Sự Quyến Rũ Của Bóng Đêm

Chương 77: C77



"Chào buổi sáng, cô Marceline." Eve cúi đầu, sau đó đôi mắt xanh của cô bắt gặp ánh mắt của cô gái ma cà rồng.

"Cô đang đợi ai sao?" Cô lịch sự hỏi cô ta.

So với hôm qua, cách Eve nhìn cô Marceline hôm nay đã có sự khác biệt.

Eve là một cô gái khiêm tốn, lớn lên giữa những người tốt bụng nên cô không nghi ngờ gì về cô gái ma cà rồng cho đến ngày hôm qua. Cô sẽ không tính toán chuyện cô ta đã kể cho cô nghe về Allie và gia sư trước nếu cô ta không đưa cho cô một chiếc váy sắp rách.

Ngay cả một chiếc váy đã qua sử dụng mua ở Meadow cũng không dễ rách đến thế. Cho nên, Eve phải cảnh giác hơn trước. Đương nhiên, nụ cười hồn nhiên trên môi Marceline vẫn đang cố gắng đánh lừa cô.

Marceline đáp bằng giọng nhẹ nhàng:

"Tôi ra tiễn cha tôi thôi. Nhưng tôi lại không thể rời mắt khỏi cô và quyết định đợi cô vào."

"Cỗ xe ngoài kia đẹp thật đấy." Cô ta khen ngợi. "Nó là của cô à?"

Cô ta giả vờ như mình không biết Eve đến từ Meadow.


"Không, nó không phải của tôi, thưa cô Marceline. Đó là xe của bạn tôi, người đỡ tôi xuống ấy." Eve hơi ngại ngùng. Khi cô xua tay, chiếc ô suýt đập trúng cô gái ma cà rồng. Cô ta trừng mắt.

Marceline không thích chiếc ô xấu xí này chút nào. Cô ta luôn muốn đốt nó đi. Nó không chỉ làm cô ta thấy chướng mắt mà còn suýt đập vào mặt cô ta nữa. Cô ta xoay người tránh, Eve vội thu tay lại.

Cô gái ma cà rồng vẫn nở một nụ cười như thể cô ta không cảm thấy xúc phạm gì về chuyện cái ô của cô. Cô ta hỏi:

"Bạn sao? Hẳn phải thân nhau lắm anh ấy mới đưa cô đến đây sớm thế này. Lẽ ra cô nên mời anh ấy vào mới phải."

Eve biết chuyện này sẽ không thuận lợi, chỉ cần nghĩ bà Annalise vô cùng coi thường cô thì bất kỳ người bạn nào của cô cũng sẽ bị bà ta đuổi cổ. Cô bình tĩnh giải thích hiểu lầm:

"Vâng, là bạn, anh ấy là bạn tốt của tôi."

"Ồ, vậy sao." Cô Marceline lẩm bẩm. "Hẳn anh ấy là người cô thích, và anh ấy cũng thích cô. Dù sao thì, chẳng ai đưa người khác đến đây vào giờ này cả."

Eve lắc đầu:

"Không phải, chúng tôi chỉ là bạn thôi. Anh ấy đi ngang qua thị trấn của tôi, chúng tôi gặp nhau trên đường." Cô nói thật vì nghĩ rằng điều này cũng không hại gì.

Cô Marceline đưa tay lên che miệng cười khẽ. Đôi mắt cô ta lấp lánh:

"Cô Barlow, tất cả chúng ta đều cầm đèn hướng về người mà chúng ta thích, tôi cũng vậy mà. Nhìn vào mắt cô tôi còn biết cô đang mong muốn nhiều hơn thế nữa cơ."

"Tôi nghĩ cô đã hiểu sai rồi.."

Cô gái ma cà rồng đặt tay lên vai Eve:

"Thích anh ấy thì có gì đáng xấu hổ đâu. Thật ra, tôi rất vui khi được giúp đỡ cô."


Marceline muốn biết tên người đàn ông đó. Cô ta có cảm giác như đã từng gặp anh ta ở đâu rồi, nhưng không hiểu sao cô ta lại không nhớ ra. Cùng lúc đó, một tiếng bước chân sắc sảo vang lên, cả hai cô gái quay lại nhìn về phía hành lang.

"Em gái thân yêu, đừng nói với tôi là em đã làm gì đó khiến cô gia sư xấu hổ nhé?" Vincent vừa hỏi vừa đi đến chỗ họ đứng. "Định dọa cô ấy bỏ chạy à?"

(Truyện được dịch bởi Johanna và được đăng duy nhất tại dembuon.vn)

Eve và Marceline khẽ cúi chào Vincent. Cô gái ma cà rồng nói:

"Anh trai, em không có lý do gì để làm như vậy cả. Nói chuyện với cô Barlow vui mà. Thật ra trước khi anh chen ngang thì bọn em đã rất thân thiết đó."

Đôi mắt của Vincent lười biếng chuyển từ em gái sang Eve, anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lạnh lùng hơn bình thường.

"Chào buổi sáng, cậu chủ Vincent." Eve chào anh.

"Dường như cô Barlow đây thiếu bạn bè đến mức phải thân thiết với em. Thật xui xẻo làm sao." Vincent nhận xét, môi Marceline giật giật.

"Chỉ có anh mới thấy xui xẻo thôi, Vince. Có lẽ đã đến lúc tìm cho anh một gia sư rồi." Marceline mỉm cười với cả Eve và Vincent. Eve bối rối. Sau đó, cô ta nói với anh trai mình: "Hôm nay có một chiếc xe bốn ngựa kéo đưa cô Barlow đến đây. Người đàn ông đó đưa cô ấy đến tận dinh thự. Anh ấy thật tốt bụng, nhỉ?"

Cô ta quay lại nhìn Eve với nụ cười chân thành.

"Có vẻ như làm việc ở dinh thự Moriarty đã mang lại may mắn cho cô." Vincent đáp, Eve ước gì mình có thể đồng ý với anh. "Người đàn ông đó có dáng người cao, tóc đen, đúng không?"


"Anh gặp anh ấy rồi à?" Marceline hỏi, sự tập trung của cô ta chuyển sang anh trai mình. Cô ta nhìn thấy một nụ cười nở trên môi anh.

"Ừm, gặp rồi. Nhưng có thứ còn quan trọng hơn người đàn ông đó, em gái thân yêu, sáng nay có một người đàn ông cao ráo gửi một món quà cho em này." Anh kéo dài giọng, giơ tay về phía Alfie. Anh ta đang đứng ở hành lang, thấy cậu chủ ra hiệu thì đi mất.

"Một người đàn ông cao ráo?" Marceline nhướng mày thắc mắc, chờ đợi quản gia trở lại. "Ở thị trấn này nhiều người đàn ông cao lớn lắm đấy Vince. Là ai vậy?"

"Người đó cao, vai rộng, dáng đẹp, tóc dày. Tôi không biết em đã quen một người cao như vậy đấy. Anh ta còn rất đẹp trai." Vincent vừa nói vừa nhìn em gái mình. Marceline càng nghe càng thấy tò mò.

Eve đứng đó, cô tự hỏi, nhiều người đàn ông vây quanh cô Marceline như vậy, không biết cô ta được yêu thích đến mức nào.

"Anh ấy đến đây khi nào, sao em không biết gì hết?" Marceline hỏi, môi cô ta nhếch lên. "Tên anh ấy là gì?"

Alfie trở lại hành lang. Eve nhận thấy anh ta đang cầm thứ gì đó trên tay. Cô nheo mắt cố nhìn xem đó là gì. Khi quản gia đến gần, cô để ý thấy đó là chiếc chậu nhỏ, bên trong có mấy cây thông đầy gai. À là cây xương rồng.

"Cảm ơn Alfie." Vincent nói, anh cầm lấy cái chậu rồi đưa cho Marceline. "Từ anh trai của em đấy, Vincent Moriarty, đồ ngốc."