô và nói:

"Anna, tôi hy vọng chuyện thế này sẽ không xảy ra lần nào nữa. Trước khi hứa, bà nên thảo luận trước, tôi có thể sẽ không thuyết phục được Vincent nữa đâu." Eduard dùng ánh mắt nghiêm nhìn bà Annalise, bà vội gật đầu đồng ý.

"Tôi đảm bảo nó sẽ không xảy ra lần nào nữa." Bà Annalise mỉm cười như một người vợ tốt.

Eduard Moriarty nhìn cả con trai và vợ mình, ông biết mâu thuẫn giữa hai người nhưng chỉ là bên ngoài thôi, ông không biết mức độ nghiêm trọng của nó.

Sau đó bà Annalise quay sang nhìn chồng và nói:

"Tôi có thông tin chi tiết về nơi cô Hooke đang ở và cậu có thể đón cô ấy từ đó."

Bà quay lại nhìn Vincent và nói:

"Tôi sẽ đưa địa chỉ cho Alfie, cậu ta sẽ đưa cho cậu."



"Mẹ à, mẹ thật tử tế. Tôi biết phải làm sao nếu không có mẹ đây?" Vincent buông ra những lời ngọt ngào đến phát ốm, rõ ràng rằng là anh không nói thật lòng.

"Tôi phải tham dự buổi dạ tiệc tối tại dinh thự của bà Reid rồi." Bà Annalise nghiêng người về phía chồng, hôn lên má ông rồi rời khỏi phòng.

Khi chỉ còn lại hai cha con trong phòng, Vincent thông báo với cha mình:

"Con tìm thấy kẻ cố gây rối rồi."

Ông Moriarty quay sang Vincent, môi ông bặm lại. Ông hỏi:

"Nó đâu?"

"Trong mộ."

Câu trả lời ngắn gọn vang lên, Eduard Moriarty gật đầu.

"May mà có con chăm sóc nó. Làm tốt lắm."

Eduard Moriarty bỗng nhớ lại, hỏi:

"Ông Morris gặp chuyện gì thế?"

Vincent nghiêng đầu:

"Ông ta đang cố làm gì đó và con phải dạy dỗ ông ta lại. Con nghĩ ông ta cần được nghỉ ngơi nhiều hơn."